EDIT: Tô Bún OTP Siu Riêu ( FB Đậu Hũ Mềm)
Toàn Tuyền vốn tưởng rằng sẽ thấy được biểu cảm kinh ngạc và vui vẻ trên mặt Kiều Quang Vũ, không ngờ chờ đến lúc Kiều Quang Vũ hoàn hồn, liền nói một câu: "Ông chủ hắn bị ngu rồi hả?"
Toàn Tuyền: "......"
Đột nhiên có hơi đồng tình với Hoắc Chu.
Toàn Tuyền đã nói đến mức này, Kiều Quang Vũ không ngốc đến mức không đoán được mục đích Hoắc Chu lùi công việc lại về quê với cậu—— Hoắc Chu muốn đưa cậu trở về thăm mộ.
Cho nên cậu không khỏi khẩn trương, bất an: "Anh Tuyền, anh nói hắn, hắn hắn hắn sẽ không thích tôi thật chứ?"
Tuy nói sớm chiều ở chung rất dễ sinh ra tình cảm, lúc vừa mới bắt đầu, Kiều Quang Vũ cũng không phải chưa từng rục rịch với Hoắc Chu, nhưng sau đó cậu đã chặt đứt hoàn toàn ý niệm không nên có, những năm gần đây dần dần phân biệt rạch ròi giữa "công việc" và sinh hoạt.
Hơn nữa Toàn Tuyền đã nhắc nhở cậu nhiều việc cần chú ý, biểu hiện bên ngoài của Kiều Quang Vũ phải không giống Ổ Vũ hoàn toàn, ví dụ hoàn hảo cho cái gọi là "hàng nhái", chỉ cần người có mắt đều thấy Ổ Vũ tốt hơn một trăm lần so với cậu, mắt Hoắc Chu mù rồi mới bỏ qua Ổ Vũ mà để ý đến cậu.
Thật ra Toàn Tuyền rất bình tĩnh: "Thời gian này cậu đừng ở đây biến khéo thành vụng thì không sao cả."
Kiều Quang Vũ còn muốn hỏi như thế nào là biến khéo thành vụng, nhưng thời gian cậu ở phòng bếp kéo dài, sợ sẽ khiến Hoắc Chu hoài nghi, đành phải đè xuống nghi vấn, đi sắp xếp rương hành lý.
Cậu không thường đi công tác với Hoắc Chu, áo khoác trên rương hành lý tích tụ một tầng bụi, khi được lột ra, bụi bặm phủ đầy đầu đầy cổ cậu, Kiều Quang Vũ "Phù, phù" rất nhiều lần, còn vào toilet dùng khăn lông lau bên ngoài, mới trở về tiếp tục chuẩn bị quần áo.
Một lúc sau, Kiều Quang Vũ liền thấy Hoắc Chu vốn dĩ ngồi trên sô pha xem TV lại đang đứng trước tủ quần áo cậu, cầm ra mấy bộ quần áo, ném trên giường.
Vừa lòng để bên tay trái, không vừa ý thì để bên tay phải, Hoắc Chu còn kéo tầng ngăn kéo phía dưới ra, định lấy cả quần lót.
"Em em...!em tự làm là được rồi." Quần áo thì thôi đi, quần lót thật sự......!Không thể chấp nhận được mà! Kiều Quang Vũ lanh lẹ mà đến đè tủ quần áo trước, tay tùy tiện lấy mấy cái quần lót để vào rương hành lý, chỉ sợ qua tay Hoắc Chu.
Hoắc Chu cũng không tranh với cậu, chỉ lẳng lặng nhìn cậu, có vẻ rất ít khi nhìn thấy vẻ khó xử trên mặt Kiều Quang Vũ.
Sau đó, Hoắc Chu từ sau lưng ôm lấy cậu: "Toàn Tuyền đã nói với em rồi đúng không, cuối tuần anh đi với em, trở về thăm mộ mẹ em."
Cả người Kiều Quang Vũ cứng đờ, tay suýt chút nữa đã không lấy quần áo được: "Vâng...!Không ngờ giám đốc Hoắc vẫn nhớ rõ, thật là hiếm thấy." Cậu cố ý dùng ngữ khí trêu chọc nói.
Đầu Hoắc Chu vùi bên cổ cậu, hít vào một hơi thật sâu: "Có một số việc...Anh phải ngẫm nghĩ cho thật kỹ, vừa lúc dẫn em ra ngoài, có thể giải sầu.
