Lộc Môn Ca

Chương 153: Phiên Ngoại 2


Màu nền
Font chữ
Cỡ chữ
22px
Chiều rộng khung
100%
Dãn dòng
180%
trước sau →

Phó Lan Nha bị tiếng mấy đứa nhỏ vui đùa ầm ĩ ngoài cửa sổ đánh thức.

Thời tiết đầu hạ mặt trời mọc sớm, ngày hè Nam Quốc khác với phía bắc. Ánh nắng sớm theo song cