“Sao lại là tôi được?” Trâu Lôi Lôi hỏi ngược lại ngay lập tức, vẻ mặt ngỡ ngàng và oan ức, sau đó ngượng ngùng im lặng.
Thư Tầm nhìn cô ta bằng ánh mắt nghiền ngẫm, “Vậy nói đi, khoảng sáu đến tám giờ tối ngày 15 tháng 3, cô đang ở đâu?”
“Ngày 15 tháng 3?” Trâu Lôi Lôi hỏi ngược lại lần nữa, “Không phải anh ta chết vào ngày 14 tháng 3 à?”
Thư Tầm chỉ ra, “Cô nhớ rất kỹ ngày chết của anh ta.”
“Báo chí đăng tiêu đề ầm ĩ lên, gì mà “Lễ tình nhân đẫm máu,” ai chẳng nhớ kỹ.” Trâu Lôi Lôi cười một cách vô tâm, lông mày nhướng lên, để lộ mấy phần vui sướng, “Tôi còn cắt riêng bài báo ấy ra, tiếc là làm mất lúc dọn nhà rồi. Còn đâu… Ừm, hình như tối ấy tôi không ra ngoài, chắc là ăn cơm xem phim với chồng rồi.”
“Ra rạp chiếu phim?”
“Ở nhà thôi, cũng chẳng phải mới yêu, còn ra rạp chiếu phim làm gì cho phí tiền.”
“Xem phim gì?”
“Không nhớ rõ.”
Lại thêm một người tình nghi không có chứng cớ ngoại phạm, ngoại trừ lời của người thân.
“Ông xã!” Sợ bọ họ không tin, Trâu Lôi Lôi vào phòng kéo Phương Trọng ra ngoài, “Họ hỏi em tối ngày 14 tháng 3 làm gì, anh nói xem có phải hôm ấy bọn mình ở nhà xem phim không?”
“Đúng vậy, nếu buổi tối không phải làm thêm, thì đều về nhà nấu cơm với cô ấy, xem một bộ phim nào đó, thành thói quen rồi. Hôm đó chắc cũng thế thôi, vì trừ mấy ngày hai mươi mấy tháng 3 ra, tôi đều không làm thêm.”
Tả Kình Thương chờ Trâu Lôi Lôi trở lạu chỗ ngồi, mới hỏi tiếp: “Lần cuối cùng hai người liên lạc với nhau là khi nào?”
“Sau khi chia tay thì không liên lạc nữa.”
“Đã bao lâu rồi?”
“Chắc cũng tầm hai ba năm.”
“Yêu nhau trong bao lâu?”
“Bảy, tám tháng gì đó, chưa đến một năm…” Trâu Lôi Lôi nhún nhún vai, “Tôi vốn không ngờ anh ta lại trăng hoa như vậy, anh ta đối xử với tôi rất tốt, tôi còn tưởng mình gặp được tình yêu chân thành. Vậy mà… Các vị biết Hạ Hiểu Đồng chứ, chẳng biết là bạn gái cũ từ đời nảo đời nào của anh ta, hai người họ vương vấn lằng nhằng với nhau, bị tôi phát hiện nhiều lần, Hoàng Văn Uyên luôn thề nguyền, anh ta muốn kết hôn với tôi, sống ổn định, tôi luôn tin tường anh ta, sau đó anh ta lại tiếp tục sai phạm, làm mấy vụ tình một đêm. Tôi thực sự không thể chịu nổi nữa, anh ta quỳ xuống cầu xin tôi, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Các vị thấy tôi còn có thể làm bạn với anh ta nữa không?”
Dường như Tả Kình Thương đã bắt được đầu mối quan trọng, nhưng bề ngoài anh vẫn bình tĩnh hỏi, “Việc khiến cô không thể chịu đựng được nữa, là anh ta còn tiếp tục qua lại với Hạ Hiểu Đồng, hay là anh ta chơi tình một đêm.”
“Cả hai.”
“Làm thế nào mà cô phát hiện ra được những việc này?”
“Chỉ cần hơi chú ý một chút là được. Hơn nữa, Hạ Hiểu Đồng rất ghê gớm, hai người họ lén lút gặp nhau lúc nào, làm gì, đều công khai viết trên weibo, như kiểu sợ tôi không nhìn thấy ấy.” Nói tới đây, dường như Trâu Lôi Lôi vẫn còn căm hận, khuôn mặt hoàn toàn không có ý cười, xem ra, với chuyện năm đó, cô ta vẫn luôn canh cánh trong lòng.
Kỳ thực phụ nữ đều làm thám tử trời sinh, chỉ cần cô ấy muốn, cô ấy có thể moi ra tất cả mọi chuyện từ thời xa xưa của bạn từ trong đống bình luận, lê quý đônn đám người bạn follow hoặc đám người follow bạn trên weibo.
“Giá cả ở khu vực này chắc là đắt lắm nhĩ.” Thư Tầm bất chợt chuyển chủ đề.
Với câu hỏi của Thư Tầm, Trâu Lôi Lôi còn chưa kịp phản ứng, một lúc lâu sau mới trả lời: “Ở Lộ Châu cũng coi như đắt, nhưng đường nhiên không thể so sánh với thành phố lớn.”
