Giây phút cuồng hoan ngắn ngủi qua đi, học sinh lại phải quay về với chương trình học buồn tẻ.
Tuy rằng học kỳ mới của lớp 12 còn chưa bắt đầu, nhưng ai ai cũng đã cảm thấy được bầu không khí học tập vô cùng gấp gáp căng thẳng.
Không ngoại trừ hai người Tạ Chân và Hà Mặc.
Bởi trước đó đã đánh cược nên họ không thể không nghiêm túc nghe giảng, nhưng bởi vì càng nghe càng lọt vào sương mù, nên họ đành phải chạy tới quấn lấy lớp trưởng và uỷ viên học tập.
Hai người từ mối quan hệ vào sinh ra tử bỗng biến thành đối thủ một mất một còn.
Lâm Nhiên vẫn như trước, nghỉ trưa thì chạy đi tìm Tiểu Khê ăn cơm, buổi tối thì đưa cô về ký túc xá.
Với anh mà nói, ngày ngày như vậy cũng chẳng nhàm chán tẹo nào.
Lại là một tiết tự học tối.
Cả lớp một im ắng, chỉ có góc nào đó thi thoảng sẽ phát ra tiếng lật sách sột soạt.
Lâm Nhiên cúi đầu làm bài tập, nhiều lần bị âm thanh kia quấy phá.
Anh không kiên nhẫn nhíu mày, không nói gì, chỉ vươn chân đá một phát lên chân bàn trống bên cạnh.
Chân bàn ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, náo động cả một góc.
Có người thăm dò nhìn sang, sau đó lớp học hoàn toàn yên tĩnh lại.
Sau tiết đầu của giờ tự học tối, trong lớp mới dần vang lên tiếng nói chuyện rầm rì và tiếng đi qua đi lại.
Lâm Nhiên buông bút xoay xoay cổ.
Hà Mặc ở đằng trước cũng quay đầu lại, nói thầm với Lâm Nhiên: "Nhiên ca, tôi vừa sang bên kia hỏi một hồi.
Ngày Thất Tịch hai tuần trước không phải mới xem phim kinh dị sao, nên giờ họ đang bàn tối nay chơi bắt ma đấy."
Tạ Chân không còn gì để nói: "Đám người này rảnh quá hay gì, mà cứ tự mình đi tìm đường chết vậy nhỉ."
Hà Mặc cảm thấy rất thú vị, cậu ấy không kìm được hỏi: "Nhiên ca, cậu hứng thú không? Nếu không buổi tối chúng ta đi xem náo nhiệt chút đi?"
Lâm Nhiên lười nhác nhìn lướt qua Hà Mặc, không nói đi mà cũng không nói không đi.
Nhưng nhìn cái mặt này có vẻ không hứng thú lắm thì phải.
Hà Mặc giây lát không thể đoán ra tâm tư của Lâm Nhiên, chờ khi muốn hỏi lại thì Lâm Nhiên đã đứng dậy đi ra ngoài.
Nhìn dáng vẻ kia hẳn là đi tìm Thịnh Thanh Khê, Hà Mặc thấy thế liền tự giác nín thinh.
...
Cửa hàng tiện lợi.
Bánh kem trên kệ thủy tinh chỉ còn mấy cái, ánh đèn sáng ngời chiếu lên khiến mặt bánh trông đáng yêu lại mê người.
Lâm Nhiên khom lưng nhìn hồi lâu mới chọn ra một cái vị cái dâu tây.
Anh thanh toán xong, nhận lấy trà sữa và Oden mà nhân viên đưa qua, sau đó chậm rãi đi bộ về khu dạy học.
Cả trường chỉ có một khối học hè, cho nên chỉ có 2 tầng sáng đèn.
Lớp sáu ở tầng hai, Lâm Nhiên leo lên cầu thang, đi thẳng tới lớp sáu, các bạn học nhìn thấy Lâm Nhiên nhiều ngày như vậy cũng đã thành quen.
Tuy vậy họ vẫn không dám nói chuyện với Lâm Nhiên.
Thấy Lâm Nhiên tới, Thịnh Thanh Khê ngoan ngoãn ra khỏi lớp gặp anh.
Mấy ngày nay, gần như tối nào Lâm Nhiên cũng mua đồ ăn cho cô, số cân Thịnh Thanh Khê sút hai tháng trước đều đã bị Lâm Nhiên nuôi trở về, cằm nhỏ cũng có thêm chút thịt.
