Theo lòng người nóng nảy tăng lên, các loại vấn đề trị an xã hội ùn ùn kéo tới, hơn nữa sự kiện phạm tội ác tính càng ngày càng nhiều.
Ngụy Nam tuy chỉ vào cục công an chưa được ba tháng, nhưng đã là một trong những nòng cốt của đội hình trinh rồi, anh xuất thân là lính trinh sát, có năng lực trinh sát rất mạnh, lại thêm lúc vừa mới vào cục công an liền lập được công lớn một lần, lãnh đạo trong cục rất xem trọng anh, ủy nhiệm anh ấy tham dự điều tra một vài án kiện hình sự trọng đại, vậy nên trong thời gian rất lâu anh ấy đều bị vây ở trạng thái tăng ca.
Sau khi Diệp Tuệ khai giảng cũng đặc biệt bận, đã có một đoạn thời gian rất dài không gặp được Ngụy Nam.
Tuy cô mười phần nhớ mong, nhưng mà vẫn không thương cảm lắm, sinh mệnh đều không phải chỉ có nhi nữ tình trường, mỗi người đều có càng nhiều chuyện quan trọng phải làm.
Nhiệm vụ hàng đầu của cô hiện tại là thi đại học, một hai năm này Ngụy Nam đại khái có một trận rất bận, chờ đánh nghiêm trôi qua rồi, trị an xã hội tiến vào một thời kỳ khá là ổn định, đến lúc đó sẽ tương đối thanh nhàn hơn chút.
Lúc ăn tết, việc làm ăn của cửa hàng tiện lợi Diệp gia phi thường tốt, bọn nhỏ lúc ăn tết đều lấy tiền mừng tuổi với bao lì xì đến, thứ mà bình thường muốn mua không có tiền mua vào lúc này đây đều có thể được như ước nguyện.
Cho nên qua tết xong, hàng hóa trong tiệm bị xử lý hơn phân nửa.
Diệp Chí Phi không đợi qua tết xong liền đi Quảng Châu, một tuần sau mang một đám hàng trở về, không được hai ngày lại đi ra ngoài, nói là phát hiện một con đường nhập hàng mới.
Mà Diệp Tuệ biết, trên thực tế là anh ấy đến Học viện mỹ thuật Quảng Châu làm sinh viên dự thính.
Đây là lần đầu tiên Diệp Chí Phi tiếp xúc đến lĩnh vực hội họa chuyên nghiệp, hứng thú dị thường nồng hậu.
Diệp Tuệ biết trái tim nghệ thuật của anh ấy không phai mờ, nên hết sức ủng hộ anh, thế nên che giấu chuyện này với trong nhà giúp anh.
Diệp Chí Phi thuê một gian phòng ở phụ cận học viện mỹ thuật, mỗi ngày đi học viện mỹ thuật dự thính, đi theo sinh viên chuyên nghiệp cùng nhau học tập lý luận chuyên nghiệp, luyện tập kỹ xảo hội họa, thời gian đi dài quá, không ít thầy cô đều có ấn tượng với cậu học sinh dự thính này, cũng bởi vậy mà anh kết bạn với không ít thầy cô học viện mỹ thuật.
Diệp Chí Phi vẽ tranh nhiều năm, hội họa toàn bằng nhiệt tình, khiếm khuyết kỹ xảo, lại thêm công cụ hội họa trước nay đều là một cây bút chì hoặc bút bi, có chứa phong cách tranh khắc bản cùng tranh khắc gỗ điển hình, cũng chính là phong cách truyện tranh mà mọi người thường thấy, lại sẽ không tô màu, chỉ có hai màu đen trắng.
Anh chưa từng vẽ các loại tranh như tranh Trung Quốc, bột nước, màu nước, tranh sơn dầu các kiểu, nên khi tiếp xúc với các loại tranh này, quả thực giống như là mở ra cánh cửa thế giới mới vậy, tham lam mà hấp thu hết thảy của bên ngoài y như bọt biển hút nước vậy.
Mỗi ngày anh đều y như chết đói mà nghe giảng bài, luyện tập, học tập.
Đầu năm nay các thầy cô học trò đều thuần phác, rất ít có ý kiến dòng dõi, cũng không bởi vì anh là một học sinh dự thính mà coi thường anh, ngược lại là đều rất thưởng thức nghị lực cùng nhiệt tình của anh, các thầy cô cùng bạn học còn có thể chỉ điểm một hai cho anh ấy.
Diệp Chí Phi nghe một vị giảng viên nói về cuộc đời Tề Bạch Thạch trên lớp, nhận lấy cổ vũ gấp bội, Tề Bạch Thạch từ một người thợ mộc trở thành một đại sư nghệ thuật một đời, 26 tuổi mới chính thức học vẽ, sau trung niên mới thành danh, nói rõ rằng chính mình cất bước cũng không xem là muộn, từ nay về sau lấy Tề Bạch Thạch làm tấm gương, lấy cái này để khích lệ chính mình hăng hái hướng về phía trước.
Diệp Tuệ biết anh trai nhiệt tình yêu thương hội họa, liền cổ vũ anh không bằng tham gia thi đại học lần nữa, lại thi học viện mỹ thuật.
Diệp Chí Phi cũng từng suy nghĩ sâu xa về vấn đề này, nhưng lại cảm thấy tính khả thi không lớn, anh đã rời khỏi vườn trường nhiều năm rồi, lại thêm lúc trước cũng không phải một học sinh thành tích đặc biệt tốt gì, một năm hai năm chưa hẳn sẽ thi lên được.
