Mất gần nửa canh giờ mới về đến phủ đệ, cách đây không lâu thoáng thấy bóng của Bạch Vân Phi nhưng giờ lại biến mất, vô tung vô tích như chưa từng tồn tại. Chu Bình lâu lâu ngoảnh đầu nhìn, chỉ kịp thấy bóng lưng của Bạch Vân Phi, cảm giác luyến tiếc trỗi dậy phi thường mãnh liệt.
Mộ Dung Ly Tranh vỗ nhẹ eo nàng, khẽ giọng nhắc nhở: “Ngoài này gió lớn, vào thôi.”
Chu Bình thu hồi ánh nhìn, khẽ gật đầu. Đúng lúc đó Tiểu Tuyết bước ra, trông thấy Chu Bình bộ dáng thất thần liền đoán được bảy phần, xem chừng lại dây dưa với nữ nhân Bạch Vân Phi kia.
“Ly Tranh, thái tử điện hạ tìm ngươi.”
Mộ Dung Ly Tranh cẩn thận quan sát Chu Bình thêm một lúc mới chịu xoay người đi vào trong.
Lúc này trong sân chỉ còn Tiểu Tuyết và Chu Bình, Tiểu Tuyết không ngại ngùng mà thẳng thắng nói rõ suy nghĩ trong lòng.
“Bình nhi ngươi đã trưởng thành, đã có quyền quyết định tương lai và hôn sự của bản thân, nhưng không có nghĩa ngươi được phép tùy hứng muốn làm gì thì làm. Loại người như Bạch Vân Phi cho dù ngươi có muốn ở cùng một chỗ, chưa chắc quận vương và quận vương phi đáp ứng, ngươi liệu có nghĩ ngươi cùng nàng đi được bao xa hay không?”
Sớm quen với giọng điệu chất vấn của biểu tẩu, Chu Bình cố tình giả điếc nhìn sang hướng khác, lờ đi mà không trả lời câu hỏi của nàng.
“Hôm nay quân vương gửi thư cho Thái tử điện hạ, muốn chúng ta thu xếp trở về càng sớm càng tốt để ngươi còn kịp chuẩn bị làm tân nương tử.”
“Tân nương tử?” Chu Bình nghe như ngũ lôi oanh đỉnh, giãy dụa hét một tiếng “Ta là tân nương tử của ai?”
“Đương nhiên là Mộ Dung Ly Tranh, lẽ nào ngươi vẫn muốn gả cho Bạch Vân Phi ?”
“Ta Chu Bình chỉ muốn gả cho Vân Phi tỷ thì đã làm sao? Các ngươi ai cũng bắt ta lấy Ly Tranhm, sao các ngươi không tự mà đi lấy nàng? Các ngươi rõ ràng đang muốn lợi dụng ta để trục lợi, cho rằng ta ngốc nên mới tự ý an bài hết mọi chuyện!”
Tiếng tát tay chát chúa vang lên, Chu Bình sững sỡ lùi về sau, ôm gò má trái bỏng rát của mình ngây ngốc nhìn Tiểu Tuyết, biểu tẩu vừa đánh nàng sao?
“Suy nghĩ ấu trĩ đó ngươi cũng dám nói ra trước mặt bản phi? Ai lợi dụng ngươi? Ai trục lợi ngươi? Ngươi nghĩ rằng bản thân ngươi tài cao đức trọng khiến mọi người phải dụng tâm tính kế hòng lợi dụng ngươi sao? Số quân trang đó, Liên Hạ không đủ trả còn cần phải bán ngươi đi như vậy? Ta nhờ cậy ngươi tìm Ly Tranh làm quân tranh là để cho ngươi biết Ly Tranh đối tốt với ngươi đến mức độ nào. Mọi người đều vì muốn tốt cho người, tìm cho ngươi hôn sự thật tốt, để ngươi phong quang lẫm lẫm mà ngẩng cao đầu làm người, còn ngươi thì sao? Ấu trĩ, bốc đồng, ngu ngốc, không bao giờ chịu nghe người khác nói!”
“Ta mới không cần!” Chu Bình ủy khuất gào lên: “Các ngươi chỉ nghĩ cho mình, có bao giờ nghĩ cho cảm nhận của ta, tất cả đều lừa gạt!”
Nói xong Chu Bình liền xoay người chạy đi, bưng mặt khóc nức nở.
Tiểu Tuyết vừa tức giận vừa buồn bã, tay siết chặt cánh cửa đến trắng bệt, rốt cuộc phải nói như thế nào thì Chu Bình mới chịu nghe đây?