“Được thôi, cô cứ thoải mái đi, bừa bộn quá, nếu các vị đến muộn chút nữa thì được rồi.”
Thư Tầm đứng dậy nhìn xung quanh. Lúc bước vào phòng ngủ chính, cô thấy Phương Trọng còn đang lau nhà, trời cũng không nóng, nhưng chiếc áo phông ngắn tay cũ của anh ta đã bị mồ hôi thấm ướt, liền bước lên hỏi: “Căn hộ này là… anh mua?”
“Không phải, nhà tôi và Lôi Lôi mỗi người một nửa, giấy tờ nhà có đề tên cả hai chúng tôi.” Phương Trọng lau mồ hôi trên trán, nhỏ giọng nói với Thư Tầm, “Lôi Lôi kiêu ngạo, độc miệng, nhưng không phải người xấu, các vị không nên nghi ngờ cô ấy chỉ vì cô ấy nói lung tung… Cô ấy cũng bị tên đàn ông kia lừa, người khác đều cười nhạo, châm chọc cô ấy, nhưng may là cô ấy không lấy phải tên đó, nếu không thì… Không dám nghĩ nữa. Cô ấy cũng chỉ cay nghiệt khi nhắc tới anh ta thôi, bình thường không như thế.”
Xem ra Thư Tầm rất thờ ơ trước lời của Phương Trọng, “Sao hai người lại quen nhau?”
“Xem mắt.”
“Trông cô ấy không giống người sẽ đi xem mắt.”
“Sao không giống? Cô ấy lười như vây, không đi xem mắt thì làm sao quen người khác phái được?”
Thư Tầm đang suy nghĩ gì đó, gật đầu, dạo trong phòng xem xét, chăm chú nhìn một số đồ dùng vệ sinh cá nhân trong phòng tắm rồi mới quay lại phòng khách.
Tiểu Vi nhìn Thư Tầm tha thiết, xem ra đã đói lả. Thư Tầm thấy không còn gì để hỏi, quăng cho Tiểu Vi ánh mắt “Chúng ta đi thôi,” Tiểu Vi cực kỳ vui vẻ đứng dậy, bước thẳng ra cửa.
Tính thêm cả người lái xe công vụ, tổng cộng năm người cùng đến một nhà hàng cơm Hồ Nam tên “Quất Từ Châu Đầu” mà Tiểu Vi tìm được. Nói theo lời của quần chúng nhân dân, thì đây là một quán cơm Hồ Nam chính thống, treo thơ phú khắp nơi, đậm chất văn nghệ.
“Cô Thư là người Vụ Kiều, chắc là ăn cay rất giỏi đúng không.” Tiểu Vi vừa hỏi, vừa đưa thực đơn cho Thư Tầm và Tả Kình Thương, để khách gọi món trước là thể hiện sự lễ phép.
Tiểu Vi nói đúng, quả thực Thư Tầm ăn cay rất giỏi. Ở Mỹ không thể tìm được tương ớt hợp khẩu vị, cho dù là tương ớt “Lão Kiền Mụ”* được bán với giá rất cao, Thư Tầm cũng thấy không đã nghiền. Một người bạn học Mexico từng mang cho cô ăn thử loại ớt Red Savina**, nhưng sau khi cảm giác cay chết đi sống lại qua đi, vẫn chẳng đọng lại chút hương thơm nào cả. Cô nhớ nhưng món “Hồng dầu sao thủ”*** và mì phở của cô quê nhà, giống như mọi người xa xứ nhớ về trăng sáng nơi cố hương.
*Một hãng gia vị cay lớn của Trung Quốc đã phát triển ra thị trường quốc tế, trên các trang mua sắm nước ngoài thường được dịch thành “Lao GanMa” hoặc “The Godmother.”
**Là loại ớt cay thứ ba thế giới được mệnh danh là “Ớt quỷ Mexico,” xếp sau “Ớt quỷ Ấn Độ” – Bhut Jolokia đứng thứ hai, và ớt Naga Viper của Anh đứng thứ nhất.
***Là món ăn đặc sắc của vùng Tứ Xuyên. Món quà vặt này mềm ngọt, nước nóng, vị cay nồng.
Mỗi người cầm một bảng thực đơn, Thư Tầm nhìn bảng hình thức ăn, toàn màu đỏ rực, tâm tình thoáng chốc đã vui lên, vẻ mặt lạnh băng cũng bắt đầu hòa tan, cũng có chút sức sống của một cô gái trẻ tuổi.
“Gà Đông An, thịt sấy hợp chưng, đầu cá nấu ớt băm, hạt dẻ nấu tâm cải, hạt sen chưng đường.”
Tả Kình Thương đọc tên vài món ăn, người phục vụ vôi ghi lại tên từng món ăn.
Những người khác không thấy có gì đặc biệt, nhưng Thư Tầm thì ngẩn ngơ, anh gọi toàn món mà trước đây cô thường đến quán Hồ Nam gần trường ăn, đôi khi là hai người cùng đi, tần suất xuất hiện trên bàn cơm nhiều nhất cũng là bốn món này. Cô rất thích ăn đầu cá nấu ớt băm, nhưng không thích gỡ thịt cá, anh bèn gỡ từng miếng từng miếng cá nhỏ cho cô, cô ăn hết một cái đầu cá, cay đến mức đôi môi vừa đỏ vừa nóng, anh nâng khuôn mặt cô, in lên đấy đôi môi mát lạnh của chính mình….
