Mộ Hoan không dám tin vào tai mình, nguyên lai nàng không có bệnh, mà là hoài oa oa rồi!!
“Hoàng thượng, hoàng…?”
Vốn định vui vẻ ôm lấy chó nhỏ nói vài lời, kết quả lại thấy đối phương phát ngốc nhìn chằm chằm thái y, giống như vừa phải chịu một tin quá khó tiếp nhận nên bị đứng hình.
“Ngài làm sao rồi a?” Mộ Hoan lo lắng lay lay chó nhỏ hai cái: “Hoàng thượng, thần thiếp hoài oa oa rồi, ngài sao lại phát ngốc đây?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên bị lay một lúc mới quay trở về thực tại, đầy mặt căng thẳng nói: “Thái y, thật sự quý phi hoài thai? Thật sự, không sai đúng không?”
“Vi thần dám lấy đầu bảo chứng, ở đây có tận năm vị thái y cùng chẩn mạch, nhất định không có sai sót xảy ra.”
Gương mặt hoàng đế lập tức bừng sáng, mừng rỡ ôm chầm lấy Mộ Hoan, nửa chữ cũng không nói ra được. Thái hoàng thái hậu bật cười thành tiếng, đưa tay cho cung nô dìu đứng dậy, không quên cho lui hết người để hoàng thượng và quý phi có không gian riêng tư để trò chuyện.
Người đều đã đi hết, Mộ Hoan lúc này mới đỡ xấu hổ, đưa tay chọt chọt lưng A Ba Đáp Thấu Á Viên: “Hoàng thượng, ngài ôm chặt quá, thần thiếp ngộp thở chết mất.”
“A Hoan, trẫm rất vui, thật sự rất vui.”
Nghe giọng nói đối phương phát run, Mộ Hoan lo lắng muốn đẩy chó nhỏ ra nhưng lại đẩy không được, xem chừng là vì xấu hổ không muốn nàng thấy gương mặt đầy nước mắt.
“Hoàng thượng, thần thiếp cũng vậy.” Nhẹ nhàng vuốt vuốt lưng A Ba Đáp Thấu Á Viên như dỗ dành oa oa: “Thần thiếp chờ ngày này chờ đã rất lâu rồi, cuối cùng cũng có cơ hội hoài oa oa giúp hoàng thượng khai chi tán diệp.”
“A Hoan, A Hoan.”
“Thần thiếp ở đây, oa oa cũng ở đây.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên mất rất lâu mới điều chỉnh lại được tâm tình, hai cánh tay nhẹ nhàng thả lỏng, hướng sườn mặt của kiều hương đặt lên một nụ hôn. Phải, bên cạnh luôn có ái phi bầu bạn, không những thế tương lai còn có oa oa, nàng vĩnh viễn không cô đơn.
“Hoàng thượng mắt đều hồng cả rồi.” Mộ Hoan lấy khăn lụa giúp chó nhỏ chà lau nước mắt, vừa buồn cười vừa cảm động: “Ngài đó, nghe tin thần thiếp hoài oa oa, ngài vui mừng đến như vậy sao?”
“Trẫm còn không vui mừng sao?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nắm lấy bàn tay nàng, hôn lên từng ngón tay: “Trẫm như vậy yêu nàng, như vậy hộ nàng vẫn cảm thấy không đủ. Nhưng nàng yên tâm, trẫm nhất định không để nàng thất vọng, hảo hảo bảo hộ nàng và oa oa bình an.”
“Thần thiếp chỉ mong hoàng thượng khang kiện trường thọ, để thần thiếp có thể kề cận hầu hạ.”
“Trẫm nhất định sẽ khang kiện, nàng cũng phải bầu bạn với trẫm.”
Mộ Hoan vui vẻ gật đầu, càng nắm chặt bàn tay A Ba Đáp Thấu Á Viên, các nàng vĩnh viễn không bao giờ phân khai.
“Ái phi, quay về Phượng Hòa Cung được không? Trẫm đưa nàng về nghỉ ngơi, ở chỗ Thái hoàng thái hậu không tiện.”
