Trường trung học số 1 và trường trung học số 7 nằm gần kề nhau, trường trung học số 1 có phong cách dạy học nghiêm cẩn, không chút cẩu thả, còn trường trung học số 7 thì lại yêu thích tự do không thích kiềm chế.
Học sinh của hai trường học không có bất kỳ sự giao thoa gì cả, trên phương diện về thành tích và thực lực cũng tương đương, nhưng so sánh trình độ của học sinh hư với học sinh hư thì trường trung học số 7 lại nhỉnh hơn một chút.
—— 80% là công lao của đại ca Cố Quyết.
Trường trung học số 7 mỗi ngày đều phải mặc đồng phục. Lúc ấy Cố Quyết không mặc đồng phục, ra vào cổng trường hay bị truy hỏi, tuy rằng anh có thể chống chế cho qua nhưng anh lại cảm thấy phiền phức, vì vậy khi tới trường anh hay trèo tường vào, đi đánh nhau cũng trèo tường ra.
Anh tới trường trung học số 1 không quá vài lần, nhưng anh biết chỗ góc vườn trường nào không camera giám sát cũng không có ai để ý, loại sự tình này làm thuận chân thuận tay như nước chảy mây trôi. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ là không nghĩ tới, chú mèo nhỏ mất tích 2 tuần của anh thế nhưng lại xuất hiện trong một góc bí ẩn cực kỳ hẻo lánh tại trường trung học số một, thoạt nhìn bộ dáng lông tóc không bị thương tổn, còn……đặc biệt thân cận cùng một người xa lạ.
Đến nay Cố Quyết vẫn nhớ rõ cảnh tượng kia.
Chung quanh gần như tất cả đều là cây xanh, anh đứng bên cạnh một thân cây, một người một mèo không phát hiện ra anh.
Chú mèo nhỏ màu cam vùi đầu ăn thức ăn, còn cô gái nhỏ ngồi xổm bên cạnh nhìn.
Cô bé mặc bộ đồng phục màu xanh trắng đan xen, tay áo to rộng được sắn lên một đoạn, cánh tay nhỏ trắng nõn.
Cô có một mái tóc dài, vừa đen vừa thẳng xõa trên vai. Cô ngồi xổm ở nơi đó, từ sườn mặt bên này có thể nhìn ra các đường nét tinh xảo trên gương mặt, thanh âm nói chuyện theo gió truyền đến lỗ tai anh.
“Bác sĩ nói vừa nhìn đã biết mày được nuông chiều từ bé, vắc-xin phòng bệnh đều đã tiêm, nuôi rất tốt…… Cho nên rốt cuộc mày đi lạc như thế nào vậy……”
Cô duỗi tay sờ soạng cái đầu nhỏ của chú mèo, thở dài, “Còn mang một thân bị thương, chân thiếu chút nữa cũng gãy, thật đúng là vừa ngốc vừa đáng thương.”
Cô lầm bầm lầu bầu trong chốc lát, đột nhiên nói: “Cũng quen biết nhau được hai tuần rồi, tao đặt tên cho mày nhé.”
“Mày đáng thương như vậy, đáng thương…… Tội nghiệp? Đáng tiếc?” Nói xong chính bản thân cô cũng đánh một cái rùng mình “Quá khó nghe.”
“Vậy chỉ còn lại ngốc……” Thiếu nữ nhíu mày nói thầm, rồi sau đó nhoẻn miệng cười, “Được rồi, vậy gọi mày là Bổn Bổn đi.”
Thời điểm cô cười rộ lên rất đẹp.
Đẹp tới mức khiến người vô cảm với nữ sinh là Cố Quyết cũng cảm thấy sửng sốt.
Tuy rằng Cố Quyết chưa đặt tên cho con trai, nhưng trước nay anh cũng không cảm thấy con trai mình sẽ xứng với một cái tên thiểu năng trí tuệ như vậy.
