Tại một vách đá trên Thanh Vân sơn, cỏ xanh bát ngát, tiếng chim hót và côn trùng kêu vang, sự sống mơn mởn, cảnh sắc vô cùng tươi đẹp, giống như trong mộng vậy.
Trên vách núi, hai bóng người đứng đối diện nhau, bạch y nữ tử đang cười vô cùng điên loạn, hành động trái ngược hoàn toàn với khí chất của nàng, còn lục y nữ tử phía trước nàng thì nét mặt lạnh tanh.
Tâm trạng tâm ma lúc này hết sức phấn khích, thấy Bích Dao vẫn có vẻ chưa tin, liền nói: "Xem ra mày vẫn chưa tin, vậy ta sẽ cho mày thấy cái gì là thế giới do ta chi phối."
Dứt lời, Tâm ma cúi đầu, rút thanh chủy thủ cắm trên bụng ra, rồi đưa tay vuốt nhẹ miệng vết thương, tay vừa đưa về, vết thương đã biến mất không dấu tích, ngay cả vết máu trên bạch y cũng không thấy đâu nữa.
"Đây, chính là sức mạnh chi phối nội tâm, mà ta chính là chúa tể." Tâm ma ngạo mạn.
Bích Dao lừ mắt nhìn Tâm ma dùng thân xác Lục Tuyết Kỳ dương dương tự đắc, nàng phẫn nộ, "Trả tiểu Kỳ lại cho ta!" Đoạn dồn linh lực đánh thẳng vào Tâm ma, không ngờ Lục Tuyết Kỳ chỉ đứng yên bất động, Bích Dao vội nghiến răng thu hồi pháp lực, kết quả linh lực phản phệ, tự đả thương chính mình.
Tâm ma thấy thế, đắc ý cười to: "Ha ha ha, mày vốn không dám hạ thủ, đây chính là thân thể của Lục Tuyết Kỳ, mày bỏ được sao? Ha ha ha..."
Khóe miệng Bích Dao rỉ máu, nàng không cam tâm, không thể để cho Tâm ma lộng hành được.
Tâm ma thấy Bích Dao vẫn chưa từ bỏ ý định, cũng không muốn lãng phí thời gian nữa, bèn khẽ lắc người, chớp mắt đã đứng trước mặt Bích Dao, sau đó nhắc tay, bóp chặt lấy cổ Bích Dao.
Bích Dao kêu lên một tiếng, nắm chặt cánh tay đang siết lấy cổ mình, có điều ánh mắt nhìn người trước mặt lại rất dịu dàng, "Tiểu Kỳ..."
Cử động của Lục Tuyết Kỳ thoáng khựng lại, rõ ràng là đang cố gắng kháng cự lại, Tâm ma tự nhủ không ổn, vội thả tay, tránh xa khỏi Bích Dao.
Nhưng bóng trắng trong đầu càng lúc càng trở nên rõ ràng, sắp chiếm lấy vị trí của nó, Tâm ma vội dồn hết tâm trí, cố gắng khống chế cơ thể mà nó rất vất vả mới lấy được.
Bích Dao ôm cổ ho khan liên tục, mắt thấy Lục Tuyết Kỳ như đang đấu tranh với Tâm ma, nàng liền phi thân tới truyền linh lực của mình vào trong người Lục Tuyết Kỳ.
Cơ thể Lục Tuyết Kỳ có thêm sức mạnh đối kháng với Tâm ma, nó ngửa đầu thét to một tiếng, dùng toàn bộ nội lực đánh văng cả Bích Dao và linh lực của nàng ra xa, nhưng Tâm ma cũng vì thế mà tiêu hao hết linh lực, đã vô cùng suy yếu.
Đúng lúc đó khóe miệng Lục Tuyết Kỳ hơi nhích lên, nàng vừa vung tay lên, Thiên Gia kiếm tức khắc bay tới, Lục Tuyết Kỳ đảo tay, đâm thẳng lưỡi kiếm vào bụng mình.
Mọi việc chỉ xảy ra trong nháy mắt, Bích Dao bị hất văng đi đang cố gắng đứng vững, vừa ngẩng lên thì đập vào mắt là cảnh tượng ấy, "Không! Tiểu Kỳ!" Nàng vội chạy tới, chỉ sợ mình chậm một bước, sợ lại mất đi cơ hội được ở bên Lục Tuyết Kỳ.
Tâm ma trợn tròn mắt nhìn bụng mình, máu trào ra từ khóe miệng, đồng thời tuôn ra xối xả từ vết thương trên bụng, "Không thể nào, mày làm như vậy thì mày cũng sẽ chết."
"Chỉ có cách này mới có thể tận diệt được ngươi, trong thế giới nội tâm không giết được ngươi, nhưng sau khi ngươi có được cơ thể thì sao, ngươi sẽ không còn là vô hình vô ảnh nữa." Lục Tuyết Kỳ siết chặt cán kiếm đâm vào sâu hơn.