Chuyện này khiến Thịnh Thanh Khê vừa thấy đồ ăn trong tay Lâm Nhiên thì đã vô thức lui về sau một bước.
Lâm Nhiên nhướng mày, buồn cười nói: "Không muốn ăn à?"
Thịnh Thanh Khê mặt buồn thỉu liếc anh một cái, chỉ duỗi tay nhận cốc trà sữa.
Ngày thường cô đều ít nói và dịu dàng.
Lâm Nhiên thấy cô giận dỗi cúi đầu không nhìn anh thật dễ thương đến lạ, anh duỗi tay nhéo nhéo má cô, cười nói: "Ngoài này nóng lắm, vào trong đi.
Cầm bánh kem nữa này, mình chọn rất lâu đấy."
Cái lý do này đã dùng rất nhiều lần.
Chọn rất lâu, suy nghĩ rất lâu, đi rất xa...!vân vân và mây mây, chung quy là dùng mọi thủ đoạn rồi.
Mỗi khi anh nói thế, Thịnh Thanh Khê đều sẽ không nỡ từ chối anh.
Quả nhiên, khi anh nói xong, cô gái nhỏ lại giơ tay đón lấy bánh kem dâu tây trong tay anh, thật ngoan không chịu được mà.
Lâm Nhiên xoa xoa tóc cô, không ở lại lâu mà quay về lớp.
9 giờ 50, chuông tan học vang lên.
Thịnh Thanh Khê ngồi trong lớp chờ Lâm Nhiên tới đón, không dám chạy lung tung.
Có một lần, cô xuống dưới trước tìm anh, đi được nửa đường đúng lúc gặp phải Lâm Nhiên.
Mặt anh ngay tức khắc trầm xuống mắng cô lại chạy lung tung, hơn nữa còn lôi những lần trước đó ra lải nhải tổng kết hết lượt.
Cả đoạn đường đều nghe Lâm Nhiên cằn nhằn.
Từ đó về sau, cô không dám chạy lung tung nữa.
Lúc Lâm Nhiên lải nhải thật giống ông già quá mà.
Tối nay, Lâm Nhiên vẫn theo thường lệ đưa Thịnh Thanh Khê tới cửa, cẩn thận dặn cô trước khi ngủ nhớ khóa kỹ cửa sổ rồi mới rời đi.
Thịnh Thanh Khê đi vào hành lang, đợi chốc lát lại lặng lẽ bước ra, nhìn Lâm Nhiên đã đi xa không bóng, cô mới chậm chạp đi tới ấn thang máy lên tầng.
Khi Lâm Nhiên về phòng, chỉ có một mình Tạ Chân nằm dài trên sô pha nhỏ trong phòng khách, anh thuận miệng hỏi một câu: "Mặc tử đâu? Tính đi chơi cái trò ma quỷ kia thật à?"
Tạ Chân vừa thao tác tay điều khiển nhân vật chém giết vừa đáp: "Không đâu, tối nay tôi làm hết bài tập về nhà trước, nên giờ cậu ấy phải ra ngoài lấy bữa khuya, bữa này là tiền đặt cược đó."
Lâm Nhiên nhìn qua cái cằm ú ụ của Tạ Chân.
Không khỏi nghĩ, nếu Thịnh Thanh Khê cũng có thể ăn như Tạ Chân béo là tốt rồi.
Phòng ký túc xá nam tầng dưới.
Hà Mặc xách theo bữa khuya, lắc lư đi hóng chơi bắt ma quanh phòng đó một vòng, cái phòng này ở ngay bên dưới phòng của họ.
Lúc nãy đám người này còn đang đùa giỡn, nói gì mà phải chờ tới 12 giờ đêm.
Trong phòng khách chất đầy những đạo cụ cần dùng đến.
Hà Mặc liếc sơ sơ một vòng, nến, gạo, bùa chú...v.v đặt chung hết một chỗ, còn có rất nhiều đồ vật cổ quái không biết tên.
Mấy thứ này không phải một hai ngày là có thể gom đủ được, xem ra mấy thằng này đã nung nấu ý tưởng từ lúc xem bộ phim kia rồi.
Hà Mặc hàn huyên vài câu thì lên tầng.
Bởi đứa con trai nhỏ vẫn đang chờ bữa khuya cậu ấy mua.
Màn đêm nặng nề, thời gian từng giây từng phút trôi qua.
( Truyện được đăng tải duy nhất tại Wattpad-chanhnho1118.)
-
Một giờ sáng.
Thịnh Thanh Khê đột nhiên bừng tỉnh, trong giấc ngủ cô mơ hồ nghe thấy tiếng hét chói tai và tiếng chuông cảnh báo.
Cô ngồi dậy xoa xoa ấn đường, mấy hôm nay lạ chỗ nên chất lượng giấc ngủ không được tốt lắm.
Khi Thịnh Thanh Khê muốn xuống giường uống nước, mọi động tác bỗng dưng khựng lại, máu toàn thân như bị đông cứng.
Cô đờ đẫn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tấm rèm đóng chặt có vài điểm sáng đang không ngừng nhảy lên.
Đồng tử Thịnh Thanh Khê khẽ run lên.
Là ánh lửa.
...
Ký túc xá nam loạn cào cào, chuông báo cháy tự động kêu lên, vang vọng khắp tòa nhà ký túc.
Phần lớn những người đang say ngủ đều mang vẻ mặt mờ mịt bò dậy từ trên giường, ban đầu họ còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng khi thấy khói bắt đầu mù mịt, thì mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Lâm Nhiên tiện tay mặc quần áo vào, đánh thức Hà Mặc và Tạ Chân, sau đó chạy xuống dưới gõ cửa từng phòng.
Phòng bị cháy ở ngay tầng dưới, lúc anh chạy tới, người ở đó đã chạy sạch, mở cửa ra bên trong không một bóng người, chỉ có lửa là vẫn đang không ngừng lan ra chung quanh.
Ánh lửa quen thuộc nhảy múa trước mắt Lâm Nhiên.
Anh như nhớ tới cảm giác bị ngọn lửa quấn quanh thiêu rụi.
Tiếng bước chân, tiếng ho khan, tiếng hét kêu...!vô cùng hỗn loạn.
Lâm Nhiên ép chính mình thoát ra khỏi hồi ức, nghiến răng đập vỡ kính lấy bình chữa cháy đi vào dập lửa, nhưng vào trong rồi mới phát hiện cái bình này vậy mà lại bị hỏng.
Lâm Nhiên rủa thầm một câu, ném bình chữa cháy, tiếp tục chạy đi gọi người.
Hà Mặc và Tạ Chân cuống quít đi tìm Lâm Nhiên, bọn họ hô to theo lời Lâm Nhiên trong hành lang: "Đừng đi thang máy xuống! Chạy tới cầu thang bộ! Chú ý an toàn!"
Cũng may ở đây chỉ có nam sinh, tiếng bước chân ở hành lang tuy có hoảng loạn, nhưng không đến mức chen chúc nhau mà chạy.
Lúc này ở dưới tầng, người người ăn mặc xốc xếch đã đứng kín, thậm chí có người còn không mặc quần áo ngoài.
Ở khu ký túc giáo viên gần đó, cũng đã có thầy cô nhận ra tình hình và đang chạy tới đây.
Hà Mặc vóc dáng cao lớn, hô lớn với đám người: "Lớp trưởng các lớp mau kiểm tra lại sĩ số!"
Tạ Chân chạy đến cạnh Hà Mặc, trong giọng không giấu được nỗi lo lắng: "Mặc tử, sao Nhiên ca còn chưa ra ngoài nữa?"
Hà Mặc nghiêng đầu, nhìn về phía ký túc xá đang bốc khói ngùn ngụt.
Cậu ấy lau mặt, gắng sức bình tĩnh nói: "Chắc Nhiên ca đi xác nhận từng phòng một thôi, tránh cho vẫn còn người ở bên trong."
Tạ Chân còn đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên bị thanh âm của Thịnh Thanh Khê đánh gãy --
"Tạ Chân! Lâm Nhiên đâu?"
Tạ Chân hoảng loạn quay đầu lại nhìn.
Thịnh Thanh Khê mặc váy ngủ trắng tin, để chân trần chạy tới, tuy bên ngoài có vẻ hỗn độn, nhưng giọng nói lại vô cùng trấn định, cô nhìn chằm chằm cậu hỏi lại lần nữa: "Tạ Chân, Lâm Nhiên đâu?"
Tạ Chân vội đáp: "Nhiên ca còn ở bên trong tìm người."
Thịnh Thanh Khê không chút do dự, không quay đầu lại mà chạy vọt vào ký túc xá.
