Thu Tư tiến vào Thanh Vân, trước khi bước vào còn quay đầu lại nhìn đệ tử Thanh Vân đang trấn thủ trước cửa, cười thầm, sau đó cùng các đệ tử khác đi tới Tiểu Trúc phong.
Trong đại sảnh tại Tiểu Trúc phong, Thủy Nguyệt uy nghiêm ngồi phía trên, ánh mắt quét qua các đệ tử bên dưới, bà trầm giọng nói: "Thất Mạch Hội Vũ đã đến gần, các con cũng vừa hạ sơn trở về, đừng để bị nơi trần tục làm rối loạn, phải chuyên tâm tu luyện."
"Đệ tử đã hiểu." Các đệ tử đồng thanh trả lời, Thu Tư cũng bắt chước mọi người xung quanh cúi mình hành lễ, sau khi Thủy Nguyệt đã đi rồi, nàng mới thở phào.
Thu Tư đi theo những người khác, không ngừng quan sát cảnh sắc trên Tiểu Trúc phong, nàng hết nhìn trái lại nhìn phải, giống như chưa từng thấy nơi này bao giờ.
Khi đi ngang qua khu nhà dành cho đệ tử, một nữ đệ tử đi đằng trước nhận ra Thu Tư đang đi đằng sau liền quay lại nhìn vẻ nghi ngờ, "Thu Tư, khu của muội ở bên kia cơ mà, vừa đi ngang qua xong, muội không định về phòng sao?"
Thu Tư quay sang nhìn cửa phòng đối phương chỉ vào, mắt chợt lóe lên, nàng cười nói: "Ban nãy nghe mọi người kể chuyện về Lục sư tỷ, ta còn muốn nghe thêm một chút nên mới cùng đi đến đây."
Người kia nghe giải thích xong bèn gật đầu, "Cũng phải, lúc muội hạ sơn thì Lục sư tỷ còn đang bế quan, nên muội chưa được gặp qua Lục sư tỷ là phải."
Thu Tư vội vàng gật đầu, "Đúng thế, phiền sư tỷ kể cho ta nghe thêm một chút."
Vị đệ tử kia nghe xong, thấy mọi người xung quanh cũng nhao nhao chạy lại, mắt mở to vẻ tò mò chờ nàng kể tiếp, bèn hắng giọng một cái, sau đó chậm rãi kể, bắt đầu từ sau khi Lục Tuyết Kỳ xuất quan, đến khi tiếp nhận Thiên Gia kiếm, hay lúc đối đầu với Niên lão đại ở Hà Dương, ngay cả đoạn dẫn đầu các đệ tử xông vào Luyện Huyết đường, giải cứu con tin, rồi tự tay diệt trừ Niên lão đại, tất cả đều kể lại hết, trong lúc nói mặt mũi còn vô cùng phấn khích.
Các đệ tử nghe xong khuôn mặt đều rạng ngời vẻ ngưỡng mộ, cũng muốn được tận mắt chứng kiến thân thủ của Lục Tuyết Kỳ.
"Các muội túm tụm ở đây làm gì vậy?" Bỗng một giọng nói trong trẻo vang lên khiến mọi người đều ngẩng lên nhìn, người đệ tử đang kể chuyện nhận ra người đi tới liền vội cung kính hành lễ, "Bái kiến Đại sư tỷ!"
Người nữ đệ tử kia nhìn thấy chính là đại đệ tử của Thủy Nguyệt - Văn Mẫn, những người khác đều đồng loạt hành lễ, "Đại sư tỷ!"
Văn Mẫn bước tới, ánh mắt ngờ hoặc nhìn nữ đệ tử có vẻ đứng đầu nhóm đệ tử, "Tiểu Lạc, các muội đang làm gì vậy?"
Tiểu Lạc cười xu nịnh, "Đại sư tỷ, mọi người tò mò về chuyện Lục sư tỷ, nên muội đang kể cho họ nghe thôi mà, hi hi."
