Bên trong Ngọc Thanh điện, từng tiếng kêu đau đớn vang vọng, Trương Tiểu Phàm bay giữa không trung, Thiêu Hỏa côn thì lơ lửng trước mặt hắn, một luồng lam quang bao quanh hắn chính là phát ra từ lân Linh Tôn trên tay Thương Tùng.
Thương Tùng bắt đầu phát động trận pháp Trừ tà, mọi người có mặt ở đó ai cũng tập trung nhìn Trương Tiểu Phàm, đến lúc này trên người hắn vẫn chưa xuất hiện chút ma khí nào.
Ánh mắt Thương Tùng hơi đanh lại, gia tăng linh lực cho trận pháp, khiến Trương Tiểu Phàm bật kêu một tiếng, Điền Bất Dịch kinh hãi, thân hình lão khẽ động đậy, song Đạo Huyền lại hành động trước lão một bước, đoạt lấy lân Kỳ Lân, Trận pháp Trừ tà cũng lập tức biến mất, Trương Tiểu Phàm từ không trung rơi xuống, quỳ rạp trên mặt đất, hai tay chống xuống, loại đau đớn thấu xương này khiến hắn nhất thời không thể suy nghĩ sáng suốt.
Lục Tuyết Kỳ bước tới trước mặt Trương Tiểu Phàm, cúi xuống hỏi, "Tiểu Phàm, đệ có ổn không?"
Trương Tiểu Phàm yếu ớt cười đáp lại, miễn cưỡng gật đầu, tuy Lục Tuyết Kỳ còn lo lắng, nhưng còn chưa có lệnh của Chưởng môn chân nhân, nàng cũng không thể tự tiện truyền linh lực để giảm bớt đau đớn cho Trương Tiểu Phàm.
Bị Đạo Huyền thu lại lân thú, Thương Tùng mới nhận ra mình đã hành động hơi quá khích, các trưởng lão khác cũng nhìn gã bằng ánh mắt khó hiểu.
Đúng lúc đó Điền Bất Dịch đột nhiên cười to, "Ha ha ha..." Lão bước tới trước mặt Đạo Huyền, "Sư huynh, ta đã nói Tiểu Phàm trong sạch mà."
Đạo Huyền gật đầu, "Nó đúng là không có chút ma khí nào."
"Các người cũng nghe thấy rồi đó, nó không có ma khí!" Điền Bất Dịch cười lớn nhìn mọi người, "Trước đây ta đã điều tra rồi, Tiểu Phàm có được bảo vật này hoàn toàn nhờ tình cờ, hơn nữa nó có hiểu gì về pháp thuật ma đạo đâu."
Thương Tùng vội vàng nói: "Hừ! Tên này vô cùng gian trá, lời của hắn tuyệt không thể tin."
"Thương Tùng sư đệ tại sao lại khẳng định như thế?" Đạo Huyền không hiểu vì sao Thương Tùng lại kiên quyết đến thế.
"Tên này nếu không phải có người của Ma Giáo chỉ điểm, với pháp thuật và kiến thức của nó, thì sao có thể rèn ra loại pháp bảo này? Vì thế ta mới khẳng định, nó nhất định là gian tế của Ma Giáo." Thương Tùng kiên quyết nói.
"Thương Tùng sư huynh, theo lời huynh, thì chẳng lẽ ngay cả lời Lục sư điệt cũng không thể tin sao?" Điền Bất Dịch bước tới cạnh Thương Tùng chất vấn.
"Người trong Ma Giáo nham hiểm xảo trá, sợ rằng ngay cả Lục sư điệt cũng đã bị lừa." Thương Tùng khinh thường nói, Thủy Nguyệt nhíu mày bất mãn nhìn gã.
"Thương Tùng!" Điền Bất Dịch tức giận nhìn gã, chẳng biết tại sao gã luôn có thái độ thù địch với Trương Tiểu Phàm.
