Chương 4: Tân thế giới
Gió mát nhè nhẹ thổi qua từng kẽ lá, bóng hàng cây ven rừng theo ánh nắng chiều đã lan tới sát bờ suối, Dương Hạ lúc này cũng không quan tâm tới xung quanh, chỉ có nằm dài trên bãi cỏ dưới gốc cây, hai tay ôm sau đầu làm gối, trên mặt còn che bằng quyển sách bọc bằng da thú nhỏ, miệng ngậm cọng cỏ không thể nhàn nhã hơn.
Cũng đã hơn 3 tháng từ ngày hắn tỉnh lại, chỉ hơn 1 tháng là sức khỏe của Dương Hạ đã khá lên rất nhiều, đủ để đi lại sinh hoạt như người bình thường. Từ đó tới giờ, ngày nào hắn cũng qua nhà Lâm lão học chữ, dù sao không có kiến thức đối với hắn rất khó chịu mà Lâm lão trưởng thôn lại là số ít người trong làng biết chữ viết.
Mấy đứa nhỏ khác trong thôn cũng nhanh chóng cho hắn nhập hội chơi cùng, đối với chúng thì thêm 1 người chắc chắn là thêm 1 phần vui rồi. Cuộc sống thôn dã của những đứa trẻ chỉ khoảng 10 tuổi này thì nghĩ xem hôm nay chơi trò gì, chơi ở đâu mới là điều quan trọng nhất.
Dưới suối 3-4 đứa trẻ còn đang bơi lội nghịch nước té vào nhau, tiếng cười nói cùng tiếng nước ùm ùm vang vọng cả 1 góc rừng. Chỉ có tiểu Quyên, cháu của ông lão trưởng thôn vẫn rụt rè nhưng giờ cũng thân quen hơn với người mới như Dương Hạ, ngồi cạnh hắn dưới gốc cây mà nhìn tụi nhỏ chơi dưới suối.
-Dương Hạ, Quyên Quyên mau mau xuống đây chơi, nước mát lắm.
Tên béo nhất trong 4 đứa nhỏ đang chơi dưới suối leo lên bờ, người còn ướt nhẹp, áo không thèm mặc chạy về phía 2 người còn lại gọi với lên. Hắn là Ngô Mạnh, tính về cả tuổi tác và hình thể thì đều có thể coi là người lớn nhất trong lũ trẻ con này. Hắn cũng vô cùng dễ gần, là người đầu tiên kéo Dương Hạ vào chơi chung với cả lũ trẻ trong thôn, đầu để tóc trái đào 3 chỏm, gương mặt núng nính luôn cười cười đủ thể hiện tính cách ham vui không thể trẻ con hơn mà lại thiên chân vô tà của một đứa trẻ.
-Mọi người cứ chơi đi, ta ở trên bờ đọc sách 1 chút, tẹo tối trời thì đánh dê về cho mẹ cho kịp.
-Ta cũng không muốn dính nước, ta ở đây với anh Dương Hạ.
Cả 2 người đều từ chối nhưng làm tiểu Mạnh cũng không có phật ý, hắn cũng quen với tính cách của 2 người này, 1 người thì nhàm chán chỉ biết cắm mặt vào mấy con chữ, 1 người thì nhút nhát. Xong hắn lại hì hì cười rồi lao xuống suối chơi tiếp.
Cầm que nhỏ lùa 3 con dê về chuồng cho mẹ, Dương Hạ nhìn lên trời nghĩ, hôm nay cũng nên là tới thời gian để đi hỏi chút sự việc rồi. Ăn cơm tối xong, xin phép cha mẹ hắn cầm quyển sách qua bên nhà Lâm lão phía đầu làng để trả sách.
-Con chào Lâm lão, chào tiểu Quyên, nay con qua trả lại ngài quyển sách hôm trước con mượn ạ.
Dù nhiều lần qua nhà lão nhưng mỗi lần qua, Dương Hạ đều không nhịn được mà liếc nhìn mấy giá sách nhiều mấy lần. Hắn như tằm ăn dâu vậy, mỗi lần qua đều mượn sách của lão đọc, có gì không hiểu về chữ nghĩa câu cú đều hôm sau qua hỏi, mới đó mà cũng đọc được kha khá rồi.
-Haha, tiểu Hạ đấy à, mau vào đây, thế nào? Đã đọc xong rồi vậy hôm nay con muốn mượn cuốn nào không?
Ở thôn trấn xa xôi heo hút này, có 1 đứa trẻ chịu khó ham đọc sách như Dương Hạ làm Lâm lão vừa thấy kỳ lạ vừa vui mừng vì trước giờ mấy đứa trẻ ngoài được dạy chữ vỡ lòng ra, mỗi lần nghe tới đọc sách là chạy như gặp quỷ vậy.
Tiểu Quyên còn đang ngồi chơi ngoài hiên cũng ngoái vào nhìn qua khung cửa sổ. Đứa trẻ này từ khi ba mẹ m·ất t·ích trong 1 lần vào núi sâu tìm dược liệu thì chỉ còn ở với ông nội là Lâm lão.
Mặc cho mọi người trong thôn đều sống tình cảm không ai trêu chọc tiểu Quyên không cha không mẹ nhưng tính cách rụt rè của cô bé vẫn từ từ sinh ra, khó mở lòng với ai. Chỉ có là cô bé cũng rất tò mò với Dương Hạ ngày nào cũng qua nhà mình nói chuyện chữ nghĩa với ông nội, không nhịn được mà nhìn nhiều mấy lần, rồi cứ vậy mà thấy thân quen hơn cả những đứa nhỏ khác chơi với mình từ bé tới giờ.
-Nhưng con không hiểu thưa Lâm lão, trên đời này thật sự có cái gì là siêu phàm hơn người thường đúng không? Con đọc nhiều cuốn sách đều nhắc tới “linh sư” ngửa bàn tay là gió mà úp bàn tay là mưa, có thật không ạ?
-Haha, đứa nhỏ này cũng thật để ý nha, đúng vậy, trên đời này đúng là có cái gọi là “linh sư” chỉ là trong thôn nhỏ của chúng ta chưa tới mức xuất hiện người tài phép tới mức độ thần thông quảng đại như trong sách thôi.
-A, vậy ý người là trong thôn ta cũng có linh sư?
-Ông nội cũng là linh sư đó nha!
Tiếng nói rụt rè nhưng chắc nịch của tiểu Quyên truyền từ phía cửa sổ vào làm Dương Hạ giật mình nhìn lại. Ánh mắt cô bé lúc này nhìn về phía ông nội của mình lấp lánh đầy sự tin tưởng.
-Haha, chỉ là linh sư cấp 2, cũng không hơn người thường là bao.
Lâm lão cũng thản nhiên cười nói. Lần này Dương Hạ còn chấn động hơn nữa, không ngờ tưởng là truyền thuyết hay truyện cổ tích, hóa ra tất cả là sự thật.
-Vậy… vậy không biết thưa Lâm lão, linh sư thì khác gì người thường ạ?
-Khác gì ấy hả? Linh sư có thể coi là người được khai sáng đi, cũng phải tu luyện bản thân, qua đó sử dụng sức mạnh của “Linh Thể”. Mà trong trời đất này còn có 1 thứ tồn tại gọi là “Linh Thể” từ đấy ban cho con người, cho mọi vật sức mạnh siêu nhiên khó có thể đo đếm được.
Lâm lão từ từ mà nói cho hắn, nói xong lão đứng dậy, đi về phía giá sách trong cùng lôi ra được 1 cuốn sách khá dày mang ra đặt trên bàn, đẩy về phía Dương Hạ.
-Đây là “Khởi Nguyên Thư” có lẽ ở mỗi chỗ khác trên thế giới này nó có tên khác nhau, chỉ là nó đều ghi chép lại về ngày đầu của thế giới này, có người tin nó là thật, có người nói chỉ là tưởng tượng ra. Nhưng mà ít nhất nó giải thích cho chúng ta tại sao có “Linh Thể” trên đời này.
-Thật ra ai cũng có thể trở thành linh sư hết, chỉ là hầu hết mọi người đều chỉ có thể dừng lại cả đời ở cấp 1, không khác người thường là bao, thời gian mà dành cho tu luyện vô ích đó, tranh thủ mà làm việc khác, tận hưởng cuộc sống còn tốt hơn.
Lâm lão chậm rãi uống chén trà nóng còn đặt trên bàn, vừa nhìn Dương Hạ còn đang tiêu hóa 1 lượng lớn thông tin vượt ngoài tầm hiểu biết của hắn mà cười nhẹ.
-Haha, ai khi mới biết chuyện này đều giống như con vậy, không sao không sao, trở về đọc nó đi thì sẽ hiểu thêm 1 chút, khi nào con tròn 11 tuổi thì ta sẽ giúp con biết mình có tư chất tu luyện tốt hay không. Hiện tại cũng muộn rồi, con mau trở về không tối muộn thì ba mẹ con lo lắng lại đến trách ta mất.
Dương Hạ vội a một tiếng rồi chào tạm biệt Lâm lão và tiểu Quyên rồi xin phép ra về.
Cả đêm hôm đó hắn trằn trọc, hồi hộp, đặc biệt thấy bứt rứt trong người mà không ngủ được. Những lời của Lâm lão vẫn đang chạy đi chạy lại trong đầu của hắn. Dương Hạ lòng như có con kiến chạy qua chạy lại, chỉ mong trời nhanh sáng còn đọc thêm về điều kỳ lạ khác biết của thế giới này. Có lẽ trực giác mách bảo hắn rằng, đây là điều thay đổi nhiều nhất đời hắn từ trước tới giờ. Nằm nghiêng người nhìn về phía cửa sổ, dê trong chuồng thì chỉ có 3 con nhưng sao trên trời nhiều chi chít, đếm sao có lẽ sẽ dễ ngủ hơn nhưng ngược lại, ngàn vạn ánh sao cũng phản chiếu lấp lánh trong đôi mắt đen của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!