Văn Mẫn cũng hết cách, nàng biết phần lớn đệ tử Tiểu Trúc phong đều rất sùng bái Tuyết Kỳ, nên cũng chỉ có thể dặn dò: "Thôi được rồi, các muội vừa quay về, cứ nghỉ ngơi trước đã, Tuyết Kỳ vẫn đang ở Tiểu Trúc phong, mọi người muốn thì lúc nào cũng có thể hỏi thăm được."
"Vâng, Đại sư tỷ." Các đệ tử ngoan ngoãn trả lời, Văn Mẫn nghe vậy bèn hài lòng gật đầu, xem ra sau đợt rèn luyện, mọi người đều thay đổi rất nhiều, đều có thể khiến người khác thấy an tâm.
"Đại sư tỷ!" Thu Tư chợt bước tới lên tiếng gọi, Văn Mẫn nhìn nàng vẻ khó hiểu, "Đại sư tỷ có biết Lục sư tỷ hiện đang ở đâu không? Trong đại sảnh muội không nhìn thấy Lục sư tỷ."
"Tuyết Kỳ hiện đang bế quan chuẩn bị cho Thất Mạch Hội Vũ."
"Bế quan?" Thu Tư hơi nhíu mày xong vội vàng nói, "Lục sư tỷ đang bế quan ở đâu?"
Ánh mắt Văn Mẫn liếc nàng đầy hàm ý, "Nơi Tuyết Kỳ đang bế quan là Lệ Trúc lâm, Thu Tư...!Muội dường như khác trước kia rất nhiều." Trước kia mặc dù nàng không tiếp xúc quá nhiều với Thu Tư, nhưng cũng biết nàng là một đệ tử rất tự có phép tắc, chưa bao giờ lên tiếng hỏi việc gì, nhưng hôm nay...!Văn Mẫn ngẫm nghĩ, cũng có thể là vì nàng thật sự hiếu kỳ về Tuyết Kỳ.
Thu Tư giật mình, lập tức đổi sang nét mặt tươi cười, "Đại sư tỷ, muội xuống núi đã lâu như vậy rồi, dĩ nhiên không còn ngốc nghếch như trước nữa."
Văn Mẫn cười nhạt, "Được rồi, mọi người đi nghỉ cho khỏe đi, ngày mai sẽ bắt đầu chuẩn bị cho Thất Mạch Hội Vũ."
"Vâng, Đại sư tỷ!" Mọi người đồng thanh trả lời, Văn Mẫn lúc này mới quay đi, Thu Tư khẽ thở phào, từ biệt nữ đệ tử kia rồi quay về phòng của mình.
Gian phòng được bài trí rất đơn giản, bên trong kê một cái giường, ở giữa có một chiếc bàn nhỏ, hai bên là giá sách và tủ treo quần áo.
Thu Tư thu hồi tầm mắt, nhảy lên giường đi nằm luôn, trong lòng nghĩ đến tối nhất định phải đến Lệ Trúc lâm điều tra xem sao.
Trong đầm Tịnh Nguyệt, Lục Tuyết Kỳ đang ngồi thiền, lòng bàn tay hướng lên trên rồi chậm rãi dồn xuống, khí tụ đan điền, sau đó chầm chậm thở ra một hơi, đôi mắt mở ra vô cùng trong trẻo.
Nàng liếc nhìn Ưu Đàm hoa tỏa ánh sáng rực rỡ trên đầm nước nằm trong góc, giọt sương trong suốt đọng trên cánh hoa, hương hoa như có như không quanh quẩn bên mũi, khiến tâm thần Lục Tuyết Kỳ cảm thấy yên bình.
Nhờ có Ưu Đàm hoa nên gần đây không thấy tâm ma xuất hiện, nhưng ngày nào chưa trừ diệt được nó, thì ngày đó nàng chưa thể an tâm.
