Ban đêm, lửa cháy tí tách, hơi ấm tỏa ra xua tan giá lạnh của đêm thu heo hắt.
Mộ Hoan chủ động đem ngoại bào của mình phủ lên người của A Ba Đáp Thấu Á Viên, nàng không ngại lạnh một chút nhưng lo chó con sẽ cảm mạo.
Mà A Ba Đáp Thấu Á Viên lại xấu hổ vô cùng, bên cạnh là hương thơm của Mộ Hoan, trong lòng bồn chồn không yên. Là khí tức của omega a, sao có thể ngọt đến như vậy chứ?
Hai người, à không, một người một ‘chó’ chia nhau khoai lang nóng hổi. Không ngờ khoai nướng vùi vào tro ăn lại có vị ngon đến thế, thậm chí còn tranh nhau nửa củ khoai còn lại không ai chịu nhường ai.
Ăn uống no nê thì bắt đầu rời khỏi chỗ ngồi tìm nước uống, men theo lối mòn phủ ánh trăng vàng tìm đến được một con suối nước chảy trong vắt có thể lấy làm gương soi.
Mộ Hoan vốc nước lên uống một ngụm, quả nhiên là nước suối thiên nhiên khác biệt với nước đóng chai mà nàng thường hay uống.
A Ba Đáp Thấu Á Viên bên cạnh thả xuống hai chi trước cúi đầu uống nước suối, hai cái tai nhỏ hào hứng di chuyển mấy cái, dường như hôm nay tâm trạng rất tốt.
“Uy, Á Viên.”
Lần đầu bị người khác gọi thẳng tên có điểm không quen, bất quá A Ba Đáp Thấu Á Viên vẫn đáp lại: “Hửm?”
“Ngươi có biết đường về Đồng vương phủ không?”
“Đồng vương phủ?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên đột ngột ngẩng đầu lên, chân mày chau lại thành một đường: “Ngươi làm sao biết Đồng vương phủ?”
Lúc này A Ba Đáp Thấu Á Viên mới phát hiện nữ nhân này họ Mộ, nàng còn nhớ hạ nhân từng kể lại trong phủ tứ hoàng tỷ có dưỡng một tiểu thiếp họ Mộ, không lẽ nào…
“À, tỷ tỷ ta là trắc phi của Đồng vương gia nên ta cũng ở Đồng vương phủ.” Nhận thấy sắc mặt chó con phi thường xấu xí liền nhịn không được hỏi lại: “Ngươi cũng biết Đồng vương phủ sao?”
Tảng đá đè nặng trong lòng lập tức biến thành sợi lông mao mềm mại lướt qua lồng ngực nhồn nhột, A Ba Đáp Thấu Á Viên thậm chí còn không hiểu tại sao bản thân lại thấy nhẹ nhõm nữa.
“Ta biết, ta hay đi ngang qua Đồng vương phủ.”
“Ngươi đi quang qua Đồng vương phủ?” Mộ Hoan nghĩ ngợi một hồi rồi nói: “Đến xin ăn à?”
“…”A Ba Đáp Thấu Á Viên nổi đóa: “Ta không có nhàn rỗi như vậy! Ta là chó bự quý tộc không phải loại chó nghèo nàn đi xin ăn ở Đồng vương phủ!!”
“Không phải thì không phải, làm gì tức giận như vậy?”
Mộ Hoan bĩu bĩu môi, người gì… không đúng, phải là cẩu gì mà nhỏ nhen!!
“Được rồi, ngày mai ta đưa ngươi về Đồng vương phủ, nhưng nhớ không được nói là ta đưa ngươi về đâu đấy.”
“Thần thần bí bí…” Mộ Hoan đảo mắt, giọng chắc nịch: “Ta càng khẳng định ngươi hay lui tới Đồng vương phủ để xin ăn nên mới sợ bị bắt quả tang đưa ta về phủ!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên nổi giận rống: “Đã nói ta không phải loại cẩu đi xin ăn! Gâu!!”
Một người một chó cãi nhau inh ỏi ở bờ sông, mãi đến khi ánh trăng treo thật cao trên bức rèm nhung đen thẫm mới lầm lũi trở về chỗ cũ. Lối mòn phủ ánh sáng bàng bạc nhu hòa, bên tai là tiếng gió thổ rì rào rì rào êm tai, an tĩnh nhắm mặt cảm nhận gió lạnh mơn man trên làn da.