“Cô Thư muốn ăn gì?” Tiểu Vi hỏi.
“Mọi người chọn đi.” Những món cô muốn ăn, Tả Kình Thương đều gọi cả rồi. Anh… Lúc này Thư Tầm không dám đưa mắt nhìn anh, cũng không đoán ra rốt cuộc anh nghĩ gì mà gọi những món này. Cô tự tìm bậc thang cho mình ---- có lẽ là do thói quen, trước đây anh không ăn cay, từ khi cùng cô ăn các món cay, trong tiềm thức chỉ nhận định các món thường ăn khi xưa, cho nên mới gọi những món ấy.
Lục Tử Khiên và Tiểu Vi gọi thêm măng đông xào dầu cay, nấm hoa cô nấu trứng không lòng đỏ, cá trắm sốt cay, mướp đắng nhồi thịt và một món canh, rồi chờ người phục vụ mang món ăn ra.
“Tôi xin bày tỏ mộ vài quan điểm cá nhân.” Lục Tử Khiên lấy bát đũa, để dời sự chú ý khỏi việc đói bụng, tìm một đề tài khác, nói: “Tuy không có chứng cứ, nhưng bằng trực giác của cảnh sát… Tôi thấy Đới Tiệp Dư hiềm nghi không lớn. Thứ nhất, chị ta rất bừa bãi tùy tiện, mọi người nhìn bàn, sô pha, của chị ta xem, chúng ra đến nơi cũng mới bắt đầu dọn dẹp, trên màn hình máy tính dán giấy ghi nhớ lung tung, không giống loại người tâm tư kín đáo, còn mắc hội chứng ám ảnh cưỡng chế; thứ hai, sự chú ý của chị ta luôn chỉ tập trung vào Ông Ngọc, không đến mức thù hận sát hại cả nhà người ta; thứ ba, như lời thầy Tả nói, sáng nay lúc chúng ta gặp tổng cộng ba người phụ nữ, Đới Diệp Tư là người thẳng thắn nhất, chị ta không thích chúng tam cho nên cố gắng nói thật để chúng ta đừng đến tìm chị ta hỏi han nữa.”
Thư Tầm nhớ tới ánh mắt Đới Tiệp Dư nhìn Tả Kình Thương ban nãy, lòng nặng trĩu một cách khó hiểu. “Mối quan tâm của Đới Tiệp Dư ngoại trừ Ông Ngọc, còn một người khác nữa. Hai người kia đều đặt toàn bộ tâm tư vào vụ án ngày 14 tháng 3, khi chúng ta hỏi đến những câu không liên quan đến vụ án, Đới Tiệp Dư trả lời nhanh hơn nhiều, còn hai người kia khi trả lời thì thận trọng hơn, hiển nhiên, những câu chuyện không liên quan đến vụ án, họ đều không chuẩn bị cẩn thận từ trước. Trong ba người tình nghi đầu tiên, chỉ có Đới Tiệp Dư bị phân tâm đi để ý một người khác.”
Tả Kình Thương liếc nhìn Thư Tầm bằng một ánh mắt rất kỳ lạ.
Thư Tầm đưa mắt ra hiệu cho Tiểu Vi, Tiểu Vi nhìn về phía Tả Kình Thương, ban đầu con lơ mơ, sau đó cẩn thận nhớ lại một lúc, liền phì cười.
“Tôi cũng nghiêng về quan điểm “loại trừ Đới Tiệp Dư khỏi danh sách tình nghi.” Thư Tầm nói, “Chị ta có tính toán rất quy củ cho cuộc sống của mình, nhưng cũng không giống như người ngoài hình dung là đau khổ vì không lấy được chồng, hay ăn năn hối hận. Hao tổn tinh thần chỉ để sát hại toàn bộ gia đình Ông Ngọc, cũng sẽ phá hủy toàn bộ cuộc đời còn lại của chị ta, nhưng thái độ của chị ta với Ông Ngọc luôn là khinh thường chứ không phải căm hận. Nếu chỉ xét về mặt thù hận, Hạ Hiểu Đồng và Trâu Lôi Lôi thù hận sâu sắc hơn nhiều.”
Tiểu Vi gật gù, nghĩ thêm một thoáng, “Nhưng hung thủ là người thích che giấu, sao có thể phô bày sự thù hận ra ngoài?”