Càng tệ hơn chính là. Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc ấy anh lại cảm thấy cái tên thiểu năng trí tuệ này, tại sao từ miệng cô nói ra……
Nghe có vẻ khá hay.
Ngày đó trong đầu Cố Quyết chỉ lưu lại sâu nhất hai việc.
Một, con trai anh đã được cứu giúp.
Hai, cô gái nhỏ cứu con trai anh thực sự đặc biệt xinh đẹp.
Ma quỷ sai khiến, ngày đó Cố Quyết không đưa con trai trở về nhà.
Anh chỉ đứng một bên quan sát, nhìn nữ sinh với năng lực đặt tên phi thường này không biết lấy từ chỗ nào ra một tấm thảm dày cùng một tấm ván gỗ, sử dụng các công cụ hữu hạn để xây dựng cho nó một cái mái ấm tạm thời. Tuy rằng thoạt nhìn đơn sơ, nhưng vừa nhìn đã biết có thể chắn gió và giữ ấm.
“Tuy rằng bạn cùng phòng đồng ý, nhưng dì quản lý ký túc xá nói thế nào cũng không cho tao mang mèo về……” Cô thở dài “Bổn Bổn, trước tiên mày cứ ngủ ở nơi này, mỗi ngày tao đều tới thăm mày nha.”
Từ đó về sau, mỗi ngày Cố Quyết đều tới nơi này.
Anh đã tìm ra quy luật thời gian cô gái nhỏ tới thăm mèo, cô sẽ mang lượng cơm và cá khô vượt quá sức ăn của nó, một ngày tới một lần, thời gian cố định vào tiết thứ tư mỗi buổi chiều, ngồi ngây ngốc nhìn con trai anh ăn cơm suốt một tiết.
Giáo viên của Cố Quyết đã quen với việc anh trốn học, chỉ cần anh không gây chuyện là được, thậm chí ngay cả khi anh không đi học còn thiếu chút nữa gây nhiễu loạn kỷ luật lớp học. Cho nên anh làm việc cũng rất có quy luật, tiết thứ hai mỗi buổi chiều đều trèo tường trốn học, chờ ở đó từ sớm.
Với anh mà nói, tường bao của trường trung học số 1 được xem như khá thấp.
Cố Quyết leo tường trèo cây không khác gì người bình thường vượt hai bậc thang một lúc.
Cây trong trường trung học số 1 đều là cây thường xanh, tới cuối thu đầu đông cũng không rụng lá khắp nơi giống trường trung học số 7. Tuy rằng thời tiết hiện tại không tới mức tươi tốt, nhưng góc này không chỉ có cây mà còn có không ít dây leo, che chắn một vài người hoàn toàn không thành vấn đề, càng miễn bàn tới từ trước đến nay Cố Quyết luôn am hiểu việc tìm góc độ ẩn nấp thân mình.
Anh thoải mái dễ chịu ngồi ở đầu tường lưng dựa vào thân cây, mỗi ngày không riêng gì cô không phát hiện ra, mà thậm chí ngay cả con trai anh cũng không phát hiện.
Sau khi cô gái nhỏ tới nơi này thì luôn miệng lải nhải, như thể Bổn Bổn có thể hiểu và đáp lại lời nói của cô. Tuy rằng cô nói không ít lời vô nghĩa, nhưng cũng may giọng nói của cô rất dễ nghe, vừa giòn vừa ngọt, hoàn toàn không khiến người nghe cảm thấy ồn ào.
Có một lần, cô dẫn theo người chị em tốt của mình tới đây.
“Oa……” Chị em tốt của cô duỗi tay sờ sờ đầu nhỏ “Đây là con mèo nhỏ ngày đó cậu trốn học đi cứu?”
“Ừm, đáng yêu không?”
“Đáng yêu đáng yêu, tớ nghe nói lúc ấy nó vô cùng thê thảm? Cậu nhặt được nó ngay cạnh trường học sao?”
Cố Quyết sửng sốt.
Thời điểm anh nhặt được Bổn Bổn, chính là trên đường trở về trường học, trong một ngõ nhỏ rất gần trường trung học số 1 và số 7.
