Trương Tiểu Phàm vừa về tới Thanh Vân thì bị Điền Bất Dịch bắt gặp, sắc mặt lão ẩn chứa cơn thịnh nộ, Điền Linh Nhi vừa nhìn đã biết lần này xong rồi, nàng cùng Lâm Kinh Vũ lặng lẽ trốn sau lưng đệ tử chưởng môn cùng đi tuần tra dưới núi - Tề Hạo.
Tề Hạo nhìn vị tiểu sư muội đáng yêu, hiểu ý nên hơi nghiêng người sang, đứng chắn trước mặt Điền Linh Nhi, may mà lúc này trong mắt Điền Bất Dịch chỉ thấy Trương Tiểu Phàm, không để ý đến nàng.
"Sư phụ..." Trương Tiểu Phàm cúi đầu, Điền Bất Dịch thấy thế liền tức giận quay người đi, hắn có chút ân hận nhìn sang Lâm Kinh Vũ đứng bên cạnh, "Kinh Vũ, đệ...!đi về đây..."
Lâm Kinh Vũ lo lắng nhìn hắn, "Tiểu Phàm...!Điền sư thúc sẽ không phạt đệ chứ?"
Trương Tiểu Phàm gượng cười, "Không sao, Kinh Vũ, sư phụ cùng lắm chỉ mắng đệ thôi, huynh yên tâm đi."
Lâm Kinh Vũ có chút không đành lòng, "Tiểu Phàm, chúng ta đã hai năm không gặp, không lẽ không thể nói thêm đôi lời..."
"Trương! Tiểu! Phàm!" Điền Bất Dịch nộ khí xung thiên gầm lên, Trương Tiểu Phàm giật bắn mình, vội gật đầu với Lâm Kinh Vũ một cái rồi chạy lại.
Lục Tuyết Kỳ trở về Tiểu Trúc phong, thấy Thủy Nguyệt đang nhắm mắt ngồi trong đại sảnh liền nhẹ nhàng bước tới, chắp tay nói: "Sư phụ."
Thủy Nguyệt mở mắt ra, thấy nàng, bèn hỏi: "Con xuống núi hỏi thăm được gì rồi?"
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, "Luyện Huyết đường mấy năm gần đây không hề có chút động tĩnh, thật sự rất khó hiểu."
Thủy Nguyệt cau mày, "Những kẻ trong ma giáo vốn vô cùng xảo trá, xem ra chỉ có thể chờ tin tức từ nội ứng của chưởng môn sư huynh mà thôi."
"Nội ứng?" Lục Tuyết Kỳ kinh ngạc nói, "Chưởng môn đã phái nội ứng lẻn vào Luyện Huyết đường?"
"Đúng vậy, từ sau khi con xảy ra chuyện, chưởng môn nhận ra Thanh Vân môn không thể tiếp tục ở thế bị động nữa nên đã thu xếp cho người thâm nhập vào Ma Giáo làm nội ứng, chắc hẳn sẽ có tin tức của Luyện Huyết đường, chúng ta tạm thời cứ kiên nhẫn chờ đợi." Thủy Nguyệt nói tiếp.
"Sư phụ cũng không biết thân phận của người làm nội ứng kia?" Lục Tuyết Kỳ nghi hoặc hỏi.
Thủy Nguyệt gật đầu, "Để bảo vệ hắn, thân phận của người này chỉ có một mình chưởng môn sư huynh biết."
"Như vậy cũng hợp lý." Lục Tuyết Kỳ tán thành, sau đó như nghĩ ra việc gì, nàng ngẩng lên hỏi, "Sư phụ có biết Nhan Như Ngọc ở Hà Dương không?"
Thủy Nguyệt tất nhiên biết, "Nhan Như Ngọc là thư điếm mà trưởng lão ở Giới Luật đường cấm không cho đệ tử Thanh Vân đặt chân vào, sao vậy, Tuyết Kỳ, con hỏi cái này để làm gì?"
"Cấm không được đặt chân vào sao?" Lục Tuyết Kỳ cau mày, vẻ mặt khó hiểu nhìn Thủy Nguyệt, Thủy Nguyệt hơi bất ngờ, đứng dậy bước tới cạnh nàng, ngờ vực hỏi, "Tuyết Kỳ, con...!đã vào đó rồi à?"
Lục Tuyết Kỳ gật đầu, "Sư phụ, việc đấy không được ạ?"
Thủy Nguyệt thầm cảm thấy không biết nên làm thế nào, nhìn đôi mắt hồn nhiên của Tuyết Kỳ, hắng giọng, "Tuyết Kỳ, bên trong thư điếm đó...!chủ yếu là bày bán những quyển sách xx, mà đệ tử Thanh Vân khi tu luyện tâm trí cần thanh tịnh, vì thế nên mới cấm các đệ tử không được bước vào nơi ấy."
