** Truyện này được bạn edit LinhTheGirl edit được 33 chương rồi và drop khá lâu nên mình đã xin phép bạn ấy đăng lại 33 chương đó cho đỡ tốn thời gian edit và để câu truyện xuyên suốt được mạch lạc hơn, nên từ chương 1 - 33 là do bạn LinhTheGirl edit, từ chương 33 đến hết là sẽ do mình edit.
Đất đai Thần Châu rộng lớn khôn cùng, trong suốt trăm nghìn năm qua, hai phái Chính - Ma tranh đấu không ngừng nghỉ, nhưng chưa bao giờ đến mức một mất một còn.
Cho tới hơn một trăm năm trước, khi Ma Giáo chuẩn bị binh lực, dã tâm hòng xâm chiếm Trung Nguyên, Thanh Vân môn đứng đầu chính đạo, giải trừ phong ấn thần binh từ Thượng Cổ Tru Tiên kiếm, đại chiến Chính - Ma chính thức bắt đầu, cuối cùng Thanh Vân giành được chiến thắng, Ma Giáo đại bại, phải rút lui.
Song Ma Giáo chưa bao giờ vứt bỏ ý nghĩ tiến vào Trung Nguyên, mà Chính Đạo cũng không bao giờ lơi lỏng cảnh giác.
Nhiều năm sau đó, vào một ngày bình thường không có gì khác lạ, nhưng đối với tiểu Kỳ, lại là một ngày mà nàng thấy vô cùng vui vẻ.
Bởi vì hôm nay là sinh nhật lần thứ 6 của nàng, sáng sớm ăn mì trường thọ do tự tay mẫu thân làm, tiểu Kỳ cảm thấy vô cùng mãn nguyện.
Mà càng kì lạ hơn nữa, phụ thân ngày thường toàn nổi giận vô cớ hôm nay lại vô cùng hòa nhã, còn dắt mình và mẫu thân ra ngoài mua quần áo mới.
Tiểu Kỳ tay trái kéo mẫu thân, tay phải kéo phụ thân, một nhà ba người đi trên đường, bất giác nở nụ cười hạnh phúc, đây là lần đầu tiên được đi chơi như một gia đình thế này, tiểu Kỳ thấy đây là ngày hạnh phúc nhất trong đời nàng.
Song, hạnh phúc vẫn luôn ngắn ngủi như vậy, chỉ trong chớp mắt, giống như cát nắm trong tay biến mất không còn dấu tích.
Tiểu Kỳ đang cùng mẫu thân chọn đồ trang sức trong một quầy hàng nhỏ, mẫu thân thử từng cái cho nàng, mà tiểu Kỳ thấy phụ thân đứng sau lưng cách mẫu thân không xa, đang nói chuyện với hai người đàn ông lạ mặt, thỉnh thoảng còn chỉ tay về hướng này.
Trong lòng tiểu Kỳ bỗng nhiên thấy bất an, nàng giơ tay túm lấy tay áo mẫu thân, mẫu thân cho rằng tiểu Kỳ thích món đồ này, nên vui vẻ đưa chủ quầy để mua cho tiểu Kỳ.
Nhưng khi bà chuẩn bị lấy ngân lượng ra, phụ thân đột nhiên bước nhanh tới, kéo mẫu thân đi.
Tiểu Kỳ không biết phụ thân tại sao lại làm vậy, nhìn thấy mẫu thân đi, nên cũng đi theo, nhưng lại bị hai người lạ mặt kia cản đường, còn dò xét nàng một lượt từ trên xuống dưới, tiểu Kỳ trong lòng vô cùng sợ hãi, gọi to: "Mẹ, mẹ ơi..."
Mẫu thân quay lại thấy tiểu Kỳ bị người lạ bắt đi bèn vội vàng chạy đến, nhưng bị phụ thân cầm tay kéo ngược lại, mẫu thân trong nháy mắt hiểu ra ý đồ của ông, ông muốn bán nữ nhi của mình đi! Mẫu thân thống khổ, kêu lên: "Tiểu Kỳ, tiểu Kỳ,..." Đồng thời muốn bắt lấy bàn tay đang vươn ra cầu cứu của tiểu Kỳ, song khoảng cách lại càng ngày càng xa, đến góc đường thì biến mất.
Tiểu Kỳ không thể phản kháng, bị hai người lạ mặt mang đi, niềm hạnh phúc mới vừa rồi cảm nhận được đã hoàn toàn tan biến, giọt nước mắt tuyệt vọng từ khóe mắt trào ra, nàng biết nàng từ giờ đã bị vứt bỏ, sẽ không còn được gặp lại mẫu thân nữa, sau này sẽ trở thành cô nhi không nơi nương tựa.