Cho nên…… mặc dù nó không nhớ đường về nhà, nhưng vẫn tìm được địa điểm ngày trước?
Phía dưới, cô lập tức gật đầu: “Đúng vậy! Thời điểm tớ nhặt được nó nửa người đều là máu, chân lại khập khiễng, sau đó tớ đưa nó vào bệnh viện phát hiện trên đùi nó có một vết thương rất sâu. Tớ cũng không biết nó đi đến kia bằng cách nào, quả thực quá đáng thương ……”
“Lúc trước mỗi ngày tớ đều đến bệnh viện thú cưng thăm nó, bác sĩ nói nó khôi phục khá tốt, nhưng sau này khả năng đi đường sẽ không khôi phục hoàn toàn …… Tuy nhiên cũng chỉ hơi thọt một chút, ảnh hưởng không lớn.”
Cố Quyết nghe xong, khẳng định có đau lòng, nhưng anh không cảm thấy quá nghiêm trọng như vậy. Bởi vì ngày thường anh đánh nhau cũng không tránh được việc bị thương, đều là đàn ông, bị thương một chút cũng không sao, chuyện con trai anh tự biết tìm đường trở về mới đập tan lo âu của anh.
Hai người phía dưới cùng trầm mặc.
“Nguyễn An An, không sao đâu” Chị em tốt của cô phá vỡ không khí trầm mặc, đột nhiên dựng thẳng ngón tay cái lên “Từ hôm nay trở đi, ở trong lòng tớ cậu chính là một người vô cùng tốt bụng.”
“……”
Hai cô gái phía dưới vừa nói giỡn vừa xem mèo, nhưng Cố Quyết đã không còn lắng nghe cẩn thận nữa.
…… Thì ra cô ấy tên là Nguyễn An An.
—— Đây là một cái tên khiến người ta vô thức cong khóe miệng sau khi đọc 3 chữ này.
Hiệu quả tương tự như khi anh nhìn thấy cô.
Thật thần kỳ.
Hai ngày sau khi biết tên cô, Cố Quyết mới biết được kỳ thật Nguyễn An An vô cùng nổi tiếng.
…… Đám anh em huynh đệ của anh đều thích kiểu người nổi danh này.
Khả năng cũng chỉ có mình anh không nhớ tên cũng chưa từng quan tâm tới các nữ sinh.
Từ mấy người anh em anh mới biết được, thì ra trường trung học số 1 và số 7 đã từng so sánh xem học bá và giáo bá của trường nào đẹp hơn. Kết quả hoa hậu giảng đường trường trung học số 1- Nguyễn An An đã dùng số phiếu bầu cao đánh bại trường trung học số 7. Anh không nhớ rõ giáo bá của trường trung học số 1 là ai, nhưng dù sao số phiếu bầu của Cố Quyết cũng đủ sức nghiền nát cậu ta.
Cho nên cuối cùng đi đến kết luận, hoa hậu giảng đường của trường trung học số 1 là đẹp nhất còn giáo bá của trường trung học số 7 là đẹp trai nhất.
Thời điểm Cố Quyết biết tin này còn cảm thấy những người này khá tinh mắt.
Trước kia khi một đám anh em của Cố Quyết giống như hoa si đuổi theo mấy nữ sinh, thì anh đều vô cảm mỗi lần nhắc tới bọn họ.
Nhưng từ ngày biết Nguyễn An An, chỉ cần nghe thấy ai đó nói “Mẹ kiếp, em gái bên trường trung học số 1 cũng quá đẹp đi”, “Nguyễn An An thật sự đẹp hơn hoa hậu giảng đường trường chúng ta nhỉ, nghe nói lực học của cô ấy rất tốt, nếu tôi chăm chỉ học tập tôi có thể có cơ hội chứ” thì tâm tình anh sẽ trở nên vô cùng táo bạo.