Cũng để dì thấy được anh đã chăm sóc tốt cho em, giúp dì ở trên trời yên tâm, không cần lo lắng nữa."
"......" Kiều Quang Vũ rất muốn nói, nếu mẹ biết mấy năm nay tôi làm thế thân cho người ta, chắc chắn sẽ đánh gãy chân tôi đó.
Mẹ Kiều rất ghét kẻ thứ ba chen chân vào tình cảm của người khác, từ lúc Kiều Quang Vũ còn rất nhỏ bà thích ôm cậu một bên xem tivi, một bên phỉ nhổ kẻ thứ ba giả vờ ngây thơ thánh thiện trong kịch bản ngôn tình, bà cũng không thích đàn ông ngoại tình còn tìm lý do, bà đã từng nói: "Dám làm dám chịu, bà còn tôn trọng hắn là đàn ông chân chính.
Lén lút nuôi bồ nhí, khiến nhà cửa không yên thì thôi, còn lãng phí tuổi xuân của con gái nhà người ta, kiểu đàn ông này còn vô dụng hơn!"
Kiều Quang Vũ rất đồng ý với lời nói của mẹ cậu, cho nên dù đang là thế thân của Ổ Vũ, cậu vẫn dựa trên tâm thế " Có hủy đi mười tòa miếu cũng không hủy một mối hôn sự", thật lòng hy vọng Hoắc Chu tái hợp với Ổ Vũ, không thì cậu đã không thể đồng ý làm chuyện này.
Nhưng mà hiện tại......!hình như có chỗ nào đó không hợp lý.
Kiều Quang Vũ vỗ vỗ cánh tay ôm eo mình không buông, dùng hết khả năng sao cho giọng điệu thật bình thản: "Giám đốc Hoắc, anh như này, sao em sắp xếp hành lý được?"
Hoắc Chu hôn sườn mặt hắn một cái: "Anh ở bên ngoài chờ em."
"Cho em mười phút sẽ xong ngay." Kiều Quang Vũ cười dịu dàng với hắn.
Đến khi bóng dáng Hoắc Chu biến mất, cậu mới xoa gương mặt cười đến cứng ngắc, vùi đầu dọn đồ.
Quê Kiều Quang Vũ cũng không gọi là xa, nằm giao thoa giữa tỉnh này và tỉnh bên cạnh.
Trên thực tế nơi đó không phải quê của cậu, chỉ là lúc trước khi mẹ mang thai đã đặt chân tới, sau đó di chuyển dần xuống phía dưới, mà Kiều Quang Vũ được sinh ra ở phía bên kia, hộ khẩu cũng đặt ở nơi thành thị đó.
Rồi sau đó nữa, sức khỏe của mẹ Kiều ngày càng kém, không chịu đựng được giai đoạn trị liệu đầu tiên liền buông tay về phía Tây, tất cả hậu sự do Toàn Tuyền sắp xếp, khi Kiều Quang Vũ chậm chạp bước ra khỏi tình trạng mịt mờ, u tối, bà đã được an nghỉ vào một nghĩa trang nghe nói phong thủy không tệ.
Chữ trên bia mộ, vẫn là Toàn Tuyền cầm tay Kiều Quang Vũ viết ra giấy, kêu thợ thủ công dựa theo chữ viết của Kiều Quang Vũ mà khắc lên.
Người đi ra ngoài vào cuối tuần khá nhiều, vốn ba bốn tiếng đồng hồ đã đến cổng thành phố, giờ chắc phải tốn bảy tiếng đồng hồ mới đến.
Đến lúc tới nơi, trời cũng đã tối, chỉ có thể đi quét dọn mộ vào hôm sau.
Toàn Tuyền làm việc chu đáo toàn diện, sáng sớm hắn đã đặt phòng sẵn, ba người tìm chỗ ăn cơm trước, sau đó đến khách sạn.
Trước kia ra ngoài với Hoắc Chu, hơn nửa là Kiều Quang Vũ ở chung một phòng với Hoắc Chu, chẳng qua trong phòng có hai giường riêng, cậu và Hoắc Chu mỗi người một cái.
Bạn đang đọc bộ truyện Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ, truyện Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ , đọc truyện Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ full , Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ full , Làm Người Thay Thế Cũng Không Dễ chương mới