Điền Bất Dịch châm chọc nói, "Ma Giáo? Vừa rồi ngay cả Trận pháp Trừ tà cũng không tìm ra ma khí, dựa vào đâu mà ông kết luận Tiểu Phàm là gian tế Ma Giáo, nếu đồ nhi ta là gian tế Ma Giáo, chỉ sợ Lâm Kinh Vũ, môn hạ ông cũng chẳng sạch sẽ gì."
"Điền sư đệ!" Thương Tùng cả giận nói, "Lâm Kinh Vũ thì sao, Lâm Kinh Vũ là môn hạ của ta, há có thể đánh đồng với tên đồ nhi đần độn của ngươi!"
"Tại sao không thể?" Điền Bất Dịch nổi cơn thịnh nộ, "Tiểu Phàm dựa vào cố gắng của bản thân lọt vào tứ cường, nó còn kém kẻ nào?!"
"Hừ! Còn không phải là dựa vào may mắn, hết nhờ đối thủ bỏ cuộc đến rút được số không phải đấu vẫn có thể lên cấp, lại còn mặt dày đứng đây khoác lác." Thương Tùng khinh miệt nói.
"Vậy trận đấu giữa nó và Lục sư điệt chẳng lẽ là nhờ may mắn sao?" Điền Bất Dịch hỏi tiếp.
"Chẳng phải cũng vì may mắn đã cạn, nên nó mới thất bại thảm hại đến vậy, thua rồi thì thôi, suýt chút nữa đến cái mạng cũng chẳng giữ nổi..."
"Thương Tùng! Ông có ý gì, ông có phải cũng muốn xem ta có phải hữu danh vô thực không hả?"
"Điền sư đệ, được lắm, ta cũng muốn lãnh giáo ngươi một chút đấy."
"Vậy thì tới đây!"
Điền Bất Dịch và Thương Tùng chuẩn bị lao vào nhau, dường như chỉ một giây nữa sẽ khai chiến, Đạo Huyền liền lên tiếng khiển trách, "Láo xược, các người coi Chưởng môn này chết rồi đúng không?"
Thương Tùng và Điền Bất Dịch vội thu lại nộ khí, chắp tay hành lễ, "Thỉnh Chưởng môn bớt giận."
Đạo Huyền quay sang Điền Bất Dịch, giọng nói chậm rãi, "Điền sư đệ, chuyện này quan trọng, không thể quyết định vội vàng, hi vọng đệ có thể hiểu."
Điền Bất Dịch mặc dù bất mãn với Thương Tùng, nhưng những lời Đạo Huyền nói lão vẫn thấy lọt tai, bèn chắp tay, "Vâng." rồi lui sang một bên.
Thương Tùng tiếp tục thuyết phục Đạo Huyền, "Chưởng môn sư huynh, pháp thuật nó sử dụng rất âm tà, chúng ta không thể không đề phòng."
Thủy Nguyệt nhìn Lục Tuyết Kỳ đứng bên dưới cau mày lo lắng, thầm thở dài, chẳng lẽ đệ tử Tiểu Trúc phong ta ai cũng bại dưới tay đệ tử Đại Trúc phong? Song Thủy Nguyệt thật sự cũng rất bất mãn với cách làm của Thương Tùng, liền nói ra nghi ngờ trong lòng mình, "Thương Tùng sư huynh, huynh luôn miệng nói đứa trẻ này tu luyện pháp thuật âm tà ác độc, vậy ta muốn hỏi, từ khi nó nhập môn đến nay, huynh thấy Trương Tiểu Phàm âm hiểm xảo trá chỗ nào, vì đâu mà khẳng định nó là gian tế Ma Giáo?"
"Yêu thuật Ma Giáo, chẳng lẽ đó còn chưa đủ để chứng minh sao?" Thương Tùng nói vẻ hiển nhiên.
"Nói như vậy, Thương Tùng sư huynh cũng không biết gì về yêu thuật Ma Giáo cả, sao có thể nhận ra vật này là âm tà ác độc, mà cứ khăng khăng phải tru diệt nó ngay tại đây?" Những lời Thủy Nguyệt nói ra khiến Đạo Huyền phải suy ngẫm, quả thật cũng có đạo lý.
Thương Tùng quay đầu nhìn về phía Thủy Nguyệt, chậm rãi bước tới gần bà, "Sư muội nói thế là ý gì?" Gã không hiểu, Thủy Nguyệt từ trước đến nay luôn đối nghịch với Điền Bất Dịch, nay lại quay sang nói đỡ cho Đại Trúc phong.
Thủy Nguyệt nhìn về phía mọi người, "Chư vị sư huynh, đầu tiên, ta không biết nhiều về vật luyện huyết kia, tuy đã từng nghe qua, nhưng phần lớn là phỏng đoán, nếu phỏng đoán sai, chẳng phải là oan uổng người vô tội hay sao? Thứ hai, đứa trẻ này tuổi mới gần mười bảy, hoàn cảnh của nó mọi người đều biết rõ, nếu mọi người cho rằng nó là người trong Ma Giáo, thì chẳng phải là quá bất hợp lý rồi sao?" Ai nấy đều gật đầu, cảm thấy Thủy Nguyệt nói rất có lý, Lục Tuyết Kỳ ngẩng đầu nhìn Thủy Nguyệt, ánh mắt vô cùng cảm kích, Thủy Nguyệt khẽ than trong lòng, bà đúng thật là hết cách với người đồ nhi này.
"Sư muội, muội tích cực biện minh cho đứa trẻ này như thế, rốt cục là vì nguyên do gì?" Thương Tùng hỏi bà đầy ẩn ý.
Thủy Nguyệt thoáng nhìn Thương Tùng, sau đó thu hồi tầm mắt, "Ta chỉ nói lên quan điểm khách quan, không giống ai đó không muốn đồng môn có được nhân tài, sợ địa vị của mình bị uy hiếp, liền lợi dụng chút chuyện nhỏ để đuổi cùng giết tận, không có chút phép tắc nào cả." Thủy Nguyệt thấy hành động của Thương Tùng chỉ cười nhạt.
"Sư muội, muội..." Thương Tùng tức giận.
"Được rồi, nói một lúc lại bắt đầu tranh cãi." Đạo Huyền ngăn hai người họ lại, sau đó quay về chỗ ngồi, mọi người cũng ngồi về chỗ của mình.
Tăng Thúc Thường đồng ý với cách nói của Thủy Nguyệt nhưng Thiên Vân đạo nhân của Lạc Hà phong lại tán đồng với Thương Tùng, đúng lúc đó Thương Chính Lương của Triêu Dương phong lên tiếng, "Thanh Vân là chiến trường xưa kia Chính Ma giao chiến, cũng có khả năng Trương Tiểu Phàm tình cờ nhặt được pháp bảo từ thượng cổ bị bỏ lại."
Đạo Huyền gật đầu, "Ta cũng cảm thấy Trương Tiểu Phàm không giống người trong Ma Giáo, hắc bổng này mặc dù sức mạnh to lớn, song lại ẩn chứa vào bên trong, không giống những hung vật Ma Giáo ta từng gặp, chúng lộ rõ bộ mặt hung ác, mà sức mạnh cũng vô cùng cường đại."
"Chưởng môn sư huynh, Ma Giáo hiểm ác, chúng ta thà rằng giết lầm, cũng không được bỏ sót." Lời Thương Tùng nói ra khiến người khác kinh hãi.
Lục Tuyết Kỳ và Trương Tiểu Phàm đều khiếp sợ ngẩng lên, Đạo Huyền cùng các thủ tọa khác tất cả cũng nhìn Thương Tùng kinh ngạc, Đạo Huyền quát: "Thương Tùng sư đệ, đệ đang nói cái gì vậy!"
Thương Tùng giật mình, nhận ra mình đã lỡ lời, chỉ nghiêng đầu trầm mặc, Thủy Nguyệt chắp tay nói: "Xin Chưởng môn sư huynh làm chủ." Những người khác cũng nhìn về phía Đạo Huyền, chờ đợi ông ra phán quyết.