“Ân, có thể, bất quá…” Mộ Hoan nghịch ngợm vòng tay câu chặt cổ chó nhỏ: “Hoàng thượng ôm thần thiếp đi, thần thiếp đi không nổi.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên sủng nịch điểm lên chóp mũi nàng, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhận mệnh ôm ái phi đi ra ngoài. Cung nô đang dọn tuyết bên ngoài, trông thấy cảnh tượng này không khỏi ghen tỵ lẫn ngưỡng mộ, quý phi quả nhiên được hoàng thượng hết mực sủng ái.
Biết rõ quý phi sợ hàn, cung nô luôn làm ấm nghi trượng trước, đợi khi quý phi cần thì có thể dùng ngay. Quan sát nghi trượng trước mặt, A Ba Đáp Thấu Á Viên không hài lòng chau mày.
“Hoàng thượng sao thế?” Mộ Hoan hiếu kỳ quan sát sắc mặt của nàng: “Cung nô làm gì khiến hoàng thượng phật ý?”
“Trẫm thấy nghi trượng lộ thiên dễ bị nhiễm lạnh, chi bằng để sư phụ thủ công làm cho nàng một cái mới tránh được gió lùa lại không ngột ngạt như xe ngựa.”
“Như vậy cũng được.”
“Chúng ta ngồi xe ngựa về.”
Thủ vệ nhận mệnh chạy đi tìm xe ngựa, chốc sau dẫn xe đến trước mặt thánh đế, chủ động vén mành xe lên. Hoàng thượng đích thân ôm quý phi lên xe ngựa cùng ngồi, thánh sủng như thế không phải ai cũng có cơ hội được cảm thụ.
Trong hoàng thành, chỉ duy nhất một mình quý phi độc sủng hậu cung, bây giờ lại hoài oa oa cho thánh thượng, chẳng khác nào như hổ mọc thêm cánh càng vẫy vùng mạnh mẽ giữa hậu cung ba ngàn giai lệ.
Ở trong xe ngựa, Mộ Hoan tựa đầu vào vai chó nhỏ, hưởng thụ yên bình hiếm hoi này. Bản thân nàng thích nhất những lúc như thế này, phu thê nói những chuyện vặt vảnh, quên mất thân phận tôn quý đang mang, chỉ xem nhau như phu thê bình thường không khác bao người. Chỉ cần ở cạnh A Ba Đáp Thấu Á Viên liền cảm thấy an toàn, dù bên ngoài là phong ba bão tố, nàng nhất định vì đối phương mà kiên cường.
Xe ngựa dừng lại trước đại môn Phượng Hòa Cung, A Ba Đáp Thấu Á Viên xuống xe ngựa trước sau đó thì dìu Mộ Hoan. Bất quá vừa đặt chân lên bục gỗ Mộ Hoan đã trượt ngã, hoảng loạn vung tay vung chân tìm chỗ dựa. Gương mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên lập tức biến trắng, hoảng hồn khiếp vía chụp lấy cánh tay của ái phi, đem nàng kéo trở về trong lồng ngực.
“Ái phi, nàng làm sao? Làm sao rồi? Có bị thương không?”
Mộ Hoan đột nhiên ngẩng đầu lên, xấu xa cười: “Dọa hoàng thượng rồi.”
“Nàng cố ý?!” A Ba Đáp Thấu Á Viên trừng trừng mắt, túm lấy một bên gò má nàng ra sức véo: “Nàng lợi hại, vào trong xem trẫm thu thập nàng thế nào!”
“Hắc!”
Rõ ràng bị ái phi dọa một trận trong lòng rất tức giận, nhưng vừa thấy đối phương vui vẻ mỉm cười, lửa giận lại đột nhiên tan biến không chút dấu vết. A Ba Đáp Thấu Á Viên bất đắc dĩ thở dài, tiếp tục ôm nàng đi vào trong Phượng Hòa Cung nghỉ ngơi.
Thư sướng ngồi lên nệm giường ấm áp, Mộ Hoan duỗi chân gác lên đùi của chó nhỏ, nghịch ngợm nói: “Thần thiếp bị chuột rút, mau mau xoa bóp đi.”
Bạn đang đọc bộ truyện Lang Hậu Truyền Kì tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lang Hậu Truyền Kì, truyện Lang Hậu Truyền Kì , đọc truyện Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì chương mới