Ngày hôm sau, Lưu Hiền Anh liền chủ động đi lại hỗ trợ coi tiệm, có điều lúc nhìn đến Diệp Tuệ với Diệp Thụy Niên thì vẫn là có chút ngại ngùng.
Diệp Thụy Niên thì lại vui sướng như là qua tết vậy, tự mình chạy đi chợ mua rất nhiều đồ ăn về làm một bữa cơm trưa phong phú.
Mấy anh em Diệp Tuệ vờ như gì cũng chẳng biết.
Buổi chiều, Ngụy Nam cưỡi xe lại đây tìm Diệp Chí Phi đến xưởng ô tô.
Hôm nay anh ấy không mặc cảnh phục, mà là mặc một chiếc áo khoác quân trang màu xanh lá mạ, nút cài được cài cho kín mít, chỉ có thể nhìn thấy cổ áo sơ mi trắng phẳng phiu lộ ra ngoài cổ áo, tuy là cách ăn mặc cực kỳ phổ thông, quân trang cũng chẳng có cái dáng gì, nhưng vẫn khó nén được khí chất trong trẻo của anh ấy.
Diệp Tuệ thì lại mặc một chiếc áo len cổ cao thuần trắng, áo khoác màu đỏ là phong cách tây trang nhỏ, đều là Diệp Thụy Niên mang về cho cô lúc đến Quảng Châu nhập hàng.
Phong cách này tuyệt đối là phần độc nhất tại toàn thành phố Nam Tinh, áo len màu trắng càng làm nổi bật lên cô môi hồng răng trắng, cả người vừa phong cách tây lại xinh đẹp.
Bộ này Diệp Tuệ vốn tính mặc lúc mừng năm mới, hôm nay muốn đi xưởng ô tô xem trận bóng, cô mặc vào trước vậy.
Ngụy Nam nhìn Diệp Tuệ đã trang điểm đổi mới hoàn toàn, ánh mắt thật lâu cũng không dời đi, nháy mắt kia, anh có loại cảm giác bị lôi điện đánh trúng, tim cũng đập rối loạn, so với Diệp Tuệ, tất cả những phái nữ khác đều ảm đạm thất sắc.
Diệp Chí Phi thấy Ngụy Nam nhìn chằm chặp em gái, không khỏi ho khan một tiếng: “Nhìn gì đó? Có đi không hả?”
Ngụy Nam phục hồi tinh thần lại, không khỏi hơi đỏ mặt, dời mắt đi nói: “Ờm, đi nha.”
Diệp Tuệ nhấp miệng cúi đầu cười trộm một chút, vừa nãy Ngụy Nam ngốc đến đáng yêu như vậy, xem ra quần áo hôm nay mặc đúng rồi: “Em cũng đi xem trận bóng cùng bọn anh.”
Doãn Văn, Doãn Võ vừa nghe thì cũng ồn ào lên: “Em cũng đi, em cũng đi.”
Diệp Chí Phi nói: “Mấy đứa đi làm gì hả?”
Diệp Tuệ nói: “Đi cổ vũ cho bọn anh nha.
Tiểu Văn, em đi nhà dì mượn xe đi.”
Doãn Văn nhanh chóng vui vẻ chạy tới.
Diệp Chí Phi hỏi: “Em ngồi xe anh hay là Ngụy Nam?”
Diệp Tuệ ngại ngồi của Ngụy Nam, liền nói: “Em ngồi với anh.”
Diệp Chí Phi vui đùa nói: “Ngồi xe anh có thể khá là xóc nảy nha, Ngụy Nam cưỡi xe ổn thỏa hơn.”
Diệp Tuệ duỗi tay bấm một phát trên lưng anh trai cô, cứ yêu đùa cợt cô.
Ngụy Nam thì lại chỉ là cười, không nói chuyện.
Đoàn người rốt cuộc xuất phát, Doãn Văn với Doãn Võ đi một chiếc, Diệp Chí Phi thì mang theo Diệp Tuệ, nhưng mà Ngụy Nam lại khá thoải mái, một mình đi một chiếc.
Diệp Tuệ đè thấp giọng hỏi anh cô: “Anh tìm Ngụy Nam làm viện trợ bên ngoài, sao còn bảo người ta chủ động tìm anh, phải là anh đi tìm người ta chứ.”
Diệp Chí Phi cười hì hì: “Nhà chúng ta náo nhiệt, cậu ấy thích đến nhà chúng ta.”
Diệp Tuệ suy nghĩ một chút, nhà Ngụy Nam là phòng ở đơn vị phân cho, chỉ có một phòng một phòng khách, lại ở trên lầu, là vô cùng bất tiện, cũng khó trách lúc các anh ấy tụ hội cứ chọn ở trong nhà cô.
Lúc này Ngụy Nam cưỡi ở phía trước lại thả chậm tốc độ, chờ Diệp Chí Phi vượt qua, anh ấy quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tuệ, sau đó nói: “Đúng rồi, Chí Phi, trình độ của mấy người phân xưởng cậu như thế nào vậy?”