Tốc độ nhanh đến mức Hà Mặc và Tạ Chân đều không kịp kéo cô lại.
Tạ Chân thấy Thịnh Thanh Khê chạy vào, trong lòng càng luống cuống, lẩm bẩm nói: "Mặc tử, nhỡ đâu lát nữa Nhiên ca ra ngoài rồi mà lại không thấy tiên nữ thì sao...!Lửa hình như càng lúc càng lớn."
Ký túc xá, tầng hai.
Lâm Nhiên xác nhận mỗi phòng đều không còn người rồi mới mở cửa phòng tiếp theo.
Lửa còn chưa lan xuống dưới này, chỉ là hành làng ngập trong khói mù, sộc lên khiến người ta muốn lịm đi.
Cùng lúc đó, Thịnh Thanh Khê nhanh chóng chạy thẳng lên trên.
Đèn trong hành lang đều cảm ứng âm thanh, nhưng bước chân cô rất nhẹ, chạy cả một đường cũng không có đèn nào sáng lên.
Đám khói bao trùm thân hình mảnh khảnh của cô trong bóng tối, không ai có thể ngờ tới lúc này vẫn còn có người đi ngược dòng.
Lâm Nhiên ra khỏi phòng tầng hai, Thịnh Thanh Khê đã chạy tới tầng bảy.
Phòng Lâm Nhiên ở đó.
Sau khi xác nhận xong hai phòng cuối cùng ở tầng một không còn người, Lâm Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm, anh chạy ra khỏi tòa nhà, vừa chạy đến cửa đã thấy Hà Mặc và Tạ Chân.
Hai người họ đứng canh trước cửa ký túc xá, vẻ mặt rối rắm, muốn nói lại thôi.
Lâm Nhiên thở hổn hển nhìn họ một cái, sau đó mở miệng nói: "Bên trong không còn ai, đi ra xa một chút.
Đội cứu hỏa cách đây không xa lắm, nhiều nhất mười phút là có thể tới nơi."
Tạ Chân nuốt nước bọt, run rẩy nói: "Nhiên ca...!Mấy phút trước tiên nữ vừa chạy vào tìm cậu.
Tôi và Mặc tử không giữ được cậu ấy, Nhiên ca, rất xin lỗi..."
Cậu không biết Lâm Nhiên có nghe thấy nửa câu sau hay không, bởi vì nửa câu đầu vừa dứt thì Lâm Nhiên đã chạy không thấy bóng người.
Tầng bảy.
Thịnh Thanh Khê ở trong khói mù gọi tên Lâm Nhiên, cái loại cảm giác sợ hãi đã lâu không thấy lại lần nữa vây lấy cô.
Một đêm kia, khuôn mặt biến dạng của Lâm Nhiên không ngừng lóe lên trong đầu cô.
Cô loạng choạng tìm hai phòng ở tầng bảy, bên trong đều không có người.
Thịnh Thanh Khê hung hăng cấu đầu ngón tay, ép bản thân bình tĩnh lại.
Lúc nãy, Tạ Chân nói Lâm Nhiên đang tìm người, nên hẳn là anh chạy từng tầng xuống dưới mà tìm, sẽ không làm sao.
Thịnh Thanh Khê lại xoay người chạy xuống.
Lửa ở tầng sáu càng lúc càng lớn, khói bụi mù mịt cũng ngày càng dày đặc.
Thịnh Thanh Khê không dám mở miệng gọi tiếp, chỉ che lại mũi miệng chạy xuống, ở điểm rẽ đột nhiên bị một lực mạnh nắm chặt eo, giây tiếp theo cả người đã bị người ta nhấc bổng lên.
Thịnh Thanh Khê ngơ ngẩn, cô theo bản năng gọi: "Lâm Nhiên."
Đáp lại là một mảnh trầm mặc.
-
Đêm khuya.
Đèn trong sân trường sáng trưng, hệt như ban ngày.
Xe cứu hỏa dừng dưới ký túc xá nam, đám học sinh bị di tản đến một góc khác.
Nên trừ người của đội phòng cháy chữa cháy thì không còn ai khác, trận hỏa hoạn này không gây thiệt hại về người.
Nhưng hoảng loạn đêm nay mới chỉ vơi đi một nửa.
Phòng y tế.
Tạ Chân và Hà Mặc nép vào một góc, cẩn trọng nhìn Lâm Nhiên.
