Giọng nói của Chu Tước rất rõ ràng, vang lên trong đại sảnh.
Hầu hết mọi người đều nghe rất rõ, vô số ánh mắt tập trung trên người Cố lão gia.
Cố lão gia ngượng ngùng cười một tiếng, sờ mũi nói: "Hai nha đầu hoà ly trở về nhà, nói cho cùng cũng không phải điềm tốt lành gì.
Vì vậy ta tính để cho các nàng đến Phật đường ăn chay niệm phật ở đó mấy ngày, dính chút phật khí cũng coi như là chuyện tốt".
"Thật vậy sao?" Chu Tước cười nhạt: "Dính một chút phật khí? Chẳng lẽ ý của Cố lão gia đây là nói Ninh vương phủ xúi quẩy?"
"Không dám, không dám.
Ta cũng chỉ vì muốn tốt cho hai nha đầu mà thôi, nếu cô cô cảm thấy không cần thiết, vậy thì dĩ nhiên cũng không cần phải đi nữa".
Bích Vân hừ lạnh một tiếng, cũng không tiếp tục dây dưa vào chuyện này nữa, chỉ nói với Cố Ninh Bình: "Cố tiểu thư, thái tử phân phó chúng ta dặn người yên tâm, chuyện này là do hoàng thất không đúng.
Ngày sau chuyện cưới gả của Cố tiểu thư, ngài có quyền tự mình làm chủ, đến khi đó trong cung sẽ tứ hôn cho người".
Sắc mặc Cố lão gia và Cố phu nhân cực kỳ khó coi.
Để cho Ninh Bình tự mình làm chủ sao? Một tiểu cô nương như nàng thì biết cái gì? Đến lúc đó nàng tìm một tiểu tử nghèo để gả, bên trong nhà không có chỗ nào tới nơi tới chốn sao có thể giúp đỡ được Cố gia.
Vậy thì đứa con gái này nuôi còn có tác dụng gì chứ?
Tuy nhiên, ở trước mặt Bích Vân và Chu Tước, bọn họ không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng người trong chính đường rời đi, cho dù đã tức đến nỗi muốn đập bể mấy cái bàn trong phòng.
Vườn hoa của Cố gia vô cùng tinh xảo, đi ba bước là một cảnh, năm bước là một hoạ.
Mấy người chậm rãi đi tới, vô cùng nhàn nhã, cảm giác thư thái hiếm có được.
Chi Chi cúi đầu, một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: "Chu Tước tỷ tỷ, thái tử điện hạ phái mọi người tới đây, rốt cuộc là có ý gì vậy?"
"Tam tiểu thư thông minh lanh lợi, tự nhiên cũng sẽ đoán ra thôi".
Chu Tước nâng cánh tay lên, trên mặt mang theo ý cười: "Điện hạ là người chính trực, truyền lệnh rằng xem ý của Cố tam tiểu thư ra sao.
Vô luận người muốn làm gì, điện hạ sẽ không ngăn cản".
"Ta biết rồi".
Chi Chi nhàn nhạt đáp lại, cúi đầu dùng ngón chân đá đá cục đá bên đường, vành tai có chút ửng đỏ.
Thái tử điện hạ là người tốt, trong kinh thành rất nhiều người quyền quý, nhưng lại hiếm khi gặp được một nam nhân tình nghĩa như vậy.
Chi Chi không biết nên lựa chọn thế nào, một mặt cảm thấy thái tử đối xử với mình như vậy, nếu nàng chọn người khác thì đến cùng không khỏi khiến hắn mất mặt.
Dù sao thì hắn cho rằng hai người đã làm chuyện đó rồi, lúc này Chi Chi lại bỏ hắn mà chọn người khác...Nghe có vẻ không tốt cho lắm, như thể nàng không hài lòng về phương diện ấy của hắn vậy.
Nhưng trong lòng Chi Chi lại có một loại chờ mong khác.
Nàng không muốn làm thiếp, phàm là nữ tử trên đời, bất luận xuất thân như nào, đích thứ ra sao đều muốn quang minh chính đại gả cho người khác làm một thê tử chân chính.
Được vào đông cung, bằng xuất thân thương nhân của nàng có thể được phân vị thê thiếp đã là một khai ân của thái tử rồi.