“Kỹ thuật bóng thật rất thối, chúng ta tuyệt đối có thể đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy.” Diệp Chí Phi nói.
Diệp Tuệ không nhịn được mà cười: “Anh, đó không phải đồng đội của anh sao? Anh đánh bọn họ làm gì.”
Ngụy Nam cũng không nhịn được mà cười lên ha hả: “Đúng vậy, vậy thì trình độ của người ở phân xưởng khác như thế nào?”
“Hơi tốt hơn chút so với phân xưởng bọn mình, nếu không thì cần gì phải mời cậu làm viện trợ bên ngoài chứ, chỉ dựa vào một mình mình cũng khó để chặn riêng một mặt nha.” Diệp Chí Phi nói xong, lắc lắc đầu.
Diệp Tuệ nói: “Hai anh cố lên nha, hôm nay nhất định phải thắng!”
“Đó là phải vậy!” Diệp Chí Phi hào khí vạn trượng.
Ngụy Nam thì khá là khiêm tốn: “Chúng ta làm hết sức thì tốt rồi.”
Nam Khí (Cơ khí Nam Tinh) là nhà xưởng lớn nhất thành phố Nam Tinh, hiệu quả và lợi ích tốt, đãi ngộ cũng tốt hơn nhà xưởng bình thường, chính phủ địa phương chia cho một mảnh đất lớn, cho nên sân vận động được xây dựng phi thường chính quy.
Diệp Chí Phi vừa đến, đồng nghiệp của anh ấy liền lên đón, trong đó còn có mấy người đến nhà anh ấy ăn cơm lần trước kia, bao gồm Hoàng Hồng Vệ.
Diệp Tuệ lạnh lùng liếc xéo Hoàng Hồng Vệ một cái, nhảy xuống khỏi ghế sau của anh cả, nói với anh cả và Ngụy Nam: “Lát nữa mấy anh chơi bóng, để em cầm áo khoác cho mấy anh đi.”
“Được, anh đi làm nóng người một chút trước.” Ngụy Nam khóa kỹ xe, đi làm nóng người trước một chút, thế này mới cởi áo khoác, đưa cho Diệp Tuệ, lộ ra áo may ô len lông cừu màu xám ở bên trong, áo may ô len phối với áo sơ mi trắng, cách ăn mặc mười phần học viện, làm cho cả người anh ấy bật lên một cỗ phong độ của người trí thức.
Diệp Tuệ ôm áo của Ngụy Nam, ngó chung quanh một chút, người đến xem trận bóng không ít, nam nữ đều có.
Diệp Tuệ cẩn thận nhìn xem trong đám người, trông thấy Tân Bội, Tân Bội mặc một chiếc áo khoác len màu xanh lam, buộc hai chùm tóc đuôi ngựa, bị một đám con gái vây quanh trong đó, có vẻ không giống người thường, giống như một con thiên nga kiêu ngạo cao quý, mà có vẻ thân mật nhất với cô ta lại là Quách Mỹ Quyên mà Diệp Tuệ hận thấu xương.
Xa xa, Diệp Tuệ trông thấy Quách Mỹ Quyên, trong mắt cơ hồ muốn phun ra lửa.
Cha của Tân Bội là phó xưởng trưởng của Nam Khí, người xinh đẹp, gia cảnh lại tốt, cơ hồ là tình nhân trong mộng của tất cả các nam thanh niên độc thân.
Trong phần đông người theo đuổi, lúc trước Tân Bội lại coi trọng tiểu tử nghèo Diệp Chí Phi, bởi vì Diệp Chí Phi lớn lên cao lớn anh tuấn, biết ăn nói, biết vẽ tranh, biết viết văn vẻ, vận động cũng xuất sắc.
Mà Diệp Chí Phi trừ gia cảnh kém một chút, những điều kiện khác đều đưa ra được, người lại sáng sủa tự tin, là một người tích cực, tự nhiên cũng là tình nhân trong mộng của rất nhiều cô gái, trong đó có cả Quách Mỹ Quyên.
Thật ra ân oán đời trước cũng không phức tạp, Diệp Chí Phi yêu đương với Tân Bội, bị Hoàng Hồng Vệ theo đuổi Tân Bội không có kết quả ghen ghét, mà Quách Mỹ Quyên điên cuồng theo đuổi Diệp Chí Phi, lại bại bởi Tân Bội.
Hai kẻ không như ý này liền thông đồng với nhau, trong một bữa hội họp với đồng nghiệp, Diệp Chí Phi bị Hoàng Hồng Vệ đánh thuốc, mơ mơ chẳng biết gì phát sinh quan hệ với Quách Mỹ Quyên.
Quách Mỹ Quyên lấy cái này ép Diệp Chí Phi cưới cô ta, tính cách Diệp Chí Phi quật cường, không chịu đi vào khuôn khổ, vì thế nên Quách Mỹ Quyên lợi dụng tội lưu manh tố cáo anh ấy.
Bạn đang đọc bộ truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982), truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) , đọc truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) full , Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) full , Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) chương mới