“Che giấu không có nghĩa là không nói gì cả, phương pháp che giấu của Hạ Hiểu Đồng là nhấn mạnh tình cảm của cô ta với Hoàng Văn Uyên, hơn nữa, cô ta biét giả vờ đáng thương, cô ta khóc lóc không phải vì đau khổ, mà vì đang suy nghĩ xem nên lừa chúng ta thế nào. Khi cô ta kể lại lần đầu biết chuyện liên quan đến vụ án 14/3, có nói “ảnh cửa nhà của anh ấy,” nếu cô ta không thường xuyên đến nhà Hoàng Văn Uyên, chỉ bằng một bức ảnh làm sao có thể nhận ra đó là nhà của anh ta. Cô ta có chuyện giấu giếm chúng ta, cô ta nói sau khi Hoàng Văn Uyên kết hôn, cô ta đơn phương cắt đứt liên lạc, nhưng thực ra cả hai người họ vẫn tiếp tục mập mờ, thậm chí là … ngoại tình. Chẳng qua giống như lời của Đới Tiệp Dư, Ông Ngọc “ngốc nghếch,” không hề phát hiện ra.” Tuy Thư Tầm không ghi lại lời nói của họ vào laptop, nhưng lại nhớ rất rõ ràng lời đối thoại với từng người tình nghi, “Phương pháp che giấu của Trâu Lôi Lôi cao tay hơn, cô ta sử dụng tư duy ngược chiều, thể hiện sự thù hằn ra mặt, nói “anh ta đáng chết” mà như kể chuyện cười, như vậy có khả năng chúng ta sẽ cảm thấy cô ta thẳng thắn mà bớt hoài nghi cô ta. Nhưng bất cứ thứ gì đều tốt quá hóa dở, cô ta thể hiện sự tàn nhẫn lạnh bạc đến cùng cực với người vợ vô tội và con gái của Hoàng Văn Uyên, nhắc đến chuyện cả nhà Hoàng Văn Uyên bị sát hại, biểu hiện của cô ta quá hưng phấn và sảng khoái, khiến người ta cảm thấy ghê sợ vô cùng.”
“Có lẽ khi trở về tôi nên sắp xếp lại lời khai của họ một lần nữa.” Tiểu Vi gật đầu, ghi chép vào sổ tay.
“Từng xem phim điện ảnh Mỹ “Flightplan” chưa?” Người vẫn im lặng từ khi gọi xong món đến giờ - Tả Kình Thương mở miệng nói, anh không chăm chú nhìn vào bất kỳ ai, dường như đang hỏi tất cả mọi người.
Đã từng xem… Thư Tầm mím môi, hai người họ xem cùng nhau. Không được, hôm nay cùng anh ra ngoài, nhớ đến quá nhiều việc. Có lẽ anh vốn dĩ không nhằm vào cô, là tự bản thân cô không điều khiển được suy nghĩ của mình.
“Tôi xem rồi.” Tiểu Vi trả lời trước, “Một nữ kỹ sư máy bay bay từ Đức đến Mỹ, ngủ dậy đã không thấy con gái của mình đâu, nhưng tất cả mọi người trên chuyến bay đều nói cô ấy không đưa con gái lên máy bay, ai cũng nghi ngờ cô ấy bị thần kinh. Cuối cùng cô ấy tự mình tìm ra con gái, cũng vạch trần một âm mưu của tội phạm.”
Thư Tầm cũng như Tiểu Vi, bắt đầu hồi tưởng lại tình tiết của bộ phim, không biết sao lại nhớ tới tình cảnh cô tựa vào ngực anh xem phim, anh vòng tay ôm cô, tay đặt bên eo, tay chuyển động một hồi ở phần eo và bụng dưới, nhiệt độ bàn tay anh truyền tới từng đợt, khiến cô phải hoài nghi anh thực sự đang tập trung xem phim sao? Cho đến khi nữ chính cứu được con gái mình ra, cô thở phào nhẹ nhõm, ôm cổ Tả Kình Thương cọ cọ, “Cứu thoát! Muôn năm!” Anh chỉ hờ hững “Ừ” một tiếng, rồi khóa chặt môi cô, tiện thể xoay người đặt cô dưới thân.
“Cô Thư, cô nóng lắm à?” Tiểu Vi trả lời xong, nghi ngờ chớp chớp mắt, “Sao mặt cô đỏ thế kia?”
Bên kia, Tả Kình Thương vô cảm liếc nhìn Thư Tầm một thoáng, sắc mặt như thường, “Bộ phim này tập trung phản ánh độ tin cậy của sự trần thuật từ người trong cuộc. Suy nghĩ của mọi người đều là phiến diện lời khai của họ cũng vậy. Lời nói thật cũng có thể là lời nói đã qua lựa chọn, lời nói dối cùng có thể ngụy tạo thành lời nói thật. diễn đàn Lê Quý Đônn Tôi phản đối việc dựa vào trực giác mà loại trừ Đới Tiệp Dư khỏi danh sách tình nghi, trừ khi chị ta có thể cung cấp hoặc mấy người có thể tìm ra chứng cứ ngoại phạm của chị ta.”
“Chị ta đặt trước vé vào sân xem World Cup ở Brazil.” Sau khi hồi phục tâm tình, Thư Tầm nhấn mạnh.
“Việc này còn đang chờ xác nhận, có khả năng chị ta muốn lẫn trốn ra nước ngoài.” Tả Kình Thương lạnh nhạt đáp.
Anh lại đối nghịch với cô!
“Ôi ôi, thức ăn đến rồi, chúng ta ăn trước đã…” Lục Tử Khiên vội vã hòa giải, hết múc canh rồi lại xới cơm, vô cùng niềm nở.
Nhưng ai ngờ, Tả Kình Thương và Thư Tầm mỗi người cầm đũa của mình, vậy mà cùng gắp một miếng thịt gà trong cùng một đĩa. Khóe mắt Lục Tử Khiên giật giật mấy cái, thầm nghĩ, hai vị đều thích ăn gà Đông An à, sao mà ăn ý thế?