"Mày..." Tâm ma kinh hãi kêu lên, "Mày cố ý, cố ý để ta đoạt lấy thân xác?" Nét mặt kiên định của Lục Tuyết Kỳ càng khiến Tâm ma hoảng loạn, "Mày không sợ ta thật sự sẽ thay thế mày sao, ngộ nhỡ mày không tỉnh lại thì sao?"
"Ta không sợ," Lục Tuyết Kỳ tự tin nói, nàng đưa mắt về phía Bích Dao đang cuống quít chạy tới, "Bởi vì Dao Dao đang ở bên cạnh ta, ta sẽ không để cho ngươi đả thương muội ấy."
"Ha ha ha..." Tâm ma không cam tâm mà cười phá lên, nói, "Ta sinh ra là nhờ ràng buộc giữa chúng mày, mà bại cũng vì nó, ha ha ha, đúng là nực cười, quá nực cười!"
Từ người Lục Tuyết Kỳ một làn khí đen từ từ tỏa ra, nhưng Tâm ma vẫn ngoan cố không dịu thua, nó phẫn hận nói: "Hừ! Dù ta có chết, ta cũng sẽ kéo mày theo chôn cùng."
"Vậy thì để xem ai có thể chịu đựng được lâu hơn." Lục Tuyết Kỳ tự nhủ, sau đó rút kiếm ra khiên vết thương càng trở nên trầm trọng, máu tuôn ra như suối, Lục Tuyết Kỳ khuỵu xuống, tay trái cầm kiếm chống xuống đất, tay phải ôm miệng vết thương, ánh mắt dần trở nên mờ đi.
"Tiểu Kỳ!" Bích Dao chực khóc, "Sao tỷ lại ngốc như vậy, sao lại ngốc như vậy chứ." Thấy máu Lục Tuyết Kỳ không ngừng trào ra từ miệng vết thương, Bích Dao nửa muốn chạm vào nhưng nửa lại sợ khiến nàng đau nên không dám làm gì, chỉ có thể hai mắt đẫm lệ nói, "Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ?"
Lục Tuyết Kỳ nghe thấy giọng nói quen thuộc, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, tâm trí tức thì trở nên tỉnh táo, nàng nhìn Bích Dao đang khóc rất thương tâm, không biết an ủi thế nào, tay phải lại dính đầy máu tươi, nàng không muốn làm bẩn tay Bích Dao nên đành nghiêng người, khẽ cọ trán mình vào trán Bích Dao, "Dao Dao, ta không sao, hãy tin ta, chỉ cần có muội ở đây, ta sẽ không sao đâu."
Bích Dao thôi không khóc nữa, hai mắt nhòe lệ ngước lên nhìn nàng, thấy Lục Tuyết Kỳ sắc mặt tái nhợt, vẫn không khỏi lo lắng nói: "Tỷ nói thật chứ? Nhưng tiểu Kỳ đã mất nhiều máu thế này rồi."
Lục Tuyết Kỳ lắc đầu, Bích Dao nhìn ánh mắt kiên định của nàng, bèn khẽ gật đầu, Lục Tuyết Kỳ thấy vậy liền mỉm cười, làm Bích Dao đang ở cạnh mắt hơi sáng lên, buột miệng khen, "Tiểu Kỳ, lúc tỷ cười thật sự rất xinh."
Lục Tuyết Kỳ nghe thấy trong lòng thầm thấy thích thú, hoàn toàn quên mất nàng đang đối đầu với Tâm ma, bây giờ nàng chỉ muốn nhìn Bích Dao không dời.
Chút khí đen cuối cùng cũng rời khỏi người Lục Tuyết Kỳ tan vào trong gió, Tâm ma trước khi chết vẫn không cam tâm gầm lên, "Ta không cam lòng, không cam lòng!"
Cuối cùng Tâm ma cũng hoàn toàn tiêu tán.
Bích Dao ôm lấy Lục Tuyết Kỳ đang quỳ trên đất, "Tiểu Kỳ, Tâm ma đã chết rồi, mau để muội chữa thương cho tỷ."
Lục Tuyết Kỳ cản tay Bích Dao lại, "Dao Dao, muội quên rồi sao, đây là thế giới nội tâm." Thấy Bích Dao vẻ như chưa hiểu, Lục Tuyết Kỳ bèn nhắm mắt hít sâu một hơi, tay phải lướt qua miệng vết thương, tay nàng đi qua đến đâu, vết thương lành lại đến đó, giống hệt như Tâm ma ban nãy.
Bích Dao kinh hỉ nói: "Tiểu Kỳ, tỷ học được chiêu thức của Tâm ma rồi?"
"Đây cũng là thế giới nội tâm của ta, Tâm ma không còn tồn tại, thì sẽ do ta làm chủ." Lục Tuyết Kỳ nhớ tới lời Tâm ma nói mới dám làm thử, sau đó nàng đưa tay lên xóa đi các vết thương trên người Bích Dao.