Một năm sau.
Một chiếc xe ngựa từ trên núi chậm rãi chạy xuống, bàn tay tựa ngọc ngà vén màn xe lên, trên mu bàn tay đeo một chiếc xích tay tinh xảo màu bạc, quấn từ ngón giữa đến cổ tay, đồng thời trên ngón giữa lại có đóa hoa màu bạc đang nở rộ, cánh hoa như có lục quang ẩn hiện, tỏa ra ánh sáng đủ các loại màu sắc.
Một vị nữ tử ló đầu nhìn sắc trời bên ngoài, hơi cau mày, bên trong truyền ra một giọng trẻ con, "Mẹ, chúng ta còn bao lâu nữa mới đến ạ?"
Nữ tử hạ màn xuống quay lại trong xe, nhẹ nhàng âu yếm cô bé đang đung đưa hai chân, yên phận ngồi trên ghế, "Chúng ta đã tới biên thành rồi, trước mắt dừng lại ở biên thành, nghỉ ngơi một chút, ngày mai lại vào đại mạc đi tìm Tiểu Trì trấn."
Cô bé một thân lục y ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tròn mở to, nữ tử không khỏi cười một tiếng, "Sao vậy, Dao Dao đói rồi sao?" Không sai, nữ tử này chính là thê tử của Vạn Nhân Vãng, Tông chủ Quỷ Vương tông, tiểu Si, mà tiểu cô nương kia cũng là nữ nhi độc nhất của họ - Bích Dao.
"Con đó..." Tiểu Si bất lực chọc vào trán Bích Dao, Bích Dao biết mẹ đã đồng ý, vui vẻ nhào vào lòng tiểu Si, cao hứng nói, "Mẹ là tốt nhất!"
Sau khi xe ngựa đến được biên thành, sắc trời đã chuyển sang màu đen, tiểu Si cùng Bích Dao nghỉ chân tại một quán trọ, ăn xong bữa tối, Bích Dao phấn khích nhoài người ra cửa sổ nhìn đường phố bên ngoài sáng rực ánh đuốc.
Tiểu Si nhìn bộ dạng cô bé, cũng biết đứa trẻ nghịch ngợm này muốn đi ra ngoài chơi, nếu không cho đi, nó nhất định sẽ lén trốn ra, nghĩ thế, tiểu Si bước đến cầm tay Bích Dao, "Dao Dao muốn đi ra ngoài chơi không?"
Bích Dao gật đầu lia lịa, mở to mắt nhìn tiểu Si dáng vẻ mong chờ, tiểu Si nuông chiều cười, "Vậy thì đi thôi, mẹ dẫn con đi, nhưng mà không được phép chạy loạn."
"Dạ, vâng..." Bích Dao vừa đồng ý, vừa vui vẻ kéo tiểu Si ra ngoài, tiểu Si đành bất đắc dĩ đi theo.
Trên phố sáng rực ánh đèn, nhộn nhịp người qua lại, tiếng huyên náo không ngừng, có tiếng chào hàng, tiếng người đi đường cười nói, Bích Dao đi lại chỗ đám người náo nhiệt, đôi mắt ngập tràn sự tò mò, trước kia cha chỉ cho mình đến núi Hồ Kỳ, không cho xuống núi, nói là dưới chân núi có kẻ xấu, nhưng mình đã không còn là một đứa bé con nữa, Bích Dao có chút bất mãn nghĩ, kỳ thực cô bé cũng chỉ mới sáu tuổi mà thôi.
Tại một đại viện cách xa với sự huyên náo bên ngoài, một người vóc dáng nhỏ bé đang bận rộn sắp xếp đồ đạc, bất chợp một giọng nam vang lên: "Tiểu Kỳ, tối nay luyện tập kĩ vào, mai phải lên đài biểu diễn đấy!"
Tiểu Kỳ bỏ món đồ cầm trong tay ra, quay đầu lại nói: "Vâng, ban chủ!" Thì ra đây là một đoàn kịch, mà tiểu Kỳ chính là tân tú ở đây, chẳng những học kĩ thuật rất nhanh, hơn nữa còn chăm chỉ chịu khó, nên ban chủ đối với nàng cũng không tệ.
Đã hơn một năm trôi qua kể từ ngày hôm đó, cho đến hôm nay, tiểu Kỳ vẫn mong chờ có một ngày mẫu thân đến tìm, đưa nàng trở về, đây là chút hi vọng nhỏ nhoi nàng luôn cất giữ ở sâu trong tim mình.
Trời tối, mọi người trong viện đã xong việc, tiểu Kỳ bắt đầu luyện tập những kỹ thuật phải biểu diễn ngày mai, một sư tỷ đi ngang qua thấy tiểu Kỳ còn đang luyện tập, liền đến hỏi: "Tiểu Kỳ, hôm nay ngoài đường đông vui lắm, sư tỷ dẫn muội đi dạo một chút nhé!"
Tiểu Kỳ nghe xong cả người khựng lại, nhớ tới ngày hôm đó phụ thân đưa nàng ra ngoài chơi, nàng vội vàng lắc đầu, nói xin lỗi sư tỷ: "Cảm ơn sư tỷ, muội không muốn đi, muội còn ít động tác chưa luyện."
Sư tỷ thở dài, đứa trẻ này từ một năm trước đã như vậy, luôn trốn tránh người khác, tuổi còn nhỏ nhưng lại không có vẻ ngây thơ và tính cách vui vẻ mà độ tuổi này nên có, sư tỷ nhìn bóng người đang gắng sức luyện tập, cuối cùng chỉ có thể bất lực rời đi.
Bích Dao kéo tay tiểu Si, trên đường nhìn ngang nhìn dọc, mắt ánh lên sự tò mò, nếu không phải là tiểu Si đang nắm chặt tay nàng, Bích Dao chắc chắn sẽ thừa dịp bà không chú ý sẽ chạy mất.
Nhìn thấy Bích Dao vui vẻ, tiểu Si cũng chỉ dịu dàng mỉm cười.
Lúc ấy, Bích Dao chỉ về phía một con sông nhỏ cách đó không xa, hào hứng nói: "Đây là cái gì, tại sao lại có nhiều người tập trung ở bờ sông như vậy?"
Tiểu Si nhướn mắt nhìn lên, giải thích: "Bọn họ đang thả Hà Hoa đăng, dùng để ước nguyện."
"Ước xong thì có thể thành hiện thực sao?" Bích Dao mở to mắt nghiêm túc nói.
"Thành tâm thì sẽ linh nghiệm." Tiểu Si nhìn ánh nến trên sông, nói.
"Vậy...!chúng ta đi thả Hà Hoa đăng đi!" Bích Dao kéo tiểu Si chạy về phía bờ sông.
Không ngờ đúng lúc đó một đám người lao tới, khiến hai người tách ra.
"Dao Dao, Dao Dao..." Tiểu Si bị đẩy tới bờ sông, lo lắng gọi tên nữ nhi,
"Mẹ ơi, mẹ,..." Bích Dao bị đám người chen sang bên cạnh, càng lúc càng xa bờ sông.
Tiểu Kỳ ở trong viện đang tập luyện, chợt nghe bên ngoài bức tường có tiếng khóc nức nở, nghe kĩ lại, hẳn là đang gọi, "Mẹ ơi, mẹ ở đâu?"
Tiểu Kỳ dừng lại, buông đạo cụ trong tay ra, đi về phía cánh cửa, trong lòng nổi lên một chút thương cảm, chẳng lẽ là một đứa trẻ bị tách khỏi mẹ? Nghĩ vậy, tiểu Kỳ bước tới, nhìn qua khe cửa ra ngoài, chỉ thấy ánh trăng lúc chiều tà chiếu lên một bóng người màu lục đang thu mình ngồi trên mặt đất, khiến cô bé càng trở nên bi thương và cô tịch.
Tiểu Kỳ vừa động lòng, vừa thấy đồng cảm, ngay lúc nàng đang chuẩn bị bước ra ngoài, một gã nam tử cười đầy ác ý từ trong bóng tối bước ra, thấy Bích Dao đang ngồi trên đất, trong mắt hiện ra vẻ tính toán, gã trưng ra bộ mặt hiền lành, dò hỏi: "Tiểu cô nương, lạc mẹ à?"
Bích Dao ngẩng đầu, nhìn hắn hơi cảnh giác, nam tử cười hà hà, "Tiểu cô nương không phải sợ, thúc thúc dẫn cháu đi tìm mẹ."
"Có thật không? Thúc thúc có thể tìm được mẹ con?" Tiểu Bích Dao dù sao vẫn còn ngây thơ, chỉ muốn gặp lại mẹ, căn bản không biết đây là cạm bẫy của tên buôn người.
Bạn đang đọc bộ truyện Kỳ Dao Lục tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kỳ Dao Lục, truyện Kỳ Dao Lục , đọc truyện Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục chương mới