Bộ dáng hệt như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch bị người ta tỏ tình, ngươi xem ngươi kìa, nhìn như nào cũng phải bốn chục tuổi, làm sao... Ô?
Tạ Phi Ngôn đột nhiên nghĩ đến điều gì, ngưng thần nhìn kỹ.
Mà người áo xanh đối diện thì lại xù lông: "Ngươi nói bậy! Ngươi nói hươu nói vượn!!"
Gương mặt người áo xanh rõ ràng vừa già vừa xấu, mà vì cử chỉ hoang mang ngượng ngùng của hắn, lại sinh ra một loại cảm giác thiếu niên ngây ngô, ngon miệng vô cùng, khiến Tạ Phi Ngôn cảm thấy cái mặt quỷ này cũng không xấu đến vậy.
Tạ Phi Ngôn âm thầm dụi dụi con mắt, trong lòng càng ngờ vực.
"Ngươi sao lại nhìn quen mắt dễ sợ?" Tạ Phi Ngôn nói, "Có phải ta từng gặp ngươi ở nơi nào hông?!"
Người áo xanh trong lòng hơi hồi hộp, cố nén luống cuống, vội vã vứt câu "Ăn nói linh tinh", liền quay đầu rời đi.
Chỉ là tấm lưng kia, nhìn thế nào cũng giống như là chạy trối chết.
Tạ Phi Ngôn gọi cũng không gọi được, cuối cùng đành phải hô: "Nè dù gì cũng phải nói cho ta biết ngươi tên gì chớ?!"
Người áo xanh không thèm quan tâm, từ trên mái hiên nhảy xuống, biến mất ở trong tầm mắt của Tạ Phi Ngôn.
Tạ Phi Ngôn theo bản năng đứng dậy, muốn đuổi tới, nhưng mà chi dưới của hắn sớm đã bị hàn khí trong nhà này ăn mòn, mất đi hơn nửa khống chế, vừa mới từ trên băng đá đứng lên liền ngã đập đầu xuống đất.
Tạ Phi Ngôn rên lên một tiếng đau đớn, chau mày, bất mãn nhìn chính mình chật vật. Nỗ lực lấy cánh tay chống đỡ bản thân, mà ngón tay hắn bị bầm đen, cánh tay run rẩy vô lực, thử rất nhiều lần nhưng đều không ăn thua. Tạ Phi Ngôn vừa giận vừa phiền, cuối cùng nằm thẳng ra đất, chỉ chờ hơi lạnh dị dạng này tan biến mới đứng dậy. Dù sao cho tới bây giờ, người xuyên sách như hắn đối với cái tình huống này tâm lý cũng đã có phần rõ ràng minh bạch, cho nên cũng không sợ mình nằm chưa tới ngày mai đã tắt thở.
Cùng lắm chỉ có một phần ba khả năng là chết, cũng không phải không sống nổi – Tạ Phi Ngôn rất chắc chắn.
Nhưng Tạ Phi Ngôn bất ngờ chính là, hắn mới nằm không bao lâu, người áo xanh kia không ngờ đi rồi quay lại, chẳng nói lời nào xốc hắn dậy ném thẳng lên nóc nhà, sau đó lại muốn xoay người rời đi.
Tạ Phi Ngôn dốc toàn sức lực cuối cùng, một phát bắt được tay y, ánh mắt chứa thăm dò cùng xem kỹ, nói: "Ngươi rốt cục là người phương nào, tại sao lại tới đây quản ta? Ta sống hay chết có liên quan gì ngươi?"
Người áo xanh hất tay hắn ra, không hề trả lời, cũng không quay đầu lại.
"Sau này... Những câu kia đừng nên nói nữa." Người áo xanh dừng một chút, thở dài, ngữ khí thành khẩn nhắc nhở hắn, "Ít nhất tuyệt đối không thể để người khác nghe thấy. *Thiên ngoại hữu thiên nhân ngoại hữu nhân, cho dù người là Tạ gia đại thiếu của Thiên Ất Thành, cũng phải cẩn thận, họa là từ miệng mà ra."
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!