Nói đến Chu Bình một mạch chạy ra khỏi phủ vừa chạy vừa khóc, ngồi xổm xuống một góc không người lai vãng, đem đầu chôn vào hai cánh tay, một thân bạch y tinh khiết nhiễm bẩn đặc biệt chói mắt. Trước nay chưa ai dám đánh nàng, mẫu vương mẫu phi cũng chưa từng nặng lời qua với nàng, mà nay Tô Tiểu Tuyết lại đánh nàng, là biểu tẩu thì muốn làm gì cũng được sao?
Tại sao không ai chấp nhận Bạch Vân Phi?
Hoàng hậu nương nương cũng từng là sát thủ, gϊếŧ không biết bao nhiêu người, chẳng phải vẫn được gả cho người mình yêu hay sao? Còn nàng chỉ đơn thuần muốn được an an ổn ổn sống cạnh Bạch Vân Phi, lẽ nào lại khó khăn đến như vậy?
“Đại quận chúa đứng lên đi.”
Chu Bình biết rõ ai đang nói, dứt khoát quay lại ôm chầm lấy đối phương: “Vân Phi ngươi dẫn ta đi có được không? Ta thật sự rất thích ngươi!!”
Bạch Vân Phi nghiêng ô về phía Chu Bình, không mặn không nhạt nói: “Đừng quyết định vội như thế.”
“Ta không có quyết định vội.” Chu Bình lúng túng chùi nước mắt, đôi mắt đào hoa ươn ướt nước nhìn sâu vào mắt Bạch Vân Phi: “Vân Phi ngươi dẫn ta đi có được không?”
Bạch Vân Phi thoáng ngẩn người, trong mắt là hình ảnh của Chu Bình, nhưng cũng không hoàn toàn là Chu Bình. Có lẽ là một người trong hồi ức vô pháp chạm đến được, chỉ có thể mong, chỉ có thể đợi, vĩnh viễn không thể sở hữu.
Những hạt tuyết trắng tung bay, tóc đen bám đầy tuyết trắng, lạnh lẽo nhưng diễm mỹ đến lạ thường.
“Vân Phi, ngươi có thích ta không?”
Bạch Vân Phi nhẹ nhàng áp tay lên gò má nàng, thì thầm rất khẽ trong cổ họng: “Thích nàng, tất nhiên thích nàng…”
“Chúng ta lưỡng tình tương duyệt, ngươi đưa ta đi, có được không?”
“Ta…”
“Không được!”
Chu Bình giật mình, nhìn ra sau, hốt hoảng chạy ra sau lưng Bạch Vân Phi: “Ly Tranh?”
Người nói đương nhiên là Mộ Dung Ly Tranh, nàng giận dữ kéo Chu Bình về phía mình. Trên gương mặt vạn năm vẫn ôn nhu chưa từng biết nóng giận là gì lại có lúc thất thố, trừng trừng nhìn tiểu cô nương đang bị áp chế trong lòng.
“Ta không muốn gả cho ngươi!”
“Nàng cho rằng ta làm tất cả là vì cái gì? Vì cái gì hả?!”
“Ta không quản, tóm lại ta nhất định phải gả cho Bạch Vân Phi!”
Mộ Dung Ly Tranh không còn biện pháp khác, lạnh nhạt mở miệng: “Thánh thượng tứ hôn, nàng dám bất tuân thánh ý?”
Mộ Dung Ly Tranh nâng cằm Chu Bình lên, đôi sóng mắt thuần đen lộ ra tia lãnh mạt: “Nàng cứ đi, đừng sợ gì cả, ta sẽ cho Tốn Lãng sơn trang lục tung cả Liên Hạ này, tìm cho bằng được nàng quay trở về. Nàng đi đến đâu, ta gϊếŧ những người xung quanh nàng, gϊếŧ sạch chẳng còn một ai, khiến nàng chẳng còn đất dung thân, để nàng biết thế nào là sống không bằng chết!”
“Tại sao… tại sao lại bức ta!?”
“Nếu nàng nhu thuận gả cho ta, xong chuyện ở Phiên Trung chúng ta bái đường thành thân. Ta đáp ứng cả đời trân trọng đối đãi tốt với nàng, cho nàng tất cả những gì nàng mong muốn.”
Chu Bình hất tay Mộ Dung Ly Tranh, giận dữ hét lên : “Ta mới không cần!”
“Bình nhi, nàng không còn lựa chọn đâu.”