Lục Tuyết Kỳ nghe xong, có chút ngượng ngùng mà đứng ngây ra đó, Thủy Nguyệt hiếm khi thấy vẻ mặt của nàng, không khỏi mỉm cười, Lục Tuyết Kỳ thấy thế, tai hơi nóng lên, kêu: "Sư phụ!"
"Thôi được rồi, vi sư cũng biết là con không biết gì về chuyện đó," Thủy Nguyệt thôi không cười nữa.
Đã lâu không thấy con bé này biểu lộ cảm xúc ra ngoài, trong lòng cũng thấy yên tâm, "Có điều, Nhan Như Ngọc có vấn đề gì sao?"
Lục Tuyết Kỳ nghiêm túc nói: "Con thấy ông chủ Nhan Như Ngọc có chút đáng ngờ, ông ta tên là Niên Đại."
"Niên Đại?" Thủy Nguyệt suy đoán, "Con nghi ngờ ông ta chính là Niên lão đại?"
"Chỉ có thể nói là chút tương đồng," Lục Tuyết Kỳ nhớ lại nói, "Không chỉ bởi vì có tên gọi gần giống nhau, con còn thấy ông ta nhìn khá quen, nhưng lại không có nhiều điểm giống với Niên lão đại năm đó." Lúc trước khi đánh với nàng, Niên lão đại một thân hắc bào, cả người ngập tràn ma khí, còn Niên Đại lại không hề có chút ma khí nào, chỉ như một người bình thường, chính vì vậy nên nàng mới cảm thấy hoang mang.
"Ma Giáo rất giỏi ngụy trang, con không phát hiện ra, có lẽ là vì bọn chúng ẩn thân quá tốt," Thủy Nguyệt suy nghĩ một lúc rồi nói với Lục Tuyết Kỳ, "Tuyết Kỳ, trước mắt con cứ âm thầm theo dõi Nhan Như Ngọc, xem có động tĩnh gì không?"
"Vâng, sư phụ!" Lục Tuyết Kỳ chắp tay nói, "Chuyện này không cần bẩm báo với chưởng môn ạ?"
"Hiện tại vẫn chưa có bằng chứng, cứ đợi điều tra xong đã, rồi sẽ nói với chưởng môn sư huynh, còn về phía Giới Luật đường, ta sẽ nghĩ cách giúp con giải thích." Thủy Nguyệt thận trọng nói.
"Vâng, thưa sư phụ." Lục Tuyết Kỳ cung kính nói.
Trong đại sảnh ở Đại Trúc phong, Trương Tiểu Phàm bất an đứng một chỗ, xung quanh, các sư huynh nhìn hắn đầy lo lắng, muốn bước tới nhưng lại không dám tiến lên, chỉ vì áp lực từ người đang đứng giữa kia quá lớn, khiến mọi người không ai dám lên tiếng, Điền Linh Nhi đứng sau lưng Điền Bất Dịch, đang kéo tay Tô Như, trong ánh mắt cũng lộ ra vẻ lo lắng.
Điền Bất Dịch chắp hai tay sau lưng, uy nghiêm đứng chính giữa, Trương Tiểu Phàm cúi đầu, song cũng bất an hơi ngẩng lên khẽ liếc nhìn lão, vừa gặp phải ánh mắt hơi tức giận của Điền Bất Dịch, tức thì cuống quít cúi đầu, không dám tiếp tục lộn xộn.
"Trương Tiểu Phàm, ngươi đã biết sai chưa?" Giọng nói ẩn chứa cơn thịnh nộ của Điền Bất Dịch vang lên.
Trương Tiểu Phàm vội quỳ xuống đất, "Sư phụ bớt giận, đồ nhi đã biết sai rồi!"
"Ngươi sai ở đâu?" Điền Bất Dịch quay lưng về phía Trương Tiểu Phàm nói.
"Đệ tử...!đệ tử không nên tự tiện xuống núi, càng...!không nên bước vào...!Nhan Như Ngọc..." Trương Tiểu Phàm quỳ ở đó, giọng nói càng lúc càng nhỏ.
"Ngươi cũng biết thế à!" Điền Bất Dịch xoay người lại chỉ vào hắn, giận dữ nói.
Trương Tiểu Phàm cả người run bần bật, sợ hãi quỳ trên đất, Điền Bất Dịch hỏi tiếp: "Được! Nếu ngươi đã biết sai, chuyện Hà Dương ta cũng không truy cứu nữa.
Ta hỏi ngươi, là ai đã xúi giục ngươi xuống núi, ngươi không muốn sống nữa, đúng không?"
Trương Tiểu Phàm hơi ngẩng lên nhìn Điền Linh Nhi, Điền Linh Nhi thoáng thấy chút áy náy mà cúi đầu, nhưng lại không dám nói thật với Điền Bất Dịch.