Lục Tuyết Kỳ thở dài đứng dậy, chuyện gì cũng phải tiến hành tuần tự từng bước, nàng biết muốn trừ đi tâm ma không phải là việc một sớm một chiều có thể làm được, cần phải suy tính cực kỳ kĩ lưỡng, trước mắt việc quan trọng nhất chính là Thất Mạch Hội Vũ.
Đêm khuya thanh vắng, một bóng người đột nhiên lao ra từ Tiểu Trúc phong, tốc độ rất nhanh chạy tới Lệ Trúc lâm.
Thu Tư nhìn Lệ Trúc lâm bao la rộng lớn, liền cảm thấy mệt mỏi, rừng trúc lớn như thế, phải đi đâu tìm Lục sư tỷ đây? Nàng ngẩng đầu nhìn vầng trăng sáng trên cao, hít vào một hơi thật sâu, lần sau nhất định phải hỏi thăm cho kĩ trước.
Đúng lúc Thu Tư định quay về bỗng nhìn thấy một người đang đi vào rừng trúc, từ dáng vẻ thì hẳn là nam tử.
Thu Tư có chút nghi ngờ, Lệ Trúc lâm không phải thuộc Tiểu Trúc phong hay sao? Tại sao lại có nam tử đêm hôm khuya khoắt ra vào đây?
Trương Tiểu Phàm tay xách hộp thức ăn, nhân lúc đêm khuya vào đầm Tịnh Nguyệt thăm sư tỷ, hắn đã đặc biệt làm một ít bánh ngọt cho sư tỷ, hi vọng sư tỷ sẽ thích.
Đây cũng là lần đầu tiên gặp mặt sau khi biết được danh tính thật của sư tỷ nên Trương Tiểu Phàm thấy rất vui.
Thu Tư đứng sau lưng Trương Tiểu Phàm, không biết hắn đang tự lẩm bẩm cái gì, nhưng dường như dáng vẻ kia trông hơi quen quen?
Qua chỗ rẽ, Thu Tư nhờ ánh trăng mà nhìn thấy được sườn mặt Trương Tiểu Phàm, thì ra là hắn, Thu Tư thầm cao hứng, xem ra mình đã tìm được manh mối dẫn đến chỗ Lục sư tỷ rồi.
Trương Tiểu Phàm đang đi bỗng cảm thấy sau lưng có động tĩnh rất khẽ, hắn liền quay lại nhìn nhưng không phát hiện được gì, Trương Tiểu Phàm nghi hoặc quay đi, chẳng lẽ là mình tưởng tượng? Đi tiếp vài bước, Trương Tiểu Phàm lại quay đầu, vẫn không thấy gì cả, hắn gãi đầu gãi tai, thầm nghĩ có lẽ là do mình suy nghĩ quá nhiều thật.
Tiếng cười khúc khích vang lên, truyền theo đó là một giọng nữ, "Đúng là một tên ngốc!"
Trương Tiểu Phàm ngẩng đầu lên nhìn, thì phát hiện một nữ đệ tử Tiểu Trúc phong đang tựa vào thân trúc, hắn có chút bất mãn nói: "Ta không phải là một tên ngốc." Chợt hắn nhớ ra, lúc còn ở hồ Bích Hỏa Thiên Băng, Bích Dao cũng gọi hắn như thế, lúc đó hắn không biết phản bác thế nào, cuối cùng vẫn phải nhờ một câu đệ ấy không ngốc của sư tỷ.
Thu Tư cười một tiếng, phi thân từ trên cây trúc xuống, đáp xuống trước mặt Trương Tiểu Phàm, nàng nhíu mày nhìn hắn, "Ngươi đần độn như thế, không phải là một tên ngốc thì là gì?"
"Ta..." Trương Tiểu Phàm đỏ bừng mặt, "Cô là ai, tại sao lại ở đây?"
"Ha ha," Thu Tư bật cười, "Có thể xuất hiện ở đây thì đương nhiên là đệ tử Tiểu Trúc phong rồi, thế nên mới nói ngươi là đồ ngốc."
