Khi anh bước lại gần, Lâm Hi Vũ cảm thấy như hít phải một ngụm khí lạnh, thiếu chút nữa không thở được.
Ở trước mặt Lục Quân Đình, cô không kiềm chế được lo lắng.
Lâm Hi Vũ cảm thấy, có lẽ người khác cũng giống như cô, khí chất ấy áp bách người khác, khiến người ta không thể ứng phó tự nhiên trước mặt anh.
"Chờ bao lâu rồi?" Lục Quân Đình nhìn thấy cô liền hỏi một câu.
Anh cởi âu phục ra, ngồi trên ghế sofa đối diện cô.
Lâm Hi Vũ cố gắng để biểu cảm của mình không cứng nhắc, cô cười nói: "Không lâu lắm."
Thư ký nữ mang ấm trà vào, Lục Quân Đình liền hỏi: "Sao không chuẩn bị đồ uống cho Lâm tiểu thư?"
Giọng anh lộ ra mấy phần nghiêm túc, cô thư ký giật nảy mình, vội vàng nói: "Tôi đã hỏi Lâm tiểu thư, Lâm tiểu thư nói không cần."
Lục Quân Đình nhìn cô, Lâm Hi Vũ lập tức gật đầu nói: "Là em không muốn."
Lục Quân Đình không nói gì nữa, cô thư ký thở phào, đặt ấm trà xuống rồi đi ra.
Lục Quân Đình từ từ rót một tách trà rồi cầm lên nhấp một ngụm, hỏi cô: "Tìm anh có việc gì sao?"
Lâm Hi Vũ không biết phải mở miệng như thế nào.
Lục Quân Đình đợi một lúc không thấy cô nói, liền đánh mắt nhìn Lâm Hi Vũ, bắt gặp cô cắn môi, hai tay nắm vạt áo, rõ ràng đang căng thẳng.
"Sao không nói?" Anh lại hỏi.
Văn phòng của Lục Quân Đình rất rộng, nhưng một mình Lâm Hi Vũ đối mặt với anh không kiềm được mà sợ hãi, cũng không biết vì sao, chỉ là rất sợ anh, không gian rộng đến đâu cô cũng vẫn cảm thấy ngột ngạt.
Cô đã suy nghĩ kỹ, phải nói cho anh biết chuyện này, nhưng bởi vì bị cảm giác này đè nén, nhất thời cô không biết nên mở miệng thế nào.
Hiện giờ, Lâm Hi Vũ cũng vẫn không hiểu, tại sao ngày đó cô lại nhào tới, tại sao lại có can đảm cắn lên môi anh.
"Em..." Lâm Hi Vũ cầm tờ giấy xét nghiệm trong túi xách ra đưa tới trước mặt anh.
Lục Quân Đình nhận lấy rồi nhìn lướt qua, không hiểu hỏi: "Đây là gì?"
Lâm Hi Vũ cúi đầu xuống, nói: "Em có thai."
Lục Quân Đình đang cầm chén trà chuẩn bị uống, nghe thấy vậy động tác lập tức khựng lại, ánh mắt rơi trên người cô chần chừ ba giây, sau đó ánh mắt lại nhìn chằm chằm tờ giấy xét nghiệm kia.
Anh từ từ đặt cái chén trong tay xuống, dựa người vào ghế sofa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô bé đối diện, biểu cảm ảm đạm khó dò: "Bao lâu rồi?"
"Bảy tuần." Lâm Hi Vũ nói như sắp khóc, sau đó cô khóc thật, mũi cay lên, hốc mắt cũng không kiềm chế được đỏ ửng.
Cô nói: "Em không biết vì sao lại thành ra như vậy, rõ ràng em uống thuốc rồi.
Em không biết phải làm thế nào, nên chỉ có thể đến tìm anh."
Anh trầm mặc một lúc rồi nói: "Thuốc tránh thai cũng không thể tránh thai được một trăm phần trăm, tình huống tránh thai thất bại cũng không phải không có.
Đây cũng không phải chuyện của một mình em, em đến tìm anh là đúng."
Cô gái nhỏ cúi thấp đầu nên anh không rõ nét mặt của cô hiện giờ.
Lục Quân Đình hơi nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Hi Vũ, mắt cô đỏ ửng, cái mũi sụt sùi, Lục Quân Đình hỏi: "Em khóc sao?"
Lâm Hi Vũ từ từ ngẩng đầu lên, lắc đầu nói: "Không có."
Đôi mắt to đỏ ửng óng ánh nước, càng chớp càng ướt, khiến người ta có cảm giác yếu đuối vô tội.
Chóp mũi và miệng Lâm Hi Vũ cũng đỏ, cô liếm môi càng khiến cho nó căng mọng ướt át hơn.
Lục Quân Đình cầm tách trà lên uống một ngụm, ánh mắt tự nhiên dời khỏi mặt cô, đôi tay kéo cà vạt mấy lần theo bản năng.
Anh uống xong đặt chén trà xuống, hỏi cô: "Em có tính toán gì không, nói một chút."
"Em...!em muốn bỏ."
"Bỏ?" Lục Quân Đình nheo mắt.
Lâm Hi Vũ gật đầu: "Năm nay em mới tốt nghiệp, công việc cũng chưa ổn định, căn bản không thể chăm sóc con, em chỉ có thể lựa chọn bỏ đứa bé thôi."
Lục Quân Đình ngồi dựa vào ghế, một tay dựa khuỷu tay vào thành ghế, một tay tùy tiện đặt trên đầu gối, từng ngón tay đập trên đầu gối.
Anh nhìn cô bé đối diện, biểu cảm thâm trầm khó đoán, trầm mặc một lúc rồi nói: "Phá thai ảnh hưởng đến cơ thể."
Cô nói rất kiên định: "Ảnh hưởng đến cơ thể cũng muốn phá."
"..."
"Anh Quân Đình, có thể nhờ anh giúp được không, giúp em tìm bệnh viện, còn có, trên người em không có nhiều tiền...!Số tiền kia em cũng không thể đi mượn dì Dao, dì ấy nhất định sẽ hỏi em cần tiền làm gì."
Lục Quân Đình im lặng không nói, Lâm Hi Vũ căng thẳng nhìn anh, chuyện này đối với anh chỉ là tiện tay mà thôi, chẳng lẽ không thể giúp cô sao, dù sao đứa nhỏ này cũng có phần của anh.
Lục Quân Đình trâm tư như vậy một lúc, sau đó nói với cô: "Vì sao không chọn sinh ra?"
Lâm Hi Vũ bị câu hỏi này của anh làm chấn kinh.
Bạn đang đọc bộ truyện Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử, truyện Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử , đọc truyện Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử full , Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử full , Lấy Hôn Nhân Làm Mồi Nhử chương mới