"Trước đây khi thu nhận ngươi làm đồ đệ, vi sư đã nói với ngươi, không có lệnh vi sư thì không được xuống núi nửa bước, ngươi cho những lời của ta là gió thoảng bên tai, đúng không? Trong mắt ngươi có còn vi sư nữa không?!"
Hai mắt Trương Tiểu Phàm đỏ lên, hắn mím môi không nói lời nào, các sư huynh đứng xung quanh lén đưa mắt nhìn nhau, cũng không biết nên làm sao.
Điền Bất Dịch bước tới, "Nói đi, ngươi nói đi! Ngươi câm à!" Lão thấy Trương Tiểu Phàm vẫn im lặng không lên tiếng, càng tức giận nói, "Được, ngươi quyết không nói, đúng không? Vậy thì bắt đầu từ ngày mai, ngươi ra phía sau núi chém trúc, liên tục trong ba tháng cho ta!"
Đồng tử Trương Tiểu Phàm hơi giãn ra, sợ hãi nhìn Điền Bất Dịch, sau đó như cam chịu mà lại cúi đầu xuống.
Tô Như ở đằng sau nghiêng đầu nhìn Điền Linh Nhi, bà đã sớm đoán ra được là chính con gái mình dẫn Tiểu Phàm xuống núi, nên bước lại gần Điền Bất Dịch, giọng khuyên giải: "Thôi được rồi, thôi được rồi, huynh đừng giận nữa," Sau đó quay về phía Trương Tiểu Phàm nói, "Con mau đứng dậy, đi làm cơm đi."
Trương Tiểu Phàm nhìn Điền Bất Dịch xong lại quay sang Tô Như, thấy Điền Bất Dịch không phản đối, liền nghe lời đứng dậy, gật đầu nói: "Vâng."
Điền Bất Dịch ôm ngực, giận dữ chỉ vào hắn.
"Ngươi nhìn bộ dạng của ngươi xem, hả? Ngươi không thể dành một phần tâm tư nấu ăn để tu luyện được à, ngươi tự nhìn mình xem, bây giờ ngay cả pháp thuật cũng không thi triển được, nhập môn bảy năm, trừ mấy trò mèo ra, ngươi còn học được cái gì nữa?"
Trương Tiểu Phàm cúi đầu không nói, trong lòng cũng cật lực tự trách mắng bản thân, Điền Bất Dịch không ngừng than thở, "Trương Tiểu Phàm, coi như vi sư van ngươi, sau này khi ngươi hành tẩu giang hồ, tuyệt đối xin đừng nói với người khác ta là sư phụ ngươi, vi sư không gánh nổi trọng trách đó đâu!" Nói xong phất tay áo quay đi, Tô Như biết rõ tính cách Điền Bất Dịch, đành đi theo, chuẩn bị lại khuyên nhủ lão.
Sau khi Điền Bất Dịch đã đi rồi, các sư huynh ai ai cũng đến an ủi Trương Tiểu Phàm, chỉ có Điền Linh Nhi là không bước tới gần, nàng cảm thấy là mình hại Trương Tiểu Phàm bị cha mắng, trong lòng thấy hết sức áy náy song lại không biết phải nói thế nào với hắn.
Gió đêm hiu hiu thổi, lá trúc trong Lệ Trúc lâm cũng theo đó xào xạc, ánh trăng vằng vặc chiếu xuống, bao trùm mặt đất bằng một lớp ánh sáng bạc.
Lúc này đêm đã khuya, đáng lẽ không gian nên vắng lặng không một tiếng động, nhưng kiếm khí lại cuồn cuộn từng trận, kiếm quang thoắt ẩn thoắt hiện, một bóng người tinh thuần như tuyết hiện ra giữa rừng cây xanh ngắt, thân thủ trác tuyệt, đang múa kiếm.
Lục Tuyết Kỳ tay trái vung kiếm, tay phải cầm vỏ kiếm, mỗi một đường kiếm đều chính xác chém trúng từng chiếc lá trúc đang rơi.
Đến khi tất cả tĩnh lặng trở lại, có thể thấy mỗi chiếc lá xung quanh nàng đều bị cắt đôi mà thân trúc xung quanh lại không hề có một vết xước nào, có thể thấy được kiếm pháp điêu luyện của nàng, đã đạt đến cảnh giới thượng thừa.
Bỗng nhiên, Lục Tuyết Kỳ quỳ xuống đất, tay trái chống kiếm, còn tay kia che bên mắt phải đang âm ỉ nhức nhối, nàng không hiểu, tại sao trong đầu mình luôn hiện ra cô nương mặc áo choàng ban ngày kia, chỉ vì nàng ta làm mình nhớ đến Dao Dao?
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, Dao Dao đã không còn nữa, nàng đã vô số lần tự nói với mình như thế, để bản thân có thể chấp nhận hiện thực ấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Kỳ Dao Lục tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kỳ Dao Lục, truyện Kỳ Dao Lục , đọc truyện Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục chương mới