Lâm Nhiên mặt vô cảm nhìn chằm chằm Thịnh Thanh Khê trên giường.
Bác sĩ đang bôi thuốc cho cô, tay chân cô có không ít chỗ bị bỏng, váy ngủ màu trắng đầy những vết xém đen xì, tóc đen hỗn loạn rũ trên đầu vai.
Cô vẫn luôn gục đầu xuống, ngoan ngoãn ngồi im một chỗ.
Tạ Chân huých tay Hà Mặc, mấp máy môi thầm hỏi: "Nhìn vẻ mặt Nhiên ca như muốn giết người vậy, cậu ấy sẽ không đánh tiên nữ chứ?"
Hà Mặc hạ giọng: "Im miệng."
Năm phút sau, bác sĩ đặt nhíp và tăm bông trong tay xuống: "Tốt rồi, hai ngày tới nhớ đừng để miệng vết thương dính nước là được.
Nếu có dấu hiệu nhiễm trùng phải tới đây tìm cô luôn nhé."
Cô bác sĩ vừa dứt lời, Lâm Nhiên lập tức đưa tay bế Thịnh Thanh Khê lên.
Anh ôm Thịnh Thanh Khê lên, nhanh chóng rời khỏi phòng y tế.
Tạ Chân và Hà Mặc không theo sau nữa, hai người mặt đầy ưu sầu nhìn nhau, đồng loạt thở dài.
Trong lúc đó, Lâm Nhiên không nói lời nào với Thịnh Thanh Khê cả.
Xong đời, lại muốn cãi nhau rồi.
...
Phòng ký túc của Thịnh Thanh Khê.
Lâm Nhiên hai mắt đen nhánh, sắc mặt lạnh tanh nhìn Thịnh Thanh Khê đang co rúm trên sô pha.
Giọng rất lạnh nhạt: "Thịnh Thanh Khê, cậu có biết cậu đang làm gì không?"
Lúc đầu người ngồi trên sô pha không có phản ứng gì, hồi lâu sau mới gật gật đầu.
Lâm Nhiên dùng lực khắc chế rất lớn mới có thể làm giọng nói của bản thân không đáng sợ đến vậy, nhưng sự nóng nảy trong lòng và cảm xúc rối ren vẫn không ngừng cuồn cuộn, nghĩ mà sợ, lo lắng, tự trách...!mọi thứ đều khiến anh vô cùng khó thở.
Sao cô lại như vậy chứ.
Sao lại có thể không màng đến an nguy của bản thân như vậy chứ.
Lâm Nhiên đứng dậy, từng bước ép sát Thịnh Thanh Khê.
Hình bóng cao lớn phủ lên sô pha, Thịnh Thanh Khê hoàn toàn bị bao phủ dưới thân anh.
Khoảng cách giữa họ thật gần.
Khi Lâm Nhiên giơ tay chạm tới cằm Thịnh Thanh Khê, anh mới nhận ra sườn mặt cô ướt nhẹp, rõ là ngày hè nóng bức oi ả, nhưng cơ thể cô lại như đang trong ngày rét đậm.
Hơi thở anh đình trệ, cô đang khóc.
Lâm Nhiên cắn chặt răng, hầu kết kịch liệt lăn lộn.
Anh hạ quyết tâm không để mình nhìn đến gương mặt đầy nước mắt của cô, giọng nói vẫn không chút dao động: "Thịnh Thanh Khê, cậu có biết cậu có ý nghĩa như thế nào với mình không?"
Lời vừa nói ra, Lâm Nhiên lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Anh thì sao.
Anh có ý nghĩa gì đối với Thịnh Thanh Khê?
Nếu hai người họ đổi chỗ cho nhau, anh sẽ đi lên tìm cô sao?
Đáp án là chắc chắn.
Lâm Nhiên còn chưa kịp mềm lòng đã thấy cô gái nhỏ đang co ro kia lắc lắc đầu.
Quả thực là tức muốn cười mà.
Lâm Nhiên hơi dùng sức nắm cằm cô, ép Thịnh Thanh Khê ngẩng đầu nhìn anh.
Gương mặt nhỏ vốn trắng nõn giờ lại lem nhem hết cả, nước mắt loang lổ dính trên mặt.
Bạn đang đọc bộ truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh, truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh , đọc truyện Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh full , Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh full , Lão Đại Tôi Yêu Thầm Cũng Trọng Sinh chương mới