Đạo Huyền giơ tay lên ra hiệu cho Trương Tiểu Phàm, "Con đứng lên đi."
Lục Tuyết Kỳ đỡ Trương Tiểu Phàm dậy, Trương Tiểu Phàm gật đầu, đoạn đứng thẳng người, chắp tay hành lễ, "Đa tạ sư thúc, sư bá, đa tạ sư phụ."
Đạo Huyền quyết định: "Dựa vào những lời đã nói trước đây, bốn đệ tử đánh thắng vào được tứ cường có thể được vào Cửu Nghi đỉnh học tập công pháp chí cao phái ta." Sau đó ông nhìn về phía Lục Tuyết Kỳ, "Lục sư điệt, trước hết con dẫn nó về Phong Hồi phong, hai đệ tử khác đã được thông báo, đang chờ ở Phong Hồi phong rồi."
"Vâng thưa Chưởng môn chân nhân." Lục Tuyết Kỳ trong lòng thầm thở phào.
"Tiểu Phàm, con để thanh hắc bổng lại đây." Đạo Huyền gọi Trương Tiểu Phàm lại, Trương Tiểu Phàm hai tay dâng Thiêu Hỏa côn lên, Đạo Huyền vừa vung tay, Thiêu Hỏa côn đã nằm gọn trong tay ông, ông cúi xuống xem xét kĩ hắc bổng.
Lục Tuyết Kỳ thấy vậy, liền nói với Trương Tiểu Phàm, "Đi thôi." Trương Tiểu Phàm gật đầu, vừa ôm ngực vừa khập khiễng theo Lục Tuyết Kỳ bước ra khỏi Ngọc Thanh điện.
Đạo Huyền thu hồi hắc bổng, lên tiếng răn dạy Thương Tùng: "Thanh Vân chúng ta đại diện cho danh môn chính phái, sao có thể hành sự lỗ mãng như thế, gặp chuyện thà rằng bỏ sót, chứ không giết nhầm, đó mới là cách làm của danh môn chính phái, nếu không chúng ta nào có khác gì Ma Giáo."
Thương Tùng cúi đầu, "Chưởng môn sư huynh dạy rất phải, Thương Tùng lỡ lời rồi."
Vừa ra khỏi Ngọc Thanh điện, Trương Tiểu Phàm đã đau đớn nhăn mặt, bước chân cũng hơi run rẩy, Lục Tuyết Kỳ cau mày dừng lại, "Tiểu Phàm."
"Vâng?" Trương Tiểu Phàm vừa quay người, Lục Tuyết Kỳ đã để tay sau vai hắn, Trương Tiểu Phàm kinh ngạc cảm nhận một luồng linh lực mát lạnh từ đằng sau truyền tới, chớp mắt đã hóa giải hết đau đớn khắp người hắn.
Lát sau, Lục Tuyết Kỳ thu hồi pháp lực, từ từ thở ra một hơi, Trương Tiểu Phàm cảm kích không thôi, "Sư tỷ, cảm ơn tỷ."
"Ừm," Lục Tuyết Kỳ gật đầu, bước tới bên cạnh hắn, xác nhận sắc mặt hắn đã trở lại như bình thường mới bước từng bước xuống bậc, "Đi thôi."
Trương Tiểu Phàm nhìn theo bóng lưng Lục Tuyết Kỳ, khẽ mỉm cười một cái rồi đi theo sau.
Tiêu Dật Tài đang chuẩn bị trở về Thông Thiên phong, trên Hồng Kiều ở Tiểu Trúc phong lại gặp phải một người khiến hắn kinh ngạc.
"Sư muội?" Tiêu Dật Tài nhìn nữ đệ tử hắn vừa tạm biệt không bao lâu, đạo bào trên người đã không còn sạch sẽ, còn dính đầy vết bùn đất và lá cỏ, khí chất trên người so với người ban nãy cũng hoàn toàn khác biệt.