Môi Thư Tầm hơi nhếch lên, biểu cảm nhỏ này rất ngây thơ, như một cô bé con bị cướp mất kẹo que, rất đáng yêu, chính cô còn không hề hay biết. Lúc Tả Kình Thương và cô không ai nhường ai, thoáng thấy dáng vẻ này của cô, anh bèn buông lỏng chiếc đũa trước.
Giành được thắng lợi khiến Thư Tầm cảm thấy miếng thịt gà ăn vào miệng thơm ngon vô cùng.
Tả Kình Thương thả đũa xuống, trầm ổn mà tao nhã, “Trong lúc chưa tìm được chứng cứ, nên điều tra Đới Tiệp Dư đầu tiên, nếu không điều tra được mọi việc vào ngày 14, vậy bắt đầu điều tra từ thời gian xảy ra bốn vụ án dùi cui điện đi. Tôi biết chuyện này xảy ra lâu rồi, có một số chứng cứ giám sát rất khó tìm, nhưng có thể tìm từ những nơi khác, ví dụ như weibo của người xem mắt với cô ta, vé xe, hóa đơn quẹt thẻ…”
“Ý kiến hay!” Lục Tử Khiên vỗ tay, “Có thể loại từ dần dần từng người một, để lại một người khả nghi nhất, sau đó tiến hành thẩm vấn!”
Nói cho cùng, anh cũng cảm thấy Đới Tiệp Dư ít đáng nghi nhất, còn phải nói gì mà “Flightplan,” gì mà độ tin cậy và độ không tin cậy… Thư Tầm lắc đầu, mải miết ăn cơm.
(Tiếp theo):
Hơn hai giờ chiều, nhóm người đứng dưới tòa nhà Ngân hàng – nơi làm việc của người tình nghi cuối cùng là Ngải Miểu.
Ngải Miểu quả thực vô cùng xinh đẹp, cho dù là ai đi qua chỗ ô cửa giao dịch của cô ta đều sẽ quay đầu lại nhìn thêm một chút. Mắt to, mày lá liễu, môi anh đào nhỏ nhắn, lê quý đôn cô ta là sự tụ hội tất thảy ưu điểm của một người đẹp Trung Hoa, phù hợp với khiếu thẩm mỹ của số đông mọi người. Nhưng tinh thần của cô ta có vẻ không ổn lắm, vành mắt hơi thâm quầng.
“Người thật còn xinh đẹp hơn trong ảnh nữa.” Lục Tử Khiên thầm thì với mọi người, Tiểu Vi mỉm cười, “Vậy nếu cô ấy được loại khỏi vòng hiềm nghi, anh theo đuổi cô ấy đi.”, “Thôi thôi.” Lục Tử Khiên bĩu môi.
Đúng vậy, cho dù một cô gái có xinh đẹp tới mấy đi chăng nữa, một khi bị đàn ông biết “Từng sống thử với người khác, còn từng sinh non.” Thì sức hấp dẫn đều giảm sút.
Nhân lúc ô cửa sổ giao dịch không có ai, Tiểu Vi bước lên nói vài câu, kín đáo đưa ra thẻ công an của mình. Ngải Miểu sững sờ, ngẩn người một lúc rồi mới đặt một tấm biển “Tạm dừng phục vụ” lên quầy, đi ra từ cửa hông.
Có lẽ Ngải Miểu cũng không muốn lãnh đạo ngân hàng và đồng nghiệp biết họ là cảnh sát, nên xin nghỉ phép nửa giờ, dẫn bọn họ tới quán cà phê Starbucks ở đối diện toà nhà.
“Chúng tôi cũng không nói nhiều mấy lời khách sáo nữa, chủ yếu chỉ muốn biết một vài vấn đề về vụ án 14 tháng 3. Nam nạn nhân Hoàng Văn Uyên là bạn trai cũ của cô, hơn nữa còn từng làm ra hành vi thương tổn cô cả mặt thể xác và tinh thần.” Lục Tử Khiên vào thẳng chủ đề chính, “Buổi tối ngày hôm ấy, từ sáu giờ đến tám giờ cô đang ở đâu? Làm gì?”
Ngải Miểu nhìn đi nơi khác, thử ngẫm nghĩ một chút, rồi lại lắc đầu: “Chuyện của hơn một tháng trước, tôi không nhớ rõ nữa.”
“Cô có hận Hoàng Văn Uyên không?” Thư Tầm bắt đầu đặt câu hỏi như thường lệ.
Vẻ mặt Ngải Miểu hơi cứng đờ, tiếp đó không kiên nhẫn nói: “Cái tên này tôi vốn không muốn nghe tới, bất cứ chuyện gì có liên quan đến người đó, tôi đều không muốn dây dưa. Tôi đã chọc vào ai nào, dựa vào đâu mà các vị hoài nghi tôi?”
Thư Tầm không hề bị lay chuyển, tiếp tục hỏi, “Lần cuối cùng hai người liên lạc là vào lúc nào?”
“Đã cắt đứt liên lạc từ lâu rồi, tất cả các phương thức liên lạc của anh ta tôi đều xóa hết. Các vị có thể kiểm tra thoải mái.” Ngải Miểu lấy điện thoại di động ra, đặt lên bàn, “Anh ta giống như bệnh dịch, khiến tôi ghê tởm, cả đời này tôi cũng không muốn gặp lại anh ta.”