Chu Túc Nhi không đành lòng chạy đến trước mặt Chu Bình, lựa lời thích hợp giúp Mộ Dung Ly Tranh hạ hỏa: “Ly Tranh được rồi, ngươi dọa nha đầu sợ rồi kìa, ít nhiều cũng phải cho thời gian tiếp thu chứ.”
“Liên quan gì đến ngươi?” Mộ Dung Ly Tranh lần đầu tiên quát nạt Chu Túc Nhi: “Ta cho nàng thời gian, vậy nàng cho ta cái gì? Nàng muốn bỏ trốn cùng ả, ngươi nghĩ ta còn có thể cho nàng thời gian sao?”
“Nếu ngươi không thể cho thời gian, cứ định thân* (đính hôn) trước rồi thành thân, thế nào?”
Mộ Dung Ly Tranh đưa mắt liếc nhìn Chu Bình, đè thấp giọng nói: “Nàng không có quyền không đồng ý!”
Chu Bình vội níu tay áo Chu Túc Nhi, thất thanh khóc không thành lời: “Biểu tỷ, ta không muốn lấy Ly Tranh, biểu tỷ đừng bắt ta định thân mà.”
“Biểu tỷ xin lỗi, chuyện này là do mẫu hoàng quyết định, ngay cả mẫu hậu cũng đồng ý rồi, ta không thể giúp gì được cho ngươi.”
“Ta nói cho nàng biết, Hà Trọng Anh chính là con gái của Phù Lãng tộc trưởng. Thời điểm giữa Phù Lãng tộc và Thiết Kinh tộc có ân oán, Thiết Kinh đã treo giá ngàn lượng vàng để có được cái mạng của Hà Trọng Anh. Nàng biết Bạch Vân Phi đã làm gì hay không? Bức Hà Trọng Anh tự hạ cổ, còn phải uống cả Hạc Đỉnh Hồng, một con người như vậy nàng có thể tin tưởng sao?”
“Ta không quan tâm quá khứ của nàng như thế nào, ta chỉ cần biết hiện tại!”
Biết không thể nói cho Chu Bình tỉnh ngộ, Mộ Dung Ly Tranh trực tiếp vung tay đánh mạnh vào gáy nàng. Xốc người Chu Bình lên ôm ngang trở về phủ, trước khi đi lướt qua Bạch Vân Phi, coi như một lời cảnh cáo.
Tiểu Tuyết quay sang Chu Túc Nhi vẫn còn bần thần, nhỏ giọng hỏi: “Khi nãy Ly Tranh quát lên có làm người sợ không?”
“Không có.” Túc Nhi lấy trong tay hai khỏa bông gòn, hào hứng khoe khoang: “May mắn ta biết Ly Tranh nhất định sẽ giận dữ nên đã chuẩn bị sẵn rồi.”
Tiểu Tuyết nhịn không được bật cười: “Thông minh rồi!”
“Là nhờ phu nhân dạy dỗ a~”
Nhịn không được bẹo bẹo mặt: “Về thôi.”
“Về thì về, bẹo mặt ta làm gì?”
“Thần thiếp thích như vậy.”
“Nàng quá phận, mau đưa mặt cho bản thái tử bẹo một cái!”
“Đừng hòng.”
Hai người vừa đi vừa tranh cãi, nhìn vào còn nghĩ là một đôi tân phu thê.
Ô xanh trên tay Bạch Vân Phi rơi xuống đất, lặng nhìn theo bóng mọi người khuất dần, tuyết rơi càng lúc càng nhiều, phủ trắng xóa cả một vùng Phiên Trung.
Nâng vò Trúc Diệp Thanh trong tay uống một ngụm lớn, nước mắt cũng chảy xuống, rượu vừa nồng lại mặn đến thê lương. Gió vô tình thổi lộng mảnh tình si, đem tâm tình gửi gắm vào gió tuyết, một hơi uống cạn yêu hận.
“Vẫn không giữ được…”
------------------------------------------
Khắp Phiên Trung náo nhiệt hẳn lên, không ngờ rằng có một ngày, Mộ Dung trang chủ và Yên Thuyên quận chúa lại định thân nơi này. Hỉ sự này khiến nhiều người tò mò, không biết nữ nhân và nữ nhân thì định thân thế nào, có giống như nam nữ bình thường hay không?
Do chỉ là định thân nên chỉ an bài đơn giản, không mời khách, chỉ những người trong phủ mới được mời tham gia.
