Tiếng bước chân giống như tiếng gọi của tử thần dần dần di chuyển về phía cô. Giai Kỳ run rẩy cầm lấy điện thoại gọi vào số của Lục Tử Sâm….
Không nghe máy…. không nghe máy… không nghe máy.
Gọi vào số của bà Lục… kết quả vẫn là như thế.
Giai Kỳ tuyệt vọng. Người đàn ông kia đang gõ từng cái chậm rãi vào cửa phòng ngủ, giống như đang vờn con mồi. Thần kinh Giai Kỳ căng chặt.
” Anh muốn lấy cái gì trong nhà thì lấy đi, xin… hãy tha cho tôi”
Tiếng gõ cửa vẫn không có đứt đoạn, nhịp nhàng có tiết tấu như là âm báo tử vong.
Trước giờ cô chưa từng sợ chết chỉ là bây giờ còn có bảo bảo… nỗi sợ quấn chặt lấy tâm trí cô.
Giai Kỳ cầm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, chạy vọt vào phòng tắm chốt cửa lại. Cô không ngừng gọi vào số Lục Tử Sâm, không ngừng hy vọng rồi lại không ngừng thất vọng.
Tại sao anh không nghe máy, chẳng phải anh nói sẽ về rất nhanh sao. Anh đang ở đâu thế? Vào lúc em và con cận kề nguy hiểm thì anh đang ở đâu thế?
Rắc một tiếng, người đàn ông kia phá khóa đi vào. Giai Kỳ nuốt nước bọt, tay chân run lẩy bẩy. Không ngừng xoa bụng… xoa bụng
” Anh muốn cái gì hãy nói đi… tôi sẽ cho anh. Làm ơn… tha cho tôi”
Vẫn không có tiếng đáp lại, cô tuyệt vọng nhắm mắt. Cầu mong đây chỉ là một giấc mộng thôi, cầu mong….
Rầm…. cửa phòng tắm bị phá vỡ. Người đàn ông kia đứng đối diện với cô. Phút giây này cô rõ ràng hiện thực tàn khốc đến thế nào. Trên tay tên kia đang cầm một con dao sáng loáng. Hắn là muốn mạng của cô… bảo bảo… bảo bảo.
Giai Kỳ không ngừng lùi lại về phía sau, cho đến khi đụng phải bức tường lạnh băng. Hết đường rồi… cuối cùng thì phải chết sao. Cô nhìn về phía cửa, biết đâu sẽ thấy bóng dáng của Lục Tử Sâm. Nhưng mà không có gì cả!
Cũng không biết lấy sức lực ở đâu ra, Giai Kỳ vung dao đâm về phía người đàn ông. Dường như hắn ta lười phải đề phòng cô, nên trúng một nhát vào bụng. Thế nhưng hắn không hề ngã xuống, vẫn đứng thẳng như tường đồng vách sắt. Thậm chí, cô thấy khóe miệng hắn còn cong lên.
Chỉ một vài giây sau thôi… Giai Kỳ ngã xuống, cô thấy chóng mặt, toàn thân đau nhức, giữa hai chân trở nên nóng ẩm, bụng quặn đau.
Bảo bảo… chắc là vì con cảm thấy tìm kiếm tình yêu thương của cha quá mệt mỏi nên mới ra đi hả! Là mẹ không thể bảo vệ con, là mẹ cố chấp đưa con đến thế giới này để bây giờ con đau đớn như vậy, thật xin lỗi! Con ra đi cũng tốt thôi… nhất định phải đầu thai vào một gia đình có cha mẹ yêu thương lẫn nhau nha con.
Giai Kỳ nhìn dòng máu từ cơ thể mình chảy ra. Bất lực, tuyệt vọng, trái tim đau đớn nhức nhối như bị ai bóp chặt đến không thể hô hấp… mặc cô sống cô chết.
Giai Kỳ cô chịu đau đớn, khó khăn lê thân thể về phía chiếc điện thoại. Lần này cô gọi cấp cứu, có gọi cho anh cũng vô dụng.
Sau đó, một tia ý thức của cô cũng bay đi theo gió.
Giai Kỳ vào phòng phẫu thuật. Cô ở bên trong đó cái chết chỉ gần trong gang tấc. Ở bên ngoài không có một ai chờ đợi cô, không có một ai lo lắng cho cô. Không một ai vì cô, vì con của cô mà cầu nguyện. Không một ai cả…
Nực cười làm sao, bi ai làm sao. Người mà cô dốc hết tâm sức để yêu, cha đứa con đáng thương của cô đang ở ngoài phòng sinh của người phụ nữ khác, chờ tin tức mẹ tròn con vuông của cô ta. Cô đã mong anh ở nhà với cô, anh vẫn đi. Anh nói sẽ về sớm thôi, nhưng bảo bảo vì chờ mãi không thấy anh trở lại nên đã ra đi rồi. Mang theo nữa trái tim của cô đi xa mãi mãi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!