Cố Quyết tạm thời không muốn đưa con trai về nhà, thứ nhất là vừa trở về nhà anh sẽ tức giận, thứ hai là trong nhà còn có kẻ phiền hà Tần Túc kia. Anh cũng không muốn con trai mình phải mạo hiểm tính mạng.
Anh có ý tưởng tự mình dọn đến sống gần trường học, cũng đã bắt đầu tìm kiếm phòng ở, nhưng mấy ngày này không có biện pháp đưa Bổn Bổn đi.
Cho nên…… anh đành tiếp tục nhìn Nguyễn An An nuôi nó.
Nhìn cô thay anh nuôi dưỡng con trai.
Cách ba ngày Nguyễn An An sẽ đưa nó về ký túc xá tắm rửa.
Dường như cô và quản lý ký túc xá có quan hệ không tồi, ngoại trừ việc không thể cho mèo qua đêm ở trong phòng thì việc xin đưa mèo về tắm rửa hai mươi phút vẫn được cho phép.
Nguyễn An An không thể tới vào buổi sáng, cho nên Cố Quyết chỉ có thể xuất hiện vào lúc này. Thỉnh thoảng anh sẽ mang tới cho con trai chút cá khô đắt đỏ mà trước kia nó thích ăn nhất, dù sao dọn dẹp sạch sẽ sẽ không lưu lại dấu vết.
Lần đầu tiên Bổn Bổn nhìn thấy anh liền vui vẻ tới mức chạy nhảy xoay quanh anh.
Cố Quyết nhìn vết thương đã khép miệng trên đùi nó, nơi đó có một vết sẹo thật dài, tưởng tượng đến miệng vết thương lúc trước phải sâu tới mức nào mới khiến cho vết thương tới bây giờ vẫn còn hơi dữ tợn.
Anh đột nhiên rất muốn cảm ơn Nguyễn An An.
Tuy rằng bên trong lời cảm ơn còn bao hàm những thứ khác, lời cảm ơn cũng không đủ để giải thích cho đủ loại hành vi của anh…… Nhưng thời điểm đó Cố nhị thiếu là một niên thiếu cuồng vọng, anh khinh thường việc phân tích cảm xúc gì đó, vẫn như cũ…… Buổi sáng thăm con trai, buổi chiều tiếp tục ngồi xổm ở đầu tường.
Bổn Bổn không biết nói chuyện, đương nhiên nó cũng không nói cho Nguyễn An An rằng ba nó đã tới nhưng lại không đón nó đi.
Mỗi ngày Nguyễn An An đều giống như phát thanh viên lải nhải với Bổn Bổn một ngày của cô diễn ra thế nào, đêm nay cô không muốn làm bài tập về nhà, không phải bởi vì bài tập lịch sử quá nhiều quá dài mà vấn đề ở tay cô sẽ rất mỏi, tại sao học thể dục nhất định phải chạy 800m, …… Đều là mấy việc nhỏ vụn vặt.
—— Nếu đổi thành người khác, Cố Quyết sẽ cảm thấy bị làm phiền tới mức muốn trở mặt đánh người.
Nhưng với cô anh lại lắng nghe bằng sự thích thú.
Đối với anh mà nói, tiết học ngồi đầu tường nghe trộm mỗi ngày đều đáng giá chờ mong hơn cả chơi game, đánh bóng rổ.
Một tuần cứ như vậy trôi qua.
Mỗi ngày Nguyễn An An tới nơi này đều sử dụng ngữ điệu vui vẻ, nhưng một ngày nọ giọng nói của cô lại phá lệ trầm thấp.
“Bổn Bổn.”
Cô vừa mới mở miệng, Cố Quyết đang dựa lưng lên thân cây, bàn tay chơi lá cây lập tức dừng lại.
Cô…… Khóc.
Thanh âm phía dưới được truyền đến một cách rõ ràng “Kỳ thật mày không có nhà, tao cũng không có.”
“Trong nhà của tao, một đám người xa lạ chán ghét tao …… Tao cũng chán ghét bọn họ.”