Đàm tri phủ đương nhiên cao hứng, hắn cho người dày công chuẩn bị từ vài ngày trước, hỷ phục cũng giao cho thợ may giỏi nhất kinh thành làm. Khi y phục đem về ai cũng tấm tắc ngợi khen, nhất là Mộ Dung Ly Tranh, chỉ cần là hỷ phục nhất định Bình nhi sẽ mặc rất đẹp.
Chỉ có Chu Bình không vui, những ngày cận lễ định thân lại chẳng thấy Bạch Vân Phi đâu. Mấy lần định trốn đi đều bị phát hiện, rồi bị biểu tẩu đe dọa nên không dám làm càn nữa.
Ngày định thân cũng đến, Tiểu Tuyết tự tay giúp Chu Bình trang điểm, thay hỷ phục đội phượng quan. Đường đường là nhi nữ của Phượng Dân quận vương, muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, vậy mà lại không có quyền quyết định tương lai của mình, cũng không được lựa chọn ý trung nhân cho mình.
Tiểu Tuyết cau mày nhìn nàng, cầm khăn lau đi phấn son lem luốc: “Đừng khóc, lại trôi phấn son rồi.”
“Chẳng phải theo mong muốn của các ngươi sao?”
“Ta tính thế nào cũng là biểu tẩu của ngươi, không được hồ nháo!”
Chu Bình cắn môi dưới, nhìn sang nơi khác.
Tiểu Tuyết thở dài, vịn vai nàng, chỉ vào trong gương: “Bình nhi ngươi nhìn đi, trâm cài phượng quan, giá y tinh xảo, yên chi rực rỡ, những thứ này từ đâu mà có? Tất cả đều là của Mộ Dung Ly Tranh tự tay lựa chọn mua cho ngươi, nàng không chỉ cho ngươi những thứ này đâu, còn cho ngươi cả một cuộc sống an ổn, cho ngươi cả một tương lai, ngươi có hiểu hay không?”
“Nói những lời này bây giờ chẳng phải rất thừa thải sao? Gả cũng gả đi rồi, còn sợ ta hối hôn à?”
“Ngươi vẫn còn ấu trĩ, sau này ngươi sẽ hiểu mọi người làm như vậy đều là vì tốt cho ngươi.”
Chu Bình hừ hừ hai tiếng, mỉa mai nói “Tốt cho ta? Ta muốn xem thử điều tốt đẹp đó là gì.”
Bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, Tiểu Tuyết liền đi ra ngoài mở cửa, nguyên là Túc Nhi.
“Đã xong rồi chứ?”
“Xong rồi.” Tiểu Tuyết nhìn vào bên trong, lén lút trút tiếng thở dài: “Nếu được người vào khuyên nha đầu đi.”
“Ta biết khuyên cái gì đây? Hay là cứ dẫn ra trước, định rồi cũng sẽ thành, đúng không?”
“Cũng đúng, vậy thì mau đi thôi.”
Túc Nhi liền nhanh chóng đi vào dẫn Chu Bình đi ra ngoài, nháy mắt với Tiểu Tuyết vài cái. Tiểu Tuyết không rõ cái nháy mắt này của Túc Nhi có ý nghĩa gì, chẳng lẽ nàng ấy có dự tính khác?
“Bình nhi!”
Chu Bình hờ hững đáp lại: “Sao?”
“Nếu ngươi muốn bỏ trốn, ta giúp ngươi!”
“Có thật không?”
Chu Túc Nhi gật đầu liền hai cái, bày ra dáng vẻ mười phần chân thành:: “Đương nhiên.”
“Nhưng liệu có ổn không?”
“Ổn mà.” Chu Túc Nhi cười cười nói tiếp: “Ta là thái tử, ai dám cản đường ta chứ?”
“Ách…”
“Không có gì đâu, quá lắm là bị mẫu hoàng đánh cho một trận, nhốt trong tẩm cung không cho ăn uống thôi.”
“Thế này thì không được! Ai không biết hoàng đế bá mẫu vô cùng nghiêm khắc, còn có cả hoàng hậu bá mẫu nữa, hai người họ không đánh gãy chân biểu tỷ mới lạ.”
“Có sao đâu, ngươi bỏ trốn thoát là tốt rồi.”
“Nhưng mà…”
“Nhưng nhị gì nữa, đi hay không đi cứ quyết định đi, đừng lằng nhằng nữa!”
Chu Bình đắn đo suy nghĩ, vẫn là không đồng ý: “Không được, chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến biểu tỷ mà còn ảnh hướng đến mẫu vương mẫu phi, ta tuyệt đối không dám làm càn.”
