Tại một quãng trường đại học một nhóm sinh viên hai nam hai nữ tai ôm đề án hớn hả chạy thật nhanh lên bậc thang cho kịp giờ lên lớp,vì quá mệt một trong số đó:
- Các cậu đợi tôi! mệt muốn đứt hơi luôn rồi
Cậu lẹ lên: cô gập người thở không ra hơi hối thúc!
Hai bà chị của tôi ơi, sắp trễ rồi, còn lề mề nữa là giống như hôm qua chép phạt nội quy thì thảm..
A Hào nói phải đấy! Tiểu Mễ đưa tay đây tôi dìu cậu..
Chỉ có Phong Huy cậu là tốt nhất, Tiểu mễ hếch mũi nhìn cô bạn thân Đường Phương Phương.
Được được mình sai: tay ra hiệu! đi nào
Á * ịch * Vừa quay đầu đi Phương Phương lại đâm phải một cơ ngực vạm vỡ cả đám bạn thân gương mặt mệt mỏi khi nào giờ đây lại trợn tròn mắt bất ngờ.
Không thể tin được đây chẳng phải là Đàn Anh Dịch Trường khoa sinh vật sao? A Hào tỏ ánh mắt hâm mộ...!Nghe đến hai chữ Dịch Trường Phương Phương có chút lấp lửng cô không ngờ rằng người mình thích thầm lại đang đứng trước mắt cô.
không thể tin được
Các em bên khoa nào? Dịch Trường khàn giọng hỏi
- Phong Huy đáp: Chúng em học ở khối D ngành ngôn ngữ.
Phương Phương mãi không dám ngước mặt lên..
cô bạn bên cạnh kiên dè chỉ tay về phía ngực Dịch Trường - Áo áo đàn anh có dính vết son của của.
- Hở! Em em xin lỗi hay để em mua chiếc áo khác đền cho anh được không? *lúng túng *
Anh liếc xuống nhìn vết son rồi lấy trong túi áo ra tấm khăn lao nhẹ lên bề mặt * giọng nói tràn sự nhẹ nhàng * - không cần đâu dù sao cũng không phải cố ý: Dịch Trường hỏi thêm
Em tên gì?
- Em là Trần Phương Phương
Ùm! muộn rồi các em mau đi đi
A Hào giật mình nhớ ra: đi thôi Phong Huy, Tiểu mễ, Phương Phương.
Phương Phương dường như có chút luyến tiếc vừa có sự day dứt cô vẫn nói lời xin lỗi trước khi quay đi.
Ánh mắt nhìn Nam thần mình thầm thương huy vọng anh sẽ nói thêm vài câu.
Dịch Trường cười nhẹ không nói lời nào rời đi trước.
Lòng cô có chút không cam tâm quyến luyến nhưng nghĩ đi nghĩ lại Dịch Trường ở trong lòng cô là một người có thể ngắm không thể chạm.
Ngược đường ngược lối, ngược yêu thương.
Các em hôm nay lại đến muộn nữa đúng không: thầy giáo mặt đen như đít nồi tay cầm thướt chặn trước cửa lớp quát:Lần nào cũng vậy
Không nói nhiều ra hành lang đứng hết tiết cho tôi.
Nhóm người Phong Huy nối đuôi nhau ra đứng phạt.
- Đã cố gắng hết sức nhưng vẫn không kịp giờ, xu thật!Thôi đừng ủ rũ nữa lỗi là tại mình:Phương Phương dịu dàng xin lỗi, hay là bài tập môn triết cứ để tớ chép hộ các cậu.
Không trách cậu: Huy Phong khẽ cười
Bạn đang đọc bộ truyện Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh, truyện Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh , đọc truyện Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh full , Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh full , Liệu Mùa Xuân Có Trọn Vẹn Khi Không Có Anh chương mới