Mộ Hoan đi trước, A Ba Đáp Thấu Á Viên chậm rãi đi phía sau.
Bước chân không tuân theo một nhịp điệu nhất định nào, tóc dài đung đưa phải trái theo tốc độ cước bộ, trên búi tóc nho nhỏ vẫn chưa cài trâm. Đợi khi sinh thần năm nay đến, Mộ Hoan chính thức đủ mười ba tuổi sẽ được cài chiếc thoa đầu tiên lên búi tóc, cũng đồng nghĩa nàng đã có thể vào cung tham gia tuyển tú.
Chợt nhớ đến mấy bộ phim cung đấu dài tập chiếu trên truyền hình, nữ chính cũng giống nàng xuyên không trải qua rất nhiều biến cố rồi thành đôi với hoàng thượng soái khí ngút trời. Bất quá đó là phim, Lang vương bây giờ cũng đã trên dưới năm mươi tuổi người, đừng nói là soái khí ngút trời chỉ riêng vẻ ngoài là một lão lang mắt hí mặt dài đã đủ dọa người.
Âm thầm rùng mình một cái, Mộ Hoan quét mắt nhìn A Ba Đáp Thấu Á Viên đang đi phía sau, tò mò mở miệng hỏi: “Uy, Á Viên, năm nay vẫn sẽ tuyển tú đúng không?”
“Hửm?” A Ba Đáp Thấu Á Viên nhướn nhướn mày, cảnh giác nhìn Mộ Hoan: “Mỗi năm đều tuyển, ngươi định tham gia?”
“Không có, ta chỉ có chút tò mò nên mới thuận miệng hỏi thôi.”
Mộ Hoan dừng cước bộ ngồi xổm xuống trước mặt A Ba Đáp Thấu Á Viên, híp mắt cười lộ ra răng nanh nhỏ xíu: “Ngươi nói xem nếu ta tham gia tuyển tú có đậu hay không?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không chút nể tình tạt thẳng vào mặt nàng một gáo nước lạnh: “Sợ rằng ma ma vừa nhìn thấy ngươi đã đuổi trở về Đồng vương phủ.”
“…” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận túm lấy hai tai nhỏ của A Ba Đáp Thấu Á Viên vặn tới vặn lui: “Tiểu khuyển tử hư hỏng! Ngươi mới vừa nói cái gì hả?”
Rõ ràng đối phương chỉ là một quân quý, vậy mà A Ba Đáp Thấu Á Viên lại không đoán ra được sẽ bị nàng tấn công thậm chí ngay cả một chút phản kháng cũng chẳng dám.
“A! Đau! Thả tay ngươi ra!”
“Ngươi đúng là chó nhỏ đáng ghét!” Mộ Hoan vừa vặn tai mềm vừa trừng trừng mắt: “Hôm nay xem bản tiểu thư làm sao phạt ngươi!!”
A Ba Đáp Thấu Á Viên vung đệm thịt đánh vào tay của Mộ Hoan hai cái nhẹ như phủi bụi, còn sợ đả thương nàng mà thu hồi móng vuốt vào sát bên trong đệm thịt. Nếu là alpha chỉ sợ chưa kịp động đến một sợi lông mao đã bị chém thành tương, từ trước đến nay cũng chỉ có Mộ Hoan mới dám vặn tai tiểu điện hạ tính tình cổ quái này.
Nhéo đến khi thỏa mãn mới chịu buông tha cho hai cái tai đáng thương của A Ba Đáp Thấu Á Viên, Mộ Hoan hừ hừ hai tiếng: “Nói, tại sao ta không thể đậu tuyển tú chứ?”
A Ba Đáp Thấu Á Viên dùng đệm thịt xoa xoa lỗ tai bị nhéo sưng của mình, lắc lắc mấy cái tránh xa miêu trảo của Mộ Hoan: “Ngươi nửa đêm nửa hôm rời phủ còn ở một mình với tước quý danh tiết sớm cũng bị hủy sạch rồi, đừng nói tuyển tú sợ rằng sau này không cách nào gả đi được.”
Bạn đang đọc bộ truyện Lang Hậu Truyền Kì tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lang Hậu Truyền Kì, truyện Lang Hậu Truyền Kì , đọc truyện Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì full , Lang Hậu Truyền Kì chương mới