Bích Dao cảm thấy các vết thương còn đau nữa, ngược lại rất thoải mái, cả nội thương lẫn ngoại thương của nàng đều đã lành hết! Bích Dao chợt hiểu ra, "Thì ra là vậy, tỷ đúng là làm ta sợ thót tim." Bích Dao định đỡ Lục Tuyết Kỳ dậy, nhưng Lục Tuyết Kỳ vừa đứng dậy chân bỗng khuỵu xuống, Bích Dao vội ngồi xụp xuống ôm lấy nàng, "Tiểu Kỳ?"
"Ta không sao, chỉ là linh lực cạn kiệt thôi." Sắc mặt Lục Tuyết Kỳ tuy trắng bệch nhưng ánh mắt lại sáng rực, "Dao Dao..."
"Ừ."
"Dao Dao."
"Ừ!" Bích Dao gật mạnh đầu, "Muội ở đây."
"Đây không phải là mơ đấy chứ? Nếu lúc tỉnh lại không nhìn thấy muội, thì ta phải làm sao đây?" Lục Tuyết Kỳ mặc dù đã rất mệt, rất buồn ngủ, nhưng nàng không muốn nhắm mắt lại, nàng sợ Dao Dao mà nàng đợi chờ suốt bấy lâu sẽ theo đó mà tan biến.
Bích Dao hiểu được lo lắng trong lòng Lục Tuyết Kỳ, bèn cúi người hôn nhẹ lên khóe mắt Lục Tuyết Kỳ, "Tỷ yên tâm, đây không phải là mơ, muội đảm bảo, sau khi tỷ tỉnh dậy, người đầu tiên nhìn thấy chính là muội."
"Ừ." Có được lời hứa của Bích Dao, còn có nụ hôn của Bích Dao làm nàng nhớ lại hồi trước Dao Dao cũng đã từng làm như vậy, Lục Tuyết Kỳ bấy giờ mới an tâm nhắm hai mắt lại, mê man bất tỉnh.
Bích Dao ôm chặt Lục Tuyết Kỳ trong tay, cằm tựa lên trán nàng, một giọt lệ từ khóe mắt chảy ra, rơi lên hàng mi của Lục Tuyết Kỳ, lông mi Lục Tuyết Kỳ khẽ run, giọt lệ chảy vào trong mắt phải nàng, sau đó từ từ lăn xuống, tuy tan biến vào mặt đất, nhưng đã khắc sâu trong tim Lục Tuyết Kỳ.
Trong thế giới nội tâm có hai bóng người, một xanh một trắng đang ôm chặt lấy nhau, dường như khắp thế gian chỉ tồn tại hai người họ, không còn một ai khác.
Trên lôi đài, Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm vẫn giữ thế giằng co, những đệ tử xung quanh ai nấy nín thở, hồi hộp theo dõi hai người phía trên, còn Chưởng môn và thủ tọa các mạch ngồi trước đại điện cũng ngạc nhiên nhìn bên dưới, Thủy Nguyệt và Điền Bất Dịch căng thẳng ra mặt, cả hai đều lo lắng cho đệ tử của mình.
Đột nhiên, bịch một tiếng, một luồng linh lực bắn ra từ hai đối thủ, Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm đều bị luồng năng lượng cực đại này đánh ngã, cả hai rơi xuống võ đài, hôn mê bất tỉnh.
Tất cả mọi người đều giật mình kinh ngạc, vội vàng chạy lên xem xét thương thế hai địch thủ, trong lúc mọi người còn đang luống cuống, một tia lục quang rất nhỏ bay ra từ người Lục Tuyết Kỳ.
Ánh mắt Thủy Nguyệt chợt đanh lại, ngay lúc Lục Tuyết Kỳ bị hất văng ra, bà đã lập tức phi thân xuống, cuống lên lo cho thương thế của nàng, chắc chắn sẽ không rời mắt khỏi nàng một khắc, hiển nhiên tia lục quang kia đã không thể thoát khỏi thần nhãn của bà, Thủy Nguyệt nhìn về hướng tia lục quang bay tới, nét mặt lộ vẻ trầm tư.
Bích Dao ngồi đằng xa thu hồi pháp lực, đóa hoa đang bao quanh thân nàng cũng từ từ biến mất, nàng thở sâu một hơi, tim mới thật sự ổn định trở lại.
Nhớ đến tình huống nguy hiểm vừa rồi, khóe miệng không khỏi nhích lên, rốt cuộc đã nói ra với tiểu Kỳ rồi, Tâm ma cũng được giải quyết, hiện giờ nàng có thể không cần giả vờ để ở bên tiểu Kỳ nữa.
Bạn đang đọc bộ truyện Kỳ Dao Lục tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kỳ Dao Lục, truyện Kỳ Dao Lục , đọc truyện Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục chương mới