Cả ngày ở trong phòng buồn chán không có gì làm Mộ Hoan cũng theo Mộ Tước học nữ hồng, bất quá uyên ương bị nàng thêu thành vịt xiêm, xấu không thể nào tả được. Mộ Tước mấy lần trách nàng nữ hồng không biết sau này gả vào Hân vương phủ sao có thể chăm sóc cho phu quân chu toàn. Lúc đó Mộ Hoan chỉ biết cúi đầu vò vò tay áo, tự cảm thấy hổ thẹn với bản thân mình.
Mặc dù biết rõ Thấu Á Viên không đến nhưng Mộ Hoan vẫn cứ thấp thỏm nhìn ra ngoài cửa sổ, vừa nghe tiếng gió va vào cạnh cửa sẽ chồm người ghé mặt nhìn thử. Đáng tiếc nhận lại cũng chỉ có thất vọng, đoàn bông trắng kia cả ngày hôm nay mất tăm mất tích, môt chút khí tức cũng không lưu lại.
Tường Liên nhận thấy nàng như vậy chỉ biết khuyên nhủ đôi ba câu: “Tiểu thư, người lẽ nào muốn chờ như vậy? Alpha kia gia cảnh thế nào, gia đình ở đâu, thân phận ra sao tất cả ngài đều không biết, lẽ nào còn muốn dựa dẫm vào?”
Mười ngón tay siết chặt bệ cửa sổ đến trắng bệch, Mộ Hoan ũ rũ tựa đầu vào cạnh cửa thì thào: “Thật ra, ta không muốn biết những điều đó. Cái ta muốn biết là trong lòng nàng ta ở một vị trí thế nào, kỳ thật ta cũng chẳng hiểu nổi mình nữa. Rõ ràng chỉ mới gặp nàng vài lần trong lòng đã thấp thỏm không yên, đã gần lại càng muốn gần hơn, ngươi nói có phải ta mắc bệnh rồi không?”
“Có lẽ là do tiểu thư sắp trải qua kỳ động tình đầu tiên nên đối với alpha sẽ luôn mẫn cảm như vậy.”
Mộ Hoan vô thức đưa tay chạm lên băng vải ở cổ: “Là bản năng, phải vậy không?”
“Vâng.”
Âm thầm bật ra một tiếng thở dài, Mộ Hoan lầm lũi vịn bệ cửa sổ đứng dậy muốn về giường nằm nghỉ. Tường Liên thấy vậy liền nhanh nhẹn chạy đến đỡ nàng, tiện tay đẩy bớt mấy vật cản đường ở trước mặt.
“Tiểu thư, ngài có muốn ăn chút thủy quả không?”
“Không muốn.”
“Thế dùng chút ô mai chứ?”
Mộ Hoan kinh ngạc: “Ngươi có ô mai?”
“Thiện phòng dâng lên thực đơn hôm nay có món tráng miệng là nước ô mai lạnh, trắc phi nương nương đã dặn thiện phòng dành lại một chén cho ngài dùng để giải khát.”
“Hảo, mang lên đi.” Nghĩ ngợi chốc lát, Mộ Hoan nói thêm: “Cho thêm đá lạnh vào.”
“Vâng, tiểu thư.”
Trong phòng lần nữa rơi vào yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng gió thổi tán lá xào xạc. Nội tâm trĩu nặng tâm tình nói không thành lời, chớp mắt thời gian vụt trôi qua kẽ tay chỉ còn sót lại dư âm của ngày hôm qua.
Cầm lòng không được mà quay đầu nhìn khung cửa sổ nhỏ, chẳng biết từ lúc nào trên bệ cửa sổ đã xuất hiện một cành hoa đào.
“Á Viên!”
Mộ Hoan xốc bỏ chăn chạy ra ngoài cửa sổ tìm kiếm bóng dáng quen thuộc kia, bất quá chờ đón nàng chỉ có tiếng gió thổi lạnh lẽo gai người. Lá vàng lìa cành bay lượn trong cơn gió xuân, văng vẳng tiếng sáo nhà ai truyền đến đoạn trường nức nở.
“Không phải…”
Trút một tiếng thở dài, Mộ Hoan cầm lấy cành đào trên cửa sổ quan sát, rốt cuộc là ai mang hoa đến?
Một lần có thể tình cờ, nhưng hai lần nhất định là an bài.