So sánh với lãng phí thời gian như thế, không bằng vẫn là tự học đi, Tề Bạch Thạch chỉ học tư thục mấy năm, không phải cũng trở thành một tay cự phách một đời sao? Có thể thấy được thành tựu trên nghệ thuật chả liên quan đến bằng cấp.
Diệp Tuệ nghe xong cảm thấy có lý, liền không khuyên anh nữa.
Diệp Chí Phi hàng tháng trở về một chuyến từ Quảng Châu, mang một ít hàng trở về, sau đó lại từ trong nhà mang tiền đi qua, chuẩn bị nhập đợt hàng tiếp theo.
Diệp Thụy Niên rốt cuộc đã nhìn ra có chút không thích hợp, thời gian Chí Phi ở lại Quảng Châu quá dài, nhập hàng một lần cần lâu như vậy sao? Rốt cuộc là làm gì ở bên kia? Càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, hỏi Diệp Tuệ đi, cũng nói là không biết.
Ông thầm nghĩ đừng có là làm hoạt động phạm tội trái pháp luật gì đó đi, nghĩ như vậy liền ngồi không yên, gấp đến độ xắn tay áo lên, chuẩn bị chạy đến Quảng Châu tìm người.
Quảng Châu là một nơi lớn như vậy, đi chỗ nào mới tìm được người chứ hả, Diệp Tuệ không có cách nào, vì để ba yên tâm, liền đúng như sự thật nói chuyện anh cả đang học vẽ tranh.
Diệp Thụy Niên nửa tin nửa ngờ: “Học vẽ tranh ở Quảng Châu?”
“Dạ, lần sau chờ anh ấy về ba lại hỏi lại xem có phải hay không đi.
Anh cả là con trai ba, nhân phẩm anh ấy như nào ba còn không biết? Tuyệt đối sẽ không làm chuyện xấu.” Diệp Tuệ nói.
Diệp Thụy Niên suy nghĩ một chút, cũng thật là như thế, tính tình của thằng cả không nhất định tốt, nhưng mà làm người thì đó là cực kỳ chính phái: “Nó muốn học vẽ tranh?”
Diệp Tuệ gật đầu: “Dạ.” Anh cả yêu thích vẽ vời, đây là cả nhà đều biết, nhưng mà ba nhất định là chưa bao giờ nghĩ tới anh ấy sẽ đem vẽ tranh là sự theo đuổi suốt đời, nhiều lắm chỉ là lấy làm một loại sở thích hứng thú, giống như là Doãn Văn học âm nhạc hiện tại vậy, sau khi ba biết thì cũng chỉ là lấy nó trở thành một loại sở thích của Doãn Văn, dù sao cũng chẳng tốn tiền, chính Doãn Văn nguyện ý tốn thời gian, vậy thì học.
Diệp Thụy Niên nhíu mày: “Vậy nó không đi làm, chính là vì học vẽ tranh? Chả nhẽ có thể vẽ tranh cả đời?”
Diệp Tuệ biết ngay sẽ như này, sở thích hứng thú thì cho phép mi có, nhưng mà muốn đem nó trở thành nghề nghiệp để phát triển, lứa cha chú liền muốn chất vấn, dù sao thì bên người mọi người trước nay chưa từng thấy ai xem nó là sinh kế, cô nói: “Anh cả cũng không phải chỉ vẽ tranh, không phải anh ấy còn đang giúp đỡ trong nhà nhập hàng sao? Không chậm trễ kiếm tiền.”
Diệp Thụy Niên thở dài: “Ba không có không cho nó vẽ tranh, nhưng mà không thể đem vẽ tranh thành chức vị chính nha, cái đó có thể nuôi sống chính mình sao? Về sau vẫn là phải đứng đắn mà đi làm kiếm tiền, không thì cưới vợ như nào? Nó không đi làm, ở nhà vẽ tranh, vợ con đi theo nó ăn bánh vẽ cho đỡ đói à? Đứa con gái nào cũng không đồng ý gả cho người như vậy đi.”
Diệp Tuệ nghe ông nói đến ăn bánh vẽ cho đỡ đói, không khỏi cười, ông còn biết cái này à: “Không đâu, ba.
Anh trai con là người có tính toán, ba không cần nhọc lòng về ảnh.”
Diệp Chí Phi quả thật không cần để cho người ta nhọc lòng, chẳng qua cặp song sinh rất nhanh liền để mọi người nhọc lòng chết được, bọn nó đánh nhau với người ta ở trường, đã đả thương người ta, cũng bị đả thương, còn đều vào bệnh viện.
Diệp Tuệ nghe nói cặp song sinh đánh nhau với người nằm viện, xém chút tức thành một con rồng phun lửa, nhưng mà sau khi cô biết chuyện đã xảy ra thì lại có chút không phát ra được.
Muốn nói học sinh như Diệp Doãn Văn đây, lớp nào cũng có mấy đứa, thành tích không tốt, nghịch ngợm gây sự, chuyên môn kéo bè kết phái xáp lại một chỗ làm chuyện xấu, cũng không nói là chuyện xấu gì, chỉ là trêu cợt bạn học một chút, phá hư kỷ luật một chút, lên lớp làm chút động tác nhỏ, trốn hai tiết, hoặc là bắt nạt bạn gái nào đó.
Bạn đang đọc bộ truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982), truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) , đọc truyện Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) full , Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) full , Lại Thấy 1982 (Hựu Kiến 1982) chương mới