Thu Tư nghe gọi liền đứng lại, quay sang nhìn Tiêu Dật Tài, trong mắt không hề thấy vẻ quen thuộc, dường như không nhận ra hắn, song nàng vẫn theo quy củ hành lễ, "Sư huynh." Sau đó tiếp tục đi về hướng Tiểu Trúc phong.
Tiêu Dật Tài càng nhìn càng thấy nghi ngờ, vội gọi nàng lại, "Sư muội, xin dừng bước."
Thu Tư trong lòng đã hết kiên nhẫn, nhưng đối phương là sư huynh nên nàng cũng không tiện nổi giận, đành quay lại, "Sư huynh, có chuyện gì vậy?"
Tiêu Dật Tài dịu dàng cười một tiếng, "Sư muội, mới vừa chào tạm biệt, muội làm gì mà đã biến thành như thế này rồi?"
Thu Tư cúi đầu nhìn đạo bào cáu bẩn trên người mình, mặt ửng đỏ, nàng chỉ vội đi sư phụ tìm bẩm báo sự việc, nên quên mất mình trông nhếch nhác thế nào.
Thu Tư cúi đầu, "Đa tạ sư huynh đã nhắc nhở." Rồi nàng chợt dừng bước, quay lại vẻ nghi ngờ nói, "Sư huynh, ban nãy huynh có gặp ta sao?"
Tiêu Dật Tài gật đầu, "Đúng vậy, ở Lệ Trúc lâm, sư muội hình như đang vội việc gì đó, hơn nữa...!còn không nhận ra ta?"
Thu Tư rùng mình, trong đầu hình thành vô số suy đoán, chẳng lẽ...!
Trên Phong Hồi phong, Lâm Kinh Vũ cùng Tăng Thư Thư đã ngồi chờ ở đây từ lâu, thấy Lục Tuyết Kỳ vừa Trương Tiểu Phàm vừa xuất hiện, cả hai vội vàng chạy ra đón.
Tăng Thư Thư hiển nhiên là chạy tới bên Lục Tuyết Kỳ, cười hì hì nói: "Tuyết Kỳ, muội đã đến rồi." Lục Tuyết Kỳ chỉ liếc hắn một cái rồi bước tiếp.
Lâm Kinh Vũ nhìn Trương Tiểu Phàm khắp lượt, dường như không có gì đáng ngại mới yên tâm, "Tiểu Phàm..." Y ngập ngừng nói, "Chuyện lần trước, xin lỗi đệ."
Trương Tiểu Phàm chớp mắt, chưa kịp phản ứng gì, Lâm Kinh Vũ thấy hắn im lặng, tưởng hắn vẫn còn tức giận, trong lòng càng thêm áy náy, "Ta xin lỗi, Tiểu Phàm, ta không nên xúc động như vậy, ta lại nghi ngờ đệ."
"À..." Trương Tiểu Phàm nhớ lại, nhận ra Lâm Kinh Vũ đang nói chuyện Thất Mạch Hội Võ, hắn lắc đầu, "Ta đã quên chuyện đó từ lâu rồi."
"Ừ," Lâm Kinh Vũ nghe Trương Tiểu Phàm nói vậy, hiểu hắn không phải người nghĩ nhiều về mình, thì cũng không nói nữa, chỉ đấm vào vai Trương Tiểu Phàm một cái, "Đa tạ."
Tăng Thư Thư thấy Lục Tuyết Kỳ đã đi xa mới chạy đến bên Trương Tiểu Phàm, ân hận nói: "Tiểu Phàm, chuyện Thất Mạch Hội Võ, xin lỗi đệ nhé, ta sợ các sư huynh đệ trong Phong Hồi phong ra tay với đệ, nên mới xuất thủ trước, nếu đệ vẫn chưa nguôi giận, thì cứ đánh ta." Nói xong kéo tay Trương Tiểu Phàm, định tự đánh mình một cái.
Bạn đang đọc bộ truyện Kỳ Dao Lục tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Kỳ Dao Lục, truyện Kỳ Dao Lục , đọc truyện Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục full , Kỳ Dao Lục chương mới