Chưa kể...chưa kể nàng từng là thiếp của Ninh vương, cái tầng quan hệ này mãi mãi sẽ là cái gai trong mắt người khác.
Dù ngày sau tiến vào đông cung, khó tránh khỏi sẽ bị người khác lôi ra bàn tán.
Chi Chi trong lòng rối loạn, cúi đầu bước đi, trong đầu lại nghĩ đến Khương hoàng hậu ác độc như vậy.
Thái tử lại không biết ân oán của các nàng với bà ta, cho nên sự sắp xếp này có thể nói là vô cùng chu đáo.
Thế nhưng Khương hoàng hậu vẫn ở đó nhìn chằm chằm các nàng, Chi Chi cả đời không thể an lòng.
Gả cho người khác ngược lại là có thể vừa lòng hợp ý mình làm chính thê, nhưng nhỡ đâu lại liên luỵ đến đối phương thì sao? Không thể nào lại muốn Thái tử điện hạ chỉ vì một chuyện kia mà bắt hắn phải bảo vệ các nàng cả đời an ổn được.
Trừ khi nàng phải trở nên lợi hại hơn, khiến cho Khương hoàng hậu không dám hành động thiếu suy nghĩ, không phải ai cũng có khả năng bảo vệ các nàng cả một đời.
Trong lòng Chi Chi càng khó chịu, thật ra nàng căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Cuộc sống của nàng bị Khương hoàng hậu áp dưới tay, nàng chỉ có thể lựa chọn thái tử, lấy đó làm ô dù tạm thời cho bản thân.
Chu Tước nhìn sắc mặt nàng đổi tới đổi lui, vô cùng phức tạp, nàng nhẹ nhàng mấp máy môi cười nói: "Hai vị tiểu thư đi dạo cũng đã mệt rồi, chúng ta quay về nghỉ ngơi trước đi".
Cố Ninh Bình nhẹ gật đầu, đang tính quay người trở về viện tử của mình, lại bị Chi Chi bắt lấy cổ tay: "Đại tỷ, muội có hơi sợ.
Tỷ nói chuyện với ta một chút được không?"
Nhìn thấy bộ dáng đáng thương của nàng, trong lòng Cố Ninh Bình có chút mềm nhũn, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác yêu thương.
Chi Chi chỉ mới mười lăm tuổi, còn nhỏ như vậy đã gặp phải một trận đại nạn, sợ hãi cũng là lẽ đương nhiên.
Cố Ninh Bình cầm ngược tay nàng: "Được, tỷ tỷ sẽ bầu bạn cùng muội".
Chi Chi khẽ mỉm cười, giữa đôi môi mềm mại để lộ hàm răng trắng sáng như ngọc.
***
Hai tỷ muội nắm tay nhau đi vào khuê phòng của Chi Chi, sắp xếp nơi ở cho Chu Tước và Bích Vân.
Sau khi rửa mặt xong ngay lập tức cho người hầu hạ lui ra ngoài, hai người sóng vai nằm trên giường.
Nhìn hoa văn bên trên rèm che cùng với tấm đệm chăn mềm mại tinh tế bên dưới, Chi Chi đưa tay chạm vào, cảm giác như đã trải qua cả một đời người.
Chỉ chưa đầy một tháng, mọi thứ dường như đã thay đổi.
Cố Ninh Bình thở dài: "Chi Chi, đều đã qua hết rồi".
"Tỷ tỷ, mọi chuyện còn chưa xong".
Chi Chi cúi đầu nhìn vào mắt nàng, trong lòng cảm thấy bản thân có chút tàn nhẫn, nàng đã được giải thoát mà bản thân lại làm nàng càng khổ sở hơn.
Thế nhưng chuyện này không thể không giải quyết.
"Vào hôm chúng ta tiến cung thỉnh an, Khương Hoàng hậu nói rằng tỷ câu dẫn nhị hoàng tử, thậm chí còn muốn làm nhị hoàng tử phi".
"Ta không có".
Bạn đang đọc bộ truyện Làm Thiếp/Dắng Thiếp tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Làm Thiếp/Dắng Thiếp, truyện Làm Thiếp/Dắng Thiếp , đọc truyện Làm Thiếp/Dắng Thiếp full , Làm Thiếp/Dắng Thiếp full , Làm Thiếp/Dắng Thiếp chương mới