Vài tuần sau đó Uyển Như dùng toàn bộ thời gian để suy nghĩ và bình tĩnh hơn.
Mọi chuyện cũng trôi qua bình lặng.
Uyển Như dùng thời gian ở bên cạnh Trần Kiến Thành, cùng nhau làm những việc nhỏ nhặt mà các cặp tình nhân vẫn hay làm.
Nhưng những ngày bình lặng đó không được bao nhiêu thì mọi thứ rắc rối đã bắt đầu xảy ra.
Ngày hôm đó Uyển Như đang chăm chỉ làm việc thì nhận được cuộc gọi của Mỹ Kim thông báo rằng Trần Kiến Thành gặp tai nạn giao thông đang phải vào bệnh viện.
Lê Uyển Như như chết lặng, trong đầu hiện ra hàng ngàn viễn cảnh không được tốt cho lắm.
Cô gấp rút chạy đến bệnh viện, thấy Mỹ Kim ở ghế chờ phòng cấp cứu thì cô mới hớt hải hỏi.
"Anh ấy đâu rồi?"
"Bên trong, nhưng mà Như không được vào?" Mỹ Kim chỉ vào căn phòng đang được mở cửa gần phòng cấp cứu.
Uyển Như khó hiểu hỏi: "Tại sao?"
"Chú út nói hình như Như sợ máu, dặn nếu chưa băng bó xong thì không cho Như vào!"
Uyển Như nhíu mày, đúng là cô sợ máu nhưng cô chưa hề nói cho anh nghe.
Cô nhìn vào căn phòng kia hơi do dự một chút thì dứt khoát đi vào, Mỹ Kim chạy theo cản cũng không kịp.
Khi bước vào trong, cô nhìn thấy anh vẫn còn tỉnh táo ngồi tựa người ra phía sau cho y tá xử lý vết thương trên trán.
Máu đã chảy ướt đỏ cả một mảng áo sơ mi trắng, trên gương mặt vẫn còn vài vết xước, cổ tay thì đã được quấn băng gạc.
Uyển Như nhắm mắt lấy lại bình tĩnh.
Thấy cô vào thì anh hơi ngạc nhiên, cũng may là quá trình băng bó đã gần xong, anh nhanh tay lấy cái khăn gần đó che đi vết máu còn dính trên áo.
Trần Lập Thành đứng bên cạnh thấy hành động này của em trai thì xoay người nhìn ra sau.
Khi ông thấy Uyển Như ở đó thì cũng bước sang nhường đường cho cô vào.
Uyển Như chỉ đỏ hoe mắt đứng nhìn anh không nói gì cả.
Cô y ta nhanh tay băng bó rồi thu dọn ra ngoài.
Lúc này Trần Kiến Thành mới nói.
"Anh không sao đâu, em đừng khóc!"
Như một ngòi nổ vừa được châm, Uyển Như òa lên đầy uất ức.
"Máu nhiều như vậy mà anh nói là không sao? Áo sơ mi của anh từ trắng thành đỏ luôn rồi, bộ anh giấu là em không thấy hả?"
Trần Kiến Thành như chột dạ cúi đầu.
Uyển Như đi đến bên cạnh giường, đưa tay sờ những vết thương nhỏ trên mặt anh, cô đau lòng không thôi.
"Có đau không anh?"
Trần Kiến Thành nằm lấy tay cô, anh nhẹ nhàng trả lời.
"Không đau lắm, làm em khóc thì mới anh mới đau nhiều".
Trần Lập Thành đứng bên cạnh đen mặt nhìn hai người.
Vẫn may mắn là Trần Kiến Thành chỉ bị chấn thương phần mềm, sau khi băng bó xong thì Trần Lập Thành đưa anh về nhà.
Bạn đang đọc bộ truyện Làm Thím Của Nữ Chính tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Làm Thím Của Nữ Chính, truyện Làm Thím Của Nữ Chính , đọc truyện Làm Thím Của Nữ Chính full , Làm Thím Của Nữ Chính full , Làm Thím Của Nữ Chính chương mới