Ninh Phỉ ngơ ngác nhìn Ninh Chinh, Đại Thạch cười nói: "Thánh thú A Chinh không thể biến hình, thật ra rất đơn giản.
Lúc nhảy từ trên cao xuống chỉ cần nín thở, tưởng tượng ra dáng vẻ giống các trưởng bối của mình là được rồi."
"Đơn giản như vậy sao?" Ninh Phỉ nhéo mặt Ninh Chinh, lại bóp bóp vai hắn, nói: "Mày cũng non nớt quá đi? Nhìn mặt còn tưởng rằng mày mới mười bốn mười lăm tuổi."
Ninh Chinh dán chặt mắt vào người Ninh Phỉ, giọng nói trở thành giọng trẻ con trong trẻo, hắn nói: "Ta mười tám tuổi rồi, hai năm nữa sẽ thành người lớn!!"
Ninh Phỉ:...
Anh càng cảm thấy tồi tệ hơn, hóa ra con hổ hung dữ vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành??
Vì vậy, anh chán nản nói: "Từng đứa từng đứa các ngươi đều cao hơn ta."
Lão Thạch Đầu vừa khuấy thức ăn trong nồi đất, vừa cười nói: "Bởi vì ngươi là linh miêu, thân hình của linh miêu vốn nhỏ, sau khi biến thành người có thể lớn đến mức nào được chứ?"
Mặc dù rất có lý, nhưng vẫn khiến người ta khó chịu.
Ninh Phỉ cũng muốn trở thành một con hổ, sư tử hoặc báo dũng mãnh, nhưng không may anh lại xuyên thành một con linh miêu đuôi ngắn lông vằn.
Ông trời thật không công bằng!!
Ninh Phỉ lần lượt chia váy da mình làm cho Đại Thạch và Ninh Chinh.
Đại Thạch nhận váy da, có chút ghét bỏ nói: "Mặc cái này để làm gì? Báo đực như chúng ta phải tỏ ra uy nghiêm, mới có thể hấp dẫn báo cái xinh đẹp!"
Ninh Phỉ nhàn nhạt nói: "Ý của ngươi là Đại Hoa mặc váy không đẹp?"
Từ lúc Đại Hoa mặc váy vào đã rất thích thú, bây giờ nghe Ninh Phỉ nói như vậy, trong nháy mắt liền liếc Đại Thạch một cái sắc lẻm.
Đại Thạch vội vàng nói: "Không không không, nhìn rất đẹp." Anh ta nâng váy da lên, rối rít tiến lại gần vợ, trầm giọng nói: "Cái này mặc thế nào? Sau khi ra ngoài lỡ bị mất thì sao?"
Đại Hoa: "Mặc ở nhà.
Sứ giả nói rồi, phải mặc quần áo sau khi biến thành con người, đây là yêu cầu của Thần Thú."
Thần Thú sao lại rắc rối như vậy!
Đại Thạch bĩu môi không nói gì, nhờ Đại Hoa giúp quấn váy da quanh eo, vặn vẹo mông, cảm thấy có chút khó chịu.
Lão Thạch Đầu không còn gì để nói, nguyên nhân chính là khi ông phát hiện sau khi có cái váy da này, ngồi dưới đất cũng sẽ không cảm thấy lạnh mông.
Tuy rằng lúc bình thường bọn họ rất ít xuất hiện trong hình người, nhưng hiện tại ở chung với sứ giả, bọn họ cảm thấy hình người rất thuận tiện!
Và chân trước của họ có thể làm rất nhiều điều!
Sứ giả quả nhiên là sứ giả.
Thiết Trụ cũng có hứng thú với váy da, biến thành một cậu bé, vỗ vỗ cái bụng tròn trịa của mình, vươn tay ra với Ninh Phỉ, "Ninh đại ca, váy da của ta đâu?"
Nhìn thấy Thiết Trụ, Ninh Phỉ cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.
Đứa trẻ này chỉ cao 1,2 - 1,3 mét, da ngăm đen, chắc là do được người lớn cho ăn nên bụng căng tròn, còn chưa hình thành cơ bụng như Đại Thạch và A Chinh.
Anh tùy ý ném một chiếc váy da qua, Thiết Trụ Tử hào hứng vây quanh anh, nhìn trái nhìn phải.