“Hai người ở bên nhau bao lâu?”
“Chỉ hai tháng thôi.”
“Làm sao mà cô biết được tin anh ta qua đời?”
“Mới đầu tôi cũng không biết, chỉ thấy trên weibo có đăng ở Lộ Châu chúng ta xảy ra vụ án sát hại cả nhà nào đó, sau đó rất nhiều báo chí đều đồng loạt đưa tin, đăng ảnh đã được làm mờ, tôi thấy dáng vẻ quen quen, rất giống người đó.”
“Cô có vui không?”
Ngải Miểu mân mê miệng ly một hồi, cau mày, khiến người ta thấy mà thương.
“Lúc ấy cảm thấy rất phấn chấn, không ngờ anh ta cũng có ngày hôm nay, nhưng sau đó bỗng nghĩ đến bên cạnh mình lại xảy ra chuyện như vậy, thấy khó mà tin nổi. Tôi vẫn luôn theo dõi tin tức xem hung thủ đã sa lưới hay chưa, không ngờ các vị cảnh sát lại điều tra tới chỗ tôi.”
“Chúng tôi làm theo nguyên tắc thôi, cô không cần lo lắng.” Lục Tử Khiên nhắc nhở.
Trong ánh mắt của Ngải Miểu đã thoáng hiện lên chút an tâm.
Có lẽ do buổi trưa ăn quá nhiều đồ cay, Thư Tầm hỏi vài câu đã thấy cổ họng hơi khô, uống nước giải khát rồi nói sau. Tả Kình Thương đột nhiên hỏi: “Cha cô có khỏe không?”
Ngải Miểu ngẩn người, “Ông ấy.. gần đây đang nằm viện.”
“Thứ lỗi cho sự mạo muội của tôi, mẹ cô qua đời từ bao giờ?”
“Anh… làm sao anh biết chuyện của mẹ tôi?”
“Lúc gọi cà phê, tôi thấy trong ví cô để hai bức ảnh, một tấm là ảnh cũ của mẹ cô, một tấm là ảnh cô chụp chung cùng mẹ. Trong ví có cất giữ ảnh chụp của một trong hai người – cha hoặc mẹ, chứng minh hoặc là cô sống cùng người trong ảnh, hoặc là tưởng niệm người trong ảnh. Cho nên tôi hỏi tình hình sức khỏe của cha cô, biết được tin cha cô đang nằm viện, từ đó đoán rằng mẹ cô đã qua đời.” Loại suy luận nhỏ nhặt này đối với Tả Kình Thương mà nói thì dễ như trở bàn tay.
“Mẹ tôi ốm bệnh qua đời từ lúc tôi học trung học phổ thông, bà ra đi rất vội vàng, tôi còn chưa thể chăm sóc tốt cho bà nên luôn cảm thấy hối hận tự trách.”
“Bảo hiểm y tế chi trả bao nhiêu?” Tả Kình Thương hỏi ra câu này, quá tụt cảm xúc!
“Không nhiều.”
Tả Kình Thương tiện đà hỏi tiếp: “Hoàng Văn Uyên có nhắc đến việc mua nhà với cô không?”
“Đó chỉ là cái cớ! Anh ta đã sớm biết điều kiện của gia đình tôi rất bình thường.” Ngón tay Ngải Miểu nắm chặt tay cầm của tách cà phê, tay của cô ta thô ráp hơn tay những cô gái trẻ bình thường rất nhiều, có lẽ là do gánh nặng gia đình. “Anh ta từng hỏi bóng hỏi gió tôi dùng loại mỹ phẩm dưỡng da gì, ban đầu tôi còn tưởng anh ta muốn mua quà cho tôi, sau đó mới hiểu ra, chẳng qua anh ta định thông qua việc hỏi thăm mấy thứ này, để dò xét điều kiện gia đình tôi. Anh ta chia tay với tôi, vì mối tình đầu của anh ta đi rêu rao khắp nơi rằng họ muốn quay lại với nhau, anh ta không chịu nổi cám dỗ, biết rõ tôi chẳng đào đâu ra mấy chục vạn để hùn tiền mua nhà, cố tình tạo dựng mưu kế như vậy, cãi nhau rồi chia tay với tôi. Quả nhiên sau khi chúng tôi chia tay, bọn họ quay lại với nhau.”
Mối tình đầu, lại là mối tình đầu Hạ Hiểu Đồng.
Có câu nói, không có đôi tình nhân nào là không thể phá vỡ, chỉ có những mối tình đầu không chịu cố gắng mà thôi.
“Nhưng hai người họ cũng không suôn sẻ kết hôn.”
Ngải Miểu gật đầu, “Đúng vậy. Tôi đọc báo mới biết, vợ anh ta là một người khác chứ không phải Hạ Hiểu Đồng, cũng không phải bạn gái sau Trâu Lôi Lôi.”
“Lôi Lôi? Cô quen Lôi Lôi?” Tiểu Vi đang vùi đầu ghi chép, bỗng ngẩng đầu nói chen vào.