“Hôm nay tao rất khổ sở …… mày biết không, hôm nay là ngày ——”, dừng một chút, giọng nói của cô càng thêm nghẹn ngào “Bọn họ đều nói là ngày giỗ……”
“Chỉ có tao cảm thấy bà ấy vẫn chưa chết.”
“Mất tích bốn năm đã phán định tử vong……”, cô hít hít mũi “Nhưng chỉ có tao tin tưởng, bà ấy chỉ lạc đường, không tìm được đường về nhà mà thôi.”
Hôm nay Bổn Bổn ngay cả cơm cũng không ăn.
Nó nhạy bén nhận thấy tâm trạng cô không tốt, nó dùng đầu liên tiếp cọ cọ vào lòng bàn tay cô, Cố Quyết trông thấy thế liền có chút vui mừng.
“Tao thật sự không muốn tin rằng bà ấy đã chết…… Trước khi đi bà ấy còn nói lần này sẽ mang thật nhiều thật nhiều kẹo trở về cho tao, Bổn Bổn, mẹ tao chưa bao giờ nuốt lời, cũng chỉ có lần này.”
Thị lực của Cố Quyết rất tốt, anh nhìn thấy nước mắt cô từ hốc mắt nhỏ giọt, xẹt qua gương mặt chảy tới cằm.
“Ừ, còn có ba tao……” Nguyễn An An nâng tay lên xoa đôi mắt “Tao không rõ, rốt cuộc ông ấy có biết hôm nay là ngày bao nhiêu hay không …… Thế nhưng ông ấy lại dẫn theo người vợ hiện tại và con gái của ông ấy đi chúc mừng sinh nhật bố vợ mới.”
Cố Quyết tiếp tục sửng sốt.
“Tao hận ông ấy, hận chết ông ấy, tao chưa từng hận ai tới mức như vậy ……”
Tiếng khóc của cô càng lúc càng lớn, giống như không có chỗ phát tiết cảm xúc nên chỉ có thể đối mặt với cái góc này, đối thoại với một con mèo không có cách nào trả lời cô.
“Vì tiền có thể đi tới tình trạng này sao? Có tiền thì làm sao? Tao tình nguyện không đi cùng ông ấy, không trở về nhà, ngoại trừ học phí và chi phí sinh hoạt tao sẽ không xin của ông ấy một phân tiền, tao quả thực cảm thấy ghê tởm……”
Có một số lời nói cô nói rất mơ hồ, Cố Quyết nghe không rõ lắm, qua một lát, cả người cô giống như bị suy sụp.
Từ đầu tới cuối Cố Quyết chưa từng dự đoán được sẽ nhìn thấy cảnh tượng như vậy, cả người anh cứng đờ, nhìn cô gái nhỏ khóc tới mức không thở nổi: “…… Vì sao mẹ lại phải gả cho ông ấy…… Hức hức sau này trưởng thành, tao nhất định sẽ không lấy kẻ có tiền, tao có thể nuôi sống chính mình, không cần anh ta nuôi sống tao, đồ cặn bã……”
Lời mở đầu và kết luận không hề logic.
Nhưng cũng may dường như cô có thể khống chế tốt cảm xúc của mình, sau khi phát tiết xong cũng nhanh chóng thu liễm cảm xúc.
Trước sau chỉ mất vài phút thời gian, Cố Quyết nghe được giọng nói của cô, anh cảm thấy tâm trạng của cô đã ổn định.
“Haiz, mày nói xem tao có giống cô bé lọ lem không……”
Cô bẻ đầu ngón tay: “Trước kia gia đình mỹ mãn? Chỉ sống cùng mẹ, cũng coi như mỹ mãn đi…… Sau đó mẹ mất tích, trong nhà có ba và mẹ kế, còn có cô em gái hờ…… hình như miễn cưỡng cũng trùng hợp tới 70% đi.”
“Chẳng qua…… Trên thế giới này, tiền là thứ không có định tính nhất, cũng là đồ vật mê người nhất.”