Trương Tiểu Phàm thấy hơi bực mình nhưng lại vô phương phản bác, Thu Tư nhìn hắn vẻ dò xét, Trương Tiểu Phàm thấy vậy liền cảnh giác ôm hộp đồ ăn vào người, "Mà một đệ tử Đại Trúc phong như ngươi chạy đến đây làm gì?"
"Ngươi, làm sao ngươi biết ta là đệ tử Đại Trúc phong?" Trương Tiểu Phàm có chút hoảng sợ nói, nếu như bị sư phụ biết thì hắn chắc chắn lại bị phạt.
"Ta đoán thôi." Thu Tư cười nói, "Còn nói là ngươi không ngốc?"
Sắc mặt Trương Tiểu Phàm ngay lập tức bừng đỏ tức giận, hắn ôm chặt hộp thức ăn, định không đếm xỉa gì đến người trước mặt mà đi vòng qua nàng.
Không ngờ Thu Tư lại đứng cản đường hắn, sau đó vung tay, một chưởng đẩy lui Trương Tiểu Phàm.
Trương Tiểu Phàm sững sờ lui về phía sau mấy bước, thấy hai tay trống trơn bèn khó hiểu nhìn về phía Thu Tư.
Thu Tư nhấc hộp thức ăn lên, "Xem ra là đi đưa cơm cho người khác đây, có điều bây giờ ở Lệ Trúc lâm chỉ có mình Lục sư tỷ đang bế quan, chẳng lẽ ngươi định đi lấy lòng tỷ ấy sao?"
"Trả hộp thức ăn cho ta!" Trương Tiểu Phàm bước tới định giành lại, Thu Tư khẽ nghiêng người né được, còn đùa bỡn hắn.
Trương Tiểu Phàm bị nàng đùa giỡn nhưng vẫn kiên quyết cướp lại hộp thức ăn, Thu Tư thấy vậy bèn không nhắm vào hắn nữa mà lấy một miếng bánh trong hộp ra cho vào miệng.
"Ngươi!" Trương Tiểu Phàm ngay lập tức giật hộp thức ăn lại, Thu Tư vừa ăn vừa gật đầu, "Cũng không tệ lắm, nể tình miếng bánh, lần này ta tạm tha cho ngươi.
Nói đi, ngươi tìm Lục sư tỷ làm gì?"
"Ta...!ta chỉ muốn đưa chút đồ ăn cho sư tỷ." Trương Tiểu Phàm cúi đầu nói.
"Nếu vậy thì, ta sẽ đi cùng người đến chỗ Lục sư tỷ." Thu Tư vỗ tay, thấy Trương Tiểu Phàm vẫn ngơ ngác nhìn nàng, "Có đi không?"
"Hả?" Trương Tiểu Phàm liền bước lại, "Cô muốn đi cùng ta sao?"
"Dĩ nhiên, nếu không đêm hôm khuya khoắt, ngươi với Lục sư tỷ cô nam quả nữ ở chung một chỗ, vạn nhất có tin đồn truyền đi thì ngươi tính sao?" Thu Tư chắp hai tay sau lưng, nói như thật.
"Không thể nào, ta...!ta không cho phép ngươi sỉ nhục sư tỷ!" Trương Tiểu Phàm quay lại tức giận nói.
Thu Tư nhìn chằm chằm Trương Tiểu Phàm, nói vẻ hiểu biết: "Xem ra ngươi rất muốn bảo vệ Lục sư tỷ?"
"Đương nhiên rồi, ngoài sư phụ ra, sư tỷ là người ta tôn kính nhất!" Ánh mắt Trương Tiểu Phàm vô cùng trong sáng, không hề có một tia khinh nhờn.
Bạn đang đọc bộ truyện Kỳ Dao Lục tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kỳ Dao Lục, truyện Kỳ Dao Lục , đọc truyện Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục chương mới