Ta không có tiếp thêm đơn hàng mới kể từ sau nhiệm vụ với Trịnh Kỳ Kỳ. Tất nhiên ta không tính việc chụp hình quảng bá kẹo cho Thi Cảnh Hòa là một nhiệm vụ. Gần đây thỉnh thoảng cũng có khách hàng nhắn tin hoặc gọi điện hỏi ta có thời gian không. Thời gian thì có, chẳng qua ta rất tuỳ hứng, ta sẽ không nhận nếu tâm tình không tốt, mắc công ảnh hưởng xấu đến hiệu quả công việc kéo theo cả danh tiếng của ta.
Nhưng hôm nay tâm trạng ta không tệ, có lẽ bởi vì sau mấy ngày đầy mây xám xịt rốt cuộc thời tiết cũng nắng tốt, ánh mặt trời sẽ chiếu rọi thân thể cùng tâm hồn mốc meo, xua đi những cảm xúc tiêu cực của ta.
Mấy ngày nay ta quá mức lười biếng, cả chuyện theo đuổi Thi Cảnh Hòa mà ta cũng không vội, nửa năm còn gì, lúc này mới có bao lâu đâu.
Ban đầu, vốn dĩ ta nghĩ phải mất kha khá thời gian tận dụng mọi cách mới có thể nói chuyện với Thi Cảnh Hòa, nào ngờ nó tự dưng xảy ra sớm dữ vậy.
Chuyện đến đột ngột cũng làm ta có một chút cáu kỉnh, nên cho dù thái độ của Thi Cảnh Hòa đối với ta có tốt cỡ nào, ta cũng không muốn nắm chặt thời cơ này để tiếp xúc nhiều hơn với nàng. Vẫn luôn có thời gian, nói cho cùng hiện giờ ta đã có số điện thoại và WeChat của nàng, ta không cần gấp.
So với ta, Tạ Oánh thật sự cần mẫn bận rộn hơn nhiều, mấy lúc cổ về đến nhà đều đã là nửa đêm, ta cũng không biết cổ làm gì. Tối thứ sáu tuần trước ta với Tiểu Tự ở phòng khách uống say đến choáng váng, rạng sáng một giờ Tạ Oánh mới trở về, cổ vô cùng kinh ngạc khi thấy bọn ta đang ngồi trên thảm mời rượu lẫn nhau, sau đó cổ cũng gia nhập...Kết quả ba người uống đến bất tỉnh nhân sự, trưa hôm sau ta tỉnh dậy thấy Tiểu Tự để lại lời nhắn là hắn đi về, Tạ Oánh thì đi ra ngoài làm việc. Hiệu suất của cổ...ta có lái xe cũng không đuổi kịp.
Mà ta cũng không thể tiếp tục ngồi không như vậy, để tránh khách hàng lại tưởng ta đã rút lui khỏi làng giải trí, ta quyết định nhận đơn mới: đóng vai chị họ của một nữ sinh cao trung, đi họp phụ huynh.
Tìm tới ta không phải em học sinh đó mà là mẹ em ấy, dì nghe bạn bè giới thiệu nên biết đến ta, cảm thấy phù hợp liền gửi lời kết bạn rồi đề nghị nhiệm vụ này.
Mức phí không cao không thấp, nghe qua nhiệm vụ cũng không khó, chỉ cần đúng hẹn thứ bảy đi đến một trường trung cấp họp phụ huynh giúp dì ấy mà thôi.
Nữ sinh tên Kim Lâm, năm nay mười bảy tuổi, tuy rằng đây là trường cao trung tốt nhất Vân thành, nhưng trong lớp ẻm lại xếp hạng từ dưới đếm lên, ngày ngày còn thường xuyên gây chuyện, ví dụ như là đánh nhau với người ngoài trường, bị xử phạt lưu trong học bạ.
Tính cách ẻm lập dị, thường không mặc đồng phục đúng chuẩn, quần dài thì cắt thành quần cụt, tay áo cũng có thể cắt bỏ thành áo ba lỗ, tóc thì tẩy nhuộm xám khói. Ta còn chưa gặp trực tiếp, chỉ là xem qua ảnh chụp do mẹ Kim Lâm gửi.
Dì còn nói: 【 Cô Lục, vất vả cho cô rồi, nếu Lâm Lâm gây rắc rối cho cô, cô cứ việc nói với tôi, tôi sẽ dạy dỗ nó. 】
Đến đây ta có cảm giác vụ đi họp phụ huynh này không đơn giản như ta nghĩ ban đầu rồi.