“Cô bé lọ lem thích hoàng tử, nhưng tao sẽ không, không bao giờ.” Giọng nói của Nguyễn An An vô cùng bình tĩnh “Người mà tao thích trong tương lai, anh ấy khẳng định là kẻ nghèo hèn.
Dừng một chút, cô lại bổ sung, “Ừm, còn phải là kẻ nghèo hèn thật đẹp trai nữa .”
Câu cuối cùng mang theo giọng mũi, ngữ khí có chút đáng yêu. Cố Quyết nghe xong cũng không tự giác mà cong khóe miệng.
Lúc ấy tâm trạng của Cố Quyết rất phức tạp.
Hầu hết mọi người đều đã từng xem cô bé lọ lem, anh cũng biết tình tiết đại khái, tóm lại chính là nữ chính có một người mẹ kế ác độc, mẹ kế lại sinh ra một đống chị em ác độc giống bà ta, bọn họ liên hợp lại bắt nạt cô bé lọ lem.
Thẳng thắn mà nói, Nguyễn An An không hề giống cô bé lọ lem.
Cố Quyết tự nhận mình là người vô cùng bắt bẻ, rốt cuộc từ nhỏ đến lớn thời điểm đối diện với khuôn mặt mình trong gương, anh rất khó cảm thấy ai đẹp.
Nhưng lần đầu tiên nhìn thấy cô, sau này ngẫm lại, giống như mỗi lần anh được hoa hậu giảng đường gửi thư tình thì đám anh em bên người đều sôi nổi nói “mẹ kiếp”. Thời điểm anh nhìn thấy Nguyễn An An, dường như anh cũng có loại cảm giác này.
Cảm giác …… Kinh diễm .
Cô có một diện mạo quá đẹp, giọng nói khi trêu chọc mèo nhỏ rất mềm mại, ngày thường luôn vui vẻ lảm nhảm nói chuyện, hoàn toàn nhìn không ra trong nhà cô còn rất nhiều chuyện phiền toái. Ngược lại cô càng giống như một tiểu công chúa được dạy dỗ vô cùng tốt, một cô công chúa đáng yêu, luôn yêu đời và tốt bụng.
Cố Quyết chưa bao giờ trải qua những chuyện như cô nói.
Từ khi sinh ra, trong nhà có một người ba luôn động một cái là phát giận, một người mẹ chuyên trị tính tình táo bạo không phục của chủ tịch Cố, một người anh mỗi ngày chỉ cần vừa mở mắt liền ríu rít không ngừng miệng.
Trước khi gia đình nhà cô chú chuyển đến, toàn bộ sắc điệu xung quanh Cố gia đều là màu ấm áp. Ngay cả khi nhà cô chú chuyển đến rồi, ngoại trừ một ít sắc đen thì những người khác ở trong nhà vẫn sáng ngời như cũ.
Vậy…… cô thì sao?
Kết hợp với lời nói của cô, hiện tại trong đầu Cố Quyết vẫn còn nhớ rõ cảm giác rối rắm trong lòng mình.
Anh cảm thấy đau lòng.
Nó gần giống với loại đau lòng khi biết tin con trai đi lạc, nhưng lại dường như có chỗ nào đó không quá giống.
Anh cực kỳ muốn xuống dưới dỗ dành cô gái nhỏ, nhưng ngồi xổm ở góc tường lâu như vậy, nên giải thích chuyện này như thế nào?
Chẳng lẽ lại nói: Xin chào, bởi vì cậu nhặt được mèo của tôi nên tôi liền bắt đầu ngồi xổm trên đầu tường quan sát, sau khi đã ngồi xổm được hơn một tuần, tôi vẫn không đón mèo trở về là bởi vì chướng ngại trong lòng, tôi cảm thấy cậu nuôi nó rất tốt…… Hơn nữa tôi cũng rất thích nghe cậu nói chuyện với nó……
Mẹ nó, thiếu chút nữa có thể viết hai chữ biến thái lên mặt.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!