Sắc hoa đẹp đẽ tao nhã, hương hoa ngọt ngào mê đắm, càng ngắm càng không nỡ rời mắt. Xoay người tiến trở về giường, vừa vặn nhìn thấy lọ sứ nhỏ vẫn còn cắm cành hoa đào hôm qua. Nghĩ ngợi một lát, Mộ Hoan dứt khoát đem lọ sứ đặt lên bệ cửa sổ, tiện tay cắm cành hoa đào vào trong lọ.
Nếu có thể, ta sẽ gả cho người mỗi ngày đều đặt vào chiếc lọ này một cành đào…
“Á Viên…”
Ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân vội vã, Mộ Hoan còn cho rằng Tường Liên trở về nào ngờ người không muốn gặp nhất lại trực tiếp chạm mặt ở đây. Cách Nhĩ Tạ Bố Âm dẫn theo Đào Hoa ung dung tiến vào trong phòng Mộ Hoan, sắc mặt so với trước đấy có điểm xấu đi vài phần.
Mộ Hoan thừa biết tính cách của Cách Nhĩ Tạ Bố Âm, nếu nàng lộn xộn khẳng định lại bị vứt xuống sườn núi như hôm trước.
“Chính phi nương nương thiên an.”
“Ha, bản phi không nghĩ ngươi sẽ ngoan ngoãn hành lễ.” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm rảo bước ra phía sau Mộ Hoan, kề sát vào vành tai nàng trào phúng: “Sắp trở thành cơ thiếp của Hân vương rồi, quả nhiên Mộ gia tỷ muội của các nàng có bản lĩnh, không biết còn muốn gây ra sóng gió gì.”
“Chính phi nương nương nặng lời rồi, Hoan nhi cũng chỉ là nho nhỏ omega loài người sao dám vọng tưởng sánh ngang với nương nương.”
“Ăn nói khôn khéo giống Mộ Tước lắm.”
Cách Nhĩ Tạ Bố Âm chuyển người ngồi xuống ghế quý phi, quét mắt nhìn Mộ Hoan từ trên xuống dưới: “Thế nào? Ngươi đã chuẩn bị được gì?”
“Không biết nương nương muốn nói gì?”
“Chuyện hôn lễ, lẽ nào muốn như vậy gả đi mà không chuẩn bị của hồi môn?”
Đào Hoa lúc này lại lên tiếng: “Nương nương nói thế sợ Mộ cô nương tủi thân, nàng làm sao có khả năng chuẩn bị của hồi môn, e là điện hạ cảm thấy phiền phức muốn bán quách nàng đi cho rồi.”
“Bán sao?” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm khanh khách cười lớn: “Bản phi quên mất, omega loài người chỉ là một món hàng, tất nhiên là phải bán đi cho đỡ phiền rồi!!”
Lời này có bao nhiêu độc tự bản thân Mộ Hoan hiểu rõ, vẫn giữ nguyên nụ cười thân thiện: “Nương nương nói không sai, Hoan nhi chỉ là một món hàng bất quá là món hàng mà đích thân Hân vương mua về, không phải omega nào cũng có được sủng ái như vậy.”
Ý cười trong mắt Cách Nhĩ Tạ Bố Âm tắt liệm, khó chịu chau mày: “Hảo, nói hay lắm, nhưng làm sao thay đổi được món hàng vẫn chỉ là món hàng? Mộ Hoan, ngươi nên biết thân biết phận của mình đừng nghĩ trèo lên được giường của Hân vương là có thể trở thành vương phi tương lai.”
“Hoan nhi gả đi có nhiệm vụ phải hầu hạ Hân vương chu toàn, nào dám mong cái gì vương phi tương lai.”
“Ha, quả nhiên là hồ ly tinh!” Cách Nhĩ Tạ Bố Âm bật dậy đem ghế đẩy lùi lại một đoạn lớn, trừng trừng đôi mắt đạm kim sắc: “Đừng nghĩ có thể an ổn gả vào Hân vương phủ, bản phi tuyệt không để tỷ muội các ngươi chiếm nhiều tiện nghi như vậy!”
Bạn đang đọc bộ truyện Lang Hậu Truyền Kì tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lang Hậu Truyền Kì, truyện Lang Hậu Truyền Kì , đọc truyện Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì chương mới