“Điện hạ, ngài cuối cùng cũng về rồi!!”
Tiểu công công tên gọi A Phúc hớt hơ hớt hải đuổi theo bước chân thoăn thoắt của tiểu bạch lang trước mặt. Cả ngày hôm qua điện hạ đột nhiên biến mất khiến cả hoàng thành được dịp gà bay chó sủa, hoàng thượng suýt chút đã lật tung toàn bộ cánh rừng chỉ để tìm nhi nữ bảo bối của mình.
“Phụ hoàng nói thế nào?”
A Phúc nhanh nhẹn chạy lên đẩy cửa cho chủ tử, nhỏ giọng nói: “Hoàng thượng nổi trận lôi đình, biết tin ngài trở về đã lệnh nửa canh giờ sau phải có mặt ở Dưỡng Tâm Điện.”
“Được rồi, giúp ta chuẩn bị.”
“Tuân mệnh.”
Dứt câu, A Phúc quét mắt nhìn đám nữ nô trong điện, ý bảo bọn họ mau vào giúp chủ tử tắm rửa.
Hiện tại Thập điện hạ vẫn chưa vỡ lòng, đám nữ nô này sớm tối kề cận cũng chẳng có bao nhiêu cơ hội ôm được đùi quyền quý nhân, chỉ sợ qua vài năm nữa Ngạc vương cung lại đổi nữ nô.
A Phúc đích thân chuẩn bị mũ mão cho chủ tử, ở phía sau bình phong nói vọng vào: “Hôm qua hoàng thượng rất giận dữ, còn lo ngài bị sát thủ ngoại bang bắt đi mất.”
“Ta rơi xuống sườn núi, tỉnh dậy thì trời đã tối chẳng tìm thấy đường về nên phải đợi đến sáng hôm sau.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên lắc lắc người hai cái giãy nước văng tung tóe khỏi dục bồn, mắt dán chặt vào bức bình phong điểm họa mẫu đơn đình đài tráng lệ. Cả đêm hôm qua mất ngủ mãi đến sáng mới chợp mắt một tí đã bị đám người của phụ hoàng đánh thức, hai bên tai hiện tại chỉ còn những tiếng ong ong đáng ghét.
Nữ nô đem nước ấm đến, hỏi khẽ: “Ngạc vương điện hạ, ngài cần thêm nước không?”
“Không cần, lui xuống hết đi.”
“Vâng, điện hạ.”
Đám nữ nô rời khi một lúc A Ba Đáp Thấu Á Viên mới chịu rời dục bồn, chân giẫm lên vải lót sàn mềm mại như nhung, cúi đầu lắc người giũ bớt nước bám trên lông mao.
A Phúc quỳ xuống hầu hạ lau người cho chủ tử, hỏi: “Điện hạ muốn khởi hành ngay hay đợi một lúc nữa?”
“Khởi hành ngay.” A Ba Đáp Thấu Á Viên nghiêng đầu cho A Phúc lau nước ở hai bên tai, nói: “Đã gọi xe ngựa chưa?”
“Đã gọi, điện hạ cứ yên tâm.”
A Phúc cẩn thận lau vành tai cho điện hạ, đột nhiên phát hiện hai tai nhỏ đồng dạng sưng tấy đỏ bừng bừng, thoạt nhìn có điểm giống bị ai đó dùng một lực rất lớn vặn xuống.
“Điện hạ, tai ngài làm sao vậy? Bị dã thú tấn công sao?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nghi hoặc: “Đang nói cái gì vậy?”
“Điện hạ đợi nô tài một chút.”
Vừa nói A Phúc vừa loay hoay mang gương đồng đặt trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, mặt gương phản chiếu hình ảnh lang nhĩ nho nhỏ mềm mại nổi một vòng sưng đỏ phi thường chói mắt.
A Ba Đáp Thấu Á Viên cảm khái, Mộ Hoan này cũng không biết thương hoa tiếc ngọc gì, nhéo đến hai tai của nàng đến giờ vẫn còn âm ỉ đau.
“Mèo cào thôi.”
“Mèo cào?”
