Sau khi quá trình phác họa kết thúc, Lâm Mộc mở mắt ra, dùng ngón tay làm bút, nội lực làm mực, bắt đầu vẽ mô phỏng trận pháp trên bia đá theo thứ tự hình thành trận pháp xuất hiện trong đầu anh hồi nãy.
Sau khi vẽ xong nét cuối cùng.
Ầm ầm ầm!
Sàn đá phía sau tấm bia bỗng chầm chậm mở ra.
Một cỗ quan tài đá từ từ trồi lên khỏi mặt đất.
“Không ngờ lại là quan tài làm bằng đá! Lẽ nào có người nằm trong đó?” Lâm Mộc kinh ngạc quá đỗi.
Không nghĩ ngợi gì nhiều, Lâm Mộc sải bước tới trước quan tài đá.
Sau đó anh lưu chuyển nội lực để đẩy nắp quan tài.
Khoảnh khắc nắp quan tài mở ra, một luồng ánh sáng phóng ra từ quan tài.
Ánh sáng này hội tụ thành một bóng người.
Bóng người chậm rãi lên tiếng: “Nhìn thấy ta cũng đừng căng thẳng, đây chỉ là hình ảnh ta để lại thông qua trận pháp. Cung điện dưới lòng đất này là di sản ta lưu lại cho hậu nhân. ”
“Từ thời điểm ta thiết lập nên trận pháp ở di tích này, đồng thời lưu lại hình ảnh qua trận pháp, phải trải qua năm ngàn năm mới có thể hội tụ thành bóng người. Cho nên, ngươi có thể tới được đây, chứng tỏ đã qua hơn năm ngàn năm, không rõ đây là thời đại nào, liệu trận pháp đã bị suy tàn hay chưa?”
“Trận pháp là niềm yêu thích của ta, ta không muốn nó
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!