“Vốn không quen, nhưng Lôi Lôi chủ động liên lạc với tôi, có lẽ từng thấy tin nhắn của tôi trong lịch sử lưu trữ của QQ*. Lúc đó hai người họ cũng đã có ý muốn chia tay, Lôi Lôi bỗng nhiên tìm tôi để hỏi về quá khứ của người đó, tôi đường nhiên chẳng thể nói lời khen, bèn kể hết bộ mặt thật ghê tởm của anh cho Lôi Lôi. Sau đó, bọn họ quả thật chia tay.” Nói tới đây, Ngải Miểu hơi lộ chút đắc ý, “Lôi Lôi cũng bị anh ta và mối tình đầu của anh ta hại rất khổ sở, tôi nói với cô ấy, đây đều là số phận, nếu như cô ấy và anh ta tiếp tục ở bên nhau, thì đó mới là sự bất hạnh khủng khiếp nhất. Tuy tôi cũng bị thiệt thòi, nhưng tôi cảm thấy mẹ tôi ở trên trời luôn che chở cho tôi, giúp tôi rời khỏi người đó.”
*Phần mềm nói chuyện, trao đổi thông tin qua mạng rất phổ biến ở Trung Quốc, khá giống Yahoo.
Thư Tầm bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, hỏi: “Cô thấy điều kiện gia đình Lôi Lôi thế nào?”
“Cụ thể thì cũng không rõ lắm, tôi và cô ấy đều thêm nhau vào mục bạn bè trên QQ, thỉnh thoảng cô ấy cũng sẽ thay đổi trạng thái, ví dụ như đi du lịch ở đâu, mua sắm những gì, tôi đoán điều kiện gia đình cô ấy cũng tốt hơn nhà tôi nhiều, nếu như người đó đề cập đến chuyện bỏ ra mấy chục vạn để mua nhà ở, nhà Lôi Lôi chắc chắn cũng đáp ứng được.”
Đây chính là điểm không ổn --- Điều kiện gia đình Trâu Lôi Lôi không hề kém Ông Ngọc, xét tướng mạo, công việc, đều tốt hơn Ông Ngọc, sao kẻ yêu tiền Hoàng Văn Uyên không cố gắng giữ lấy Trâu Lôi Lôi? Thư Tầm không khỏi tức giận, nhiều cô gái tốt như vậy, tại sao đều bị một tên Hoàng Văn Uyên chà đạp, xem ra, mấy tên đàn ông trăng hoa quả thật có bản lĩnh quyến rũ phụ nữ.
“Căn bản Lôi Lôi cũng không phải loại mà anh ta thích.” Ngải Miểu nói thêm, “Anh ta thích phụ nữ dựa dẫm vào anh ta, tốt nhất là coi anh ta như Thượng Đế, ngước nhìn anh ta, nghe lời anh ta, rõ ràng Lôi Lôi không dễ điều khiển như vậy. Tôi đoán rằng, ban đầu anh ta cũng chạy theo điều kiện tốt của nhà Lôi Lôi, cuối cùng lại thấy bản thân không thể sống chung hòa hợp với Lôi Lôi, mới dùng mối tình đầu của anh ta làm cớ để chia tay.”
“Cô rất thưởng thức Trâu Lôi Lôi?” Tả Kình Thương nhìn thẳng vào mắt Ngải Miểu.
“Ai cơ?”
“Trâu Lôi Lôi.”
Ngải Miểu bị anh nhìn chăm chú, mặt đỏ lên, “Không phải thưởng thức, là … đồng bệnh tương liên*.
*Người cùng cảnh ngộ cảm thương cho nhau.
“Hai người thường xuyên liên lạc sao?”
Ngải Miểu lắc đầu, “Lâu rồi không liên lạc. Lúc cô ấy muốn chia tay, chúng tôi cũng liên lạc khá nhiều, sau đó có lẽ cảm thấy hai người gặp nhau khá lúng túng, nên không tiếp tục nói chuyện nữa. Không biết bây giờ cô ấy sống thế nào.”
“Cô ấy sắp kết hôn.”
“Thật sao?” Trong mắt Ngải Miểu hiện ra sự ngưỡng mộ ước ao, gật đầu liên tục, “Tốt, tốt rồi…”
“Cô có từng nghĩ đến việc chuyển sang sống ở một thành phố khác không?”
“Chưa từng, nhà tôi ở Lộ Châu, tôi đi rồi, chỉ còn một mình cha tôi ở đây. Tuy có lẽ chuyển sang một thành phố khác thì tốt cho tôi hơn.” Ngải Miểu mỉm cười gượng gạo, đưa mắt nhìn Tả Kình Thương một thoáng, trong mắt như có đôi chút e thẹn.
Thư Tầm cảm thấy, cô, Tiểu Vi và Lục Tử Khiên như bóng đèn*, có lẽ tránh đi đâu đó để hai người này ở lại trò chuyện thân mật thì tốt hơn. Tả Kình Thương lại tựa như một khối đá thử vàng, phàm là những người mất tập trung, thể hiện sự quan tâm, thậm chí có thiện cảm với anh, đều ít có khả năng là hung thủ. Hiềm nghi với Ngải Miểu, có lẽ cũng có thể loại trừ.
Không biết bản thân anh có phát hiện ra điều này hay không.
Trên đường trở về, Tả Kình Thương bảo Lục Tử Khiên điều tra lại hành tung của Ngải Miểu vào tối ngày 14 tháng 3, xem ra trong lòng anh, hiềm nghi của Ngải Miểu con nhỏ hơn cả Đới Tiệp Dư. Có lẽ vì Ngải Miểu xinh đẹp hơn Đới Tiệp Dư? Thư Tầm thầm mắng chính mình một trận, không thể suy nghĩ chủ quan nông cạn như thế được.
Tuy trải qua một ngày bôn ba vất vả, nhưng ý chí chiến đấu của Lục Tử Khiên vẫn dâng cao, “Mục đích của hung thủ rất rõ ràng, từ trong sự giết chóc, cô ta có thể đạt được vui vẻ, sau đó có thể cảm thấy giải thoát, nhưng Ngải Miểu thì không như thế, giết Hoàng Văn Uyên cũng không thể xóa sạch “quá khứ đen tối” của cô ấy, với cô ấy mà nói thì không hề có lợi, ngược lại chỉ khiến cha cô ấy cảm thấy đau xót cho cô ấy, bệnh tình sẽ ngày càng nghiêm trọng hơn. Tình cảm của Ngải Miểu dành cho cha sâu đậm như vậy, đến chuyển đi nơi khác cũng không chịu, so với việc giết cả nhà Hoàng Văn Uyên, thì việc đưa cha cùng tới một nơi khác còn đơn giản hơn, chỉ một chi tiết này, đã chứng mình tình khả thi của việc cô ấy giết người là rất nhỏ.”
Tiểu Vi hùa theo nói: “Cô ấy bài xích Hoàng Văn Uyên đến tột cùng, tôi nghĩ kỹ lại một hồi, thấy toàn bộ quá trình nói chuyện, cô ấy chưa từng gọi thẳng tên của anh ta, hoặc là dùng ngôi thứ ba, hoặc là dùng từ “Người đó,” coi Hoàng Văn Uyên như Voldemort* không bằng. truyện chỉ đăng ở Diễn đàn Lê Quý Đônn Cô ấy dùng thái độ vui mừng để đối diện với sự thật là mình và Hoàng Văn Uyên chia tay, hơn nữa cô ấy cũng không có biểu hiện ác cảm với bạn gái trước Lôi Lôi, vợ Ông Ngọc của Hoàng Văn Uyên, đặc biệt là Ông Ngọc, dường như căn bản cô ấy không biết người phụ nữ này, không tạo cảm giác thù hận đến mức muốn giết Ông Ngọc và bé gái.”
*Một nhân vật trong tác phẩm Harry Potter của nhà văn J.K.Rowling. Voldemort là một nhân vật phản diện chính trong tác phẩm, một phù thủy vô cùng độc ác và là nỗi kinh hoàng cho tất cả mọi người, bởi vậy tất cả đều tránh gọi tên của Voldemort, mà gọi ông ta là Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy.
Nhưng có lẽ do Tả Kình Thương từng nhắc tới “độ tin cậy và độ không tin cây,” Lục Tử Khiên sờ sờ cằm nói: “Mấu chốt là không biết Ngải Miểu nói thật hay nói dối…”
Người vẫn nghe bọn họ phân tích nãy giờ - Tả Kình Thương trả lời: “Nói thật.”
Thư Tầm tiếp tục phân tích vấn đề: “Ngải Miểu cũng giống Đới Tiệp Dư, không cung cấp được bằng chứng ngoại phạm trong lúc xảy ra vụ án, thế nhưng điều đó cũng rất bình thường. Đới Tiệp Dư nói mình làm thêm, vì lúc các người đến hỏi chị ta, cách ngày xảy ra vụ án không lâu, chị ta nhớ rõ là chuyện bình thường. Ngải Miểu không nhớ, vì thời gian qua lâu rồi. Nếu như cô ta là hung thủ, ít nhất cũng bịa ra mộ vài lời nói dối như “Tối 14 tháng 3, đột nhiên tôi gặp phải một chuyện nào đó rất quan trọng, hoặc đó là sinh nhật người nào đó, cho nên tôi mới có thể nhớ được khi ấy mình đang làm gì,” nhanh chóng tẩy sạch hiềm nghi cho chính bản thân.”
Tay trái của Tả Kình Thương lại vẽ gì đó trên tay vịn theo thói quen, “Ban đầu, thái độ của cô ta đối với việc có cảnh sát đến tìm là chống đối, nhưng sau đó lại thả lỏng, khi được hỏi mấy vấn đề mang tính chất hồi tưởng, ‘Tối ngày 14 tháng 3 cô đang làm gì,’ ‘Mẹ cô qua đời từ bao giờ,’ ‘Cô và Lôi Lôi thường xuyên liên lạc ra sao,’ thì nhãn cầu chuyển động về cùng một hướng. Trong ba vấn đề này, trả lời thành thật chắc chắn là ‘thời gian mà mẹ cô ta qua đời,’ hai vấn đề kia cho dù có nói dối đi nữa, nhưng nhãn cầu chuyển động về cùng một hướng, chứng minh phương thức suy nghĩ, hồi ức của cô ta đồng nhất, không tồn tại sự cố gắng ngụy tạo.”
“Như vậy, chỉ cần tìm ra chứng cứ ngoại phạm ngày 14 tháng 3 của cô ta, là có thể loại trừ cô ta ra rồi!” Lục Tử Khiên nắm chắt tay, quả thự là dáng vẻ nhiệt huyết sục sôi.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!