Mặc kệ A Phúc còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, A Ba Đáp Thấu Á Viên một mạch rời khỏi tẩm cung của mình hướng ra mã xa chờ sẵn ở bên ngoài. A Phúc cầm vội áo choàng và mão vải đuổi theo phía sau chủ tử, những cái khác có thể quên nhưng cái này tuyệt đối không thể.
Đợi chủ tử an tọa rồi A Phúc mới tiến đến giúp tiểu bạch lang đội mão vải, bên trên mão khảm đầy những viên hồng ngọc được mài giũa phi thường tinh xảo. Áo choàng thuần đen phủ qua nho nhỏ thân thể trắng noãn, cẩn thận cột lại hai đầu dây bằng lụa, mỗi lần đều cột cách yết hầu tầm một đến hai thốn.
Suốt quá trình A Ba Đáp Thấu Á Viên liên tục phối hợp nâng tay ngẩng đầu để A Phúc có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Đôi mắt xanh biên biếc nhất mực dõi ra ngoài ngắm nhìn phong cảnh, chớp mắt một cái trời đã sắp vào đông rồi. Không biết Mộ Hoan đã an toàn về Đồng vương phủ hay chưa? Cái chân kia liệu có để lại di chứng nghiêm trọng hay không? Có vì chút đau đớn này mà khóc lóc thảm thiết giống hôm qua?
A Ba Đáp Thấu Á Viên giật mình, trừng trừng mắt, gì đây? Sao nàng phải quan tâm một omega loài người chứ? Mộ Hoan sống chết liên quan gì đến nàng, đúng là nhàn đến phát hoảng mà.
Mất nửa chung trà thời gian mới đến được Dưỡng Tâm Điện, A Phúc không được phép tiến vào nên chỉ có thể ở ngoài chờ điện hạ trở ra.
Nhanh chóng tiến vào trong Dưỡng Tâm Điện, kỳ thật A Ba Đáp Thấu Á Viên đã thủ sẵn tinh thần bị phụ hoàng mắng một trận. Chỉ sợ không có cơ hội trốn ra ngoài mang thịt lợn rừng cho Mộ Hoan, thân là Ngạc vương hứa mà chẳng giữ lời thì còn mặt mũi nào để nhìn mặt người khác?
Từ đằng xa đã nhìn thấy bóng lưng cao lớn của phụ hoàng, bên cạnh còn có ba người khác. Tứ hoàng tỷ A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn, lục hoàng tỷ A Ba Đáp Minh Oanh Cơ và bát hoàng huynh A Ba Đáp Truật Vu Hề.
Náo nhiệt như vậy?
Mặc dù tự hỏi nhưng A Ba Đáp Thấu Á Viên cũng đã có sẵn câu trả lời, nghiêm túc bước đến trước mặt phụ hoàng: “Thần nhi bái phỏng chậm trễ xin phụ hoàng trách tội.”
“Ngươi còn biết đến người phụ hoàng là ta sao?” Lang vương giận dữ quay đầu lại, chỉ tay vào đứa con gái nhỏ nhất của mình mà quát tháo: “Ngươi cả đêm qua đã đi đâu? Thân là vương gia một nước lại lang thang bên ngoài không nghĩ người khác sẽ đàm tiếu thế nào sao?”
“Phụ hoàng bớt giận.” A Ba Đáp Mễ Ngọc Đàn vội vàng đỡ lời: “Thập hoàng muội không phải cố tình, mọi người ai cũng đều nhìn thấy nàng bị con sơn dương kia lôi đi mất.”
“Lang tộc chúng ta lại chịu thua một con sơn dương? Chuyện này đồn đãi ra ngoài trẫm lấy mặt mũi nào nhìn người chứ hả!?”
“Phụ hoàng, cái kia…” A Ba Đáp Thấu Á Viên nói không nên lời, đảo mắt phải trái tìm lý do biện hộ: “Thật ra con sơn dương kia rất lớn, so với ta cũng gấp bảy tám lần, ta do quá hiếu thắng nên mới không cẩn thận bị nó hất văng xuống sườn núi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Lang Hậu Truyền Kì tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lang Hậu Truyền Kì, truyện Lang Hậu Truyền Kì , đọc truyện Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì chương mới