“Được rồi, được rồi, đế dì làm!” Lý Mai xoay người đi vào sau bếp, ném lại cho Tô Vãn Vãn ánh mắt, giống như ám chỉ điều gì đó.
Mấy tên côn đồ đường Thủy Nguyệt lại vào bệnh viện.
Nhưng họ không phục.
“Anh… Anh Khôn, tại sao tên Triệu Lập Bằng đó lại mạnh như vậy? Nắm đấm nặng như búa, em đoán chừng ba tháng sau chắc cũng không xuống giường được quá, ôi chao …”
Một tên côn đồ tóc xanh đang nằm trên giường bệnh, bác sĩ phẫu thuật chỉnh hình đang kiểm tra cho hắn.
Đều là người quen cũ, bác sĩ và y tá sớm đã không còn cảm thấy kinh ngạc.
“Không ngờ thằng nhóc đó lại mạnh đến vậy!”
Khuôn mặt Mã Khôn sưng lên thành đầu heo, bên trong đôi mắt gà chọi lấp đầy lửa giận, “Tao đoán hắn từng tu luyện ở Thiếu Lâm Tự, có lẽ hắn từng luyện Kim Chung Tráo!”
“Kim Chung Tráo?” Vài tên côn đồ biến sắc.
“Mày không thấy chúng ta dùng gậy đánh hắn, hắn cũng không phản ứng gì sao? Không phải Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam thì là cái gì!”
Mã Khôn nghiến răng nói: “Không, tao phải gọi điện thoại cho anh Kiêu, chuyện này không thế cứ đế như vậy được.”
Nói xong, hắn lập tức gọi điện thoại cho lão đại.
Bạch Kiêu của đường Thủy Nguyệt.
“Đồ vô dụng! Mẹ nó một đám vô dụng!”
Sau khi Bạch Kiêu nghe xong, hắn mắng: “Một tên sinh viên thôi mà chơi không lại, ông đây nuôi tụi mày vô ích!”
“Anh Kiêu, thật sự không trách…. tụi em được.”
Mã Khôn cảm thấy rất bực bội, “Thằng nhóc kia đã từng luyện Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, em quất hắn một gậy mà nó chẳng phản ứng gì.”
“Thằng nhóc đó bây giờ đang ở đâu? Tao phái A Báo, A Lang qua.” Bạch Kiêu trầm giọng nói.
“Anh Báo, anh Lang?”
Mã Khôn giật mình, ấp úng nói: “Anh… Anh Kiêu, không cần phải tàn nhẫn như vậy, dù sao hắn cũng chỉ là một sinh viên…”
“Lảm nhảm cái gì, rên lên đi!”
Đầu dây bên kia truyền đến tiếng gầm của Bạch Kiêu cùng với tiếng kêu đau đớn của một người phụ nữ.
“Vâng, vâng, vâng …”
Mã Khôn lấy điện thoại ra, “Hắn đang ăn ở quán thịt nướng của Lý Mai, có lẽ vẫn chưa đi.”
Bạch Kiêu trực tiếp cúp máy.
“Anh Kiêu, đối phó với một tên sinh viên thôi mà cần A Báo, A Lang sao?”
“Họ đều là kim bài của băng đảng chúng ta.”
Trong phòng khách sạn, ánh đèn lờ mờ, giọng nói quyến rũ của một người phụ nữ truyền đến từ đầu giường.
“Cô thì biết cái gì?”
Bạch Kiêu, một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đang ngồi trên giường, dang rộng hai chân, khịt mũi lạnh lùng:
“Đường Thủy Nguyệt là một khối thịt lớn, ở Thanh châu có bao nhiêu băng đảng đang nhìn chằm chằm vào nó, cô cho rằng thằng nhóc đó
thật sự chỉ là một sinh viên thôi sao?”
“Những người nghĩ chỉ được thế thì cả đời này cũng không lên làm lão đại được!”
Người phụ nữ sửng sốt, rồi đột nhiên mỉm cười: “vẫn là anh Kiêu anh minh~”
Quán thịt nướng Lý Mai.
Tô Vãn Vãn không nhịn được hỏi: “Sao anh có thể ăn được nhiều vậy?”