Đáng tiếc thân hình nhóc quá nhỏ, váy da quấn quanh eo lại quá dài, cuối cùng được Đại Hoa hì hục buộc lại dưới nách,, biến thành chiếc váy dài.
Cá nướng tỏa mùi thơm ngào ngạt, khiến bụng ai cũng réo ùng ục.
Lão Thạch Đầu ngửi thấy mùi thơm của những món ăn này, trong lòng tràn đầy cảm xúc.
Ông vốn cho rằng mình sẽ chết trong mùa đông này...!Có quá nhiều trẻ em, thức ăn quá ít, lại không có lãnh thổ của riêng mình, thân là một con báo già, khó có thể sống sót qua một mùa khó khăn như vậy.
Nhưng bây giờ hắn có thể ăn hai bữa một ngày, cộng với một bữa ăn nhẹ vào buổi trưa.
Món khoai lang nướng đó thực sự rất ngọt, ăn xong một lúc lâu vẫn có thể cảm nhận được hương vị thơm ngon khiến người ta thèm thuồng đó trên tay mình.
Càng đừng nói tới cá lớn như vậy, từ nhỏ đến lớn hắn chưa từng ăn cá lớn như vậy!
Và trông nó cũng rất ngon.
Báo hoa mai cũng ăn cá, khi không đủ thức ăn thậm chí còn ăn xác thối, săn được con mồi xong thường lôi lên cây treo lên, cho đến khi ăn hết sạch.
Nhưng bọn họ không thích ăn thịt thối, thịt thối nào có ngon bằng thịt tươi chứ?
Nhưng bây giờ không chỉ có thịt tươi để ăn, mà còn có rất nhiều thứ ngon.
Hắn thật sự bắt đầu cảm kích Thần Thú rồi.
Những con báo nhỏ cũng ngửi thấy mùi và hú quanh đống lửa.
Một số con dũng cảm thậm chí còn vươn móng vuốt nhỏ bé non nớt của mình chộp lấy những con cá trên đá, không may chúng bị hơi nóng làm bỏng, chạy trốn về phía vòng tay mẹ, li3m móng vuốt một cách uất ức.
Ninh Phỉ nhịn không được bế một con báo nhỏ lên, ôm vào trong ngực xoa xoa.
Có lẽ loại động vật nhỏ mềm mại và đáng yêu này là tình yêu của những người không thể kiểm soát được sự yêu thích của mình, chỉ cần nhìn chúng trèo lên leo xuống một cách vụng về, sẽ cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
Ninh Chinh ở sau lưng Ninh Phỉ, không khỏi nhíu mày.
Hắn không thích đại ca của mình thân thiết với những đứa trẻ khác như vậy, trước khi những con báo nhỏ này đến, đại ca thích xoa đầu hắn hơn!! Nhưng hôm nay khi mình trở về, đại ca chỉ ôm hắn, không hề xoa đầu hắn 1 cái nào!
Rất không vui!
Hắn nhìn con báo nhỏ đang ưỡn bụng kia, biến thành một con hổ lớn, vùi đầu vào ngực Ninh Phỉ, đẩy thẳng con báo nhỏ xuống.
"Đại ca..." Ninh Chinh dụi tới dụi lui, "Ta đói bụng."
Ninh Phỉ bị hổ lớn lấp đầy vòng tay, không hiểu gì mà nói: "Đói bụng sao? Đói thì ăn đi.
Nhân tiện, tao cần phải dạy mọi người cách dùng đũa và thìa."
Đại Hoa vừa định hoan hô, nghe thấy những lời này liền chớp chớp mắt, hỏi: "Đũa thìa là cái gì?"
Ninh Phỉ tìm đũa tre và thìa tre mà hắn đã chuẩn bị từ lâu ra, phân phát cho tất cả những con mèo lớn có thể biến hình thành người, "Chính là cái này, chúng ta biến thành hình người, đương nhiên phải dùng cách thức của con người để ăn cơm, chứ không phải dùng tay để cầm những thực phẩm này, quá mất vệ sinh.
Có thể các ngươi không biết vệ sinh là gì, để ta nói cho các ngươi biết.
Bạn đang đọc bộ truyện Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày, truyện Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày , đọc truyện Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày full , Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày full , Linh Miêu Gây Dựng Sự Nghiệp Hằng Ngày chương mới