Hôm sau, ta dậy thật sớm, loay hoay cả buổi trước gương và tủ quần áo. Thân phận ta lần này là cô chị họ làm văn phòng của Kim Lâm, ba mẹ Kim Lâm không có thời gian vừa lúc công ty ta lại nghỉ làm thứ bảy, nên đành giao việc đi họp cho ta.
Ta trang điểm nhẹ nhàng, nhìn chính mình trong gương có chút thành thục cũng có chút ngây ngô ta rốt cuộc mới hài lòng, thay một đôi giày gót nhọn đế thấp, lái xe đến Nhất Trung.
Nhất Trung là trường trung học tốt nhất Vân thành, thậm chí là tốt nhất toàn tỉnh, hôm nay chỉ là họp phụ huynh cho khối lớp 11 mà thôi nhưng trong ngoài trường đều tấp nập, ta đậu xe dưới sự chỉ dẫn của một anh cảnh sát giao thông, sau đó cầm túi xách xuống xe.
Cảm xúc ta có hơi phức tạp khi bước vào trường, vì đây cũng là trường học cũ của ta, nhưng từ hồi tốt nghiệp đến giờ ta chưa từng ghé thăm, cũng không liên lạc thầy cô chủ nhiệm gì cả, ta như là bốc hơi khỏi thế gian.
Mạnh Nhất Sênh thì khác, cổ rất chú trọng việc giữ liên lạc các mối quan hệ, thỉnh thoảng còn cùng chồng cổ đi mua quà tặng giáo viên cũ, hy vọng mười mấy năm sau đứa nhỏ cũng sẽ được học ở Nhất Trung, đến lúc đó hy vọng vẫn có thể gặp được các thầy cô này.
Lúc nghe cổ kể chuyện, ta cười đến đau sốc hông, quả thật hơi vô nghĩa, mười mấy năm sau....quá xa xôi rồi. Nhưng ta đồng thời lại mang theo một tia hâm mộ, bởi vì vợ chồng họ còn có nhiều chuyện dự tính cho tương lai như vậy.
Ta dựa theo trí nhớ đi tới toà nhà dành cho khối 11, trường học thay đổi thật nhiều, nghe nói một năm sau khi chúng ta tốt nghiệp, nhà trường đã tu sửa nhiều dãy phòng, xây thêm hồ bơi, còn bỏ tiền làm mới sân thể dục cùng hoa viên.
Ta một mặt thưởng thức phong cảnh, một mặt cảm thấy bực bội bởi vì tiếng người ồn ào.
Kim Lâm ở lớp 13, ban tự nhiên, lầu hai. Lúc tới trước cửa lớp, ta liền mờ mịt, bởi vì không biết chỗ ngồi của Kim Lâm ở đâu, cuối cùng đành đứng sang một bên gọi điện hỏi.
Tối hôm qua ta đã có được liên lạc của Kim Lâm, em ấy cũng không tỏ vẻ không đồng ý, chỉ là thái độ có phần miễn cưỡng.
Liền giống như hiện tại, ẻm trả lời bằng giọng lười biếng: "Hàng cuối cùng, cái bàn đơn sát cửa sổ, trên bàn không có tập sách gì hết, hộc tủ thì toàn rác, đó chính là bàn em".
"Oh". Ta nhìn vào trong phòng học, quả nhiên ở nơi đó có một cái bàn nằm riêng lẻ, thoạt nhìn lộ ra một tia cô độc.
Ta vừa đi về vị trí, vừa hỏi: "Em ở đâu?".
"Em làm gì phải nói với chị?" Kim Lâm nói, "Chị đợi chủ nhiệm lớp giải tán thì không phải là xong rồi sao? Chị cũng đâu phải chị họ thiệt của em?".
"......" Con nít con nôi nói chuyện thật đúng là không nể mặt. Nhưng nó nói cũng có lý, ta chỉ cần ngồi họp cho xong là được rồi, không cần quản nó làm chi.
Bạn đang đọc bộ truyện Làm Bộ Gái Thẳng tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Làm Bộ Gái Thẳng, truyện Làm Bộ Gái Thẳng , đọc truyện Làm Bộ Gái Thẳng full , Làm Bộ Gái Thẳng full , Làm Bộ Gái Thẳng chương mới