“Nếu ngươi đã quyết định như vậy thì không được hối hận đâu đấy, vậy thì vui lên đi, hôm nay là ngày định thân của ngươi mà.”
Chu Bình cười còn khó coi hơn cả khóc: “Được chứ?”
“Đừng cười nữa, khó coi chết người a!”
“Vẫn là ta không nên cười làm gì.”
Tuy không vui nhưng Chu Bình cũng không còn ảo não như khi nãy, cũng coi như là có chút khí sắc. Tiểu Tuyết có chút kinh ngạc, nàng không nghĩ Chu Túc Nhi lại nhanh trí như vậy, chẳng biết là do nàng tự nghĩ hay có người chỉ dẫn.
Bỗng Chu Túc Nhi quay lại nhìn nàng, cười cười, vẻ mặt như muốn được khen.
Tiểu Tuyết xém chút cười ra tiếng, nguyên lai Chu Túc Nhi cũng không có ngu ngốc lắm~
Đến lễ đường, Chu Bình căng thẳng đến mức siết chặt tay áo đến nhăn nhúm, gương mặt nhăn nhó khó coi vô cùng. Phát hiện có ánh mắt đang dõi theo mình, Chu Bình ngẩng đầu lên nhìn thử, chạm phải ánh mắt của Mộ Dung Ly Tranh. Chu Bình hơi ngẩn người, nàng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày nào đó nàng sẽ gả cho Mộ Dung Ly Tranh. Nhưng rồi ngày đó cũng đã đến, các nàng đều mặc hỷ phục, cùng bước vào lễ đường làm lễ định thân. Trong lòng có đủ loại dư vị, chua xót, chán nản, tuyệt vọng.
Vô thức nhìn ra phía sau, vô tình lại nhìn thấy Bạch Vân Phi đang đứng gần cửa, đôi mắt vẫn dõi theo nàng. Có rất nhiều điều muốn nói cho rõ ràng, ước nguyện đến bạc đầu vẫn chưa thực hiện được, một lúc nào đó vẫn phải đối diện với sự thật rằng thiên ý nan vi.
Tiểu Tuyết đủ hiểu chuyện gì đang xảy ra, lặng lẽ đứng ra phía sau Chu Bình, che khuất tầm nhìn của nàngi: “Vào thôi.”
Chu Bình cắn môi dưới, hốc mắt hoe đỏ, chân không đủ sức nhấc lên, nặng nề quay lưng lại.
Bạch Vân Phi dõi theo phía sau nàng, nhìn rất lâu, nhìn thật kỹ, cuối cùng cũng xoay người bỏ đi.
Nghe tiếng bước chân xa dần, nước mắt Chu Bình cũng không kiềm nén được mà rơi xuống. Mộ Dung Ly Tranh ba bước thành hai chạy đến ôm lấy Chu Bình, giữ thật chặt nàng trong lòng, nhỏ nhẹ dỗ dành.
“Đừng khóc, đừng khóc.”
Chu Bình siết chặt lấy vạt áo trước ngực Mộ Dung Ly Tranh, vùi đầu vào ngực nàng nức nở, cuối cùng vẫn không thể nào níu giữ được phần tình cảm của mình.
Trước đây từng hứa sẽ không bao giờ để tiểu cô nương này khóc, sẽ mang đến cho nàng một cuộc sống thật tốt, đem đến những niềm vui và tự mình gánh hết những phiền muộn. Nhưng nàng vẫn ích kỷ khiến Chu Bình phải đau lòng, tất cả là lỗi của nàng, nếu có thể, nàng nhất định sẽ không để cho Chu Bình và Bạch Vân Phi gặp nhau.
“Nàng đừng khóc nữa.” Ly Tranh lau đi nước mắt trên mặt nàng, ôn giọng dỗ dành: “Chúng ta không cần làm lễ định thân, khi về sẽ thành thân có được không?”
Chu Bình khịt khịt mũi, không có trả lời, Bạch Vân Phi đã bỏ đi rồi, chuyện định thân hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
“Vậy là không định thân nữa sao?”
Tiểu Tuyết ở bên cạnh nói một câu không đầu không đuôi: “Rồi sẽ có lúc Bình nhi phải hối hận.”
“Hả?”
Chu Túc Nhi mạc danh kỳ diệu hỏi: “Sao nàng biết được?”
“Mẫu hậu nói.”
“Mẫu hậu là người thông minh nhất, cả chiêm tinh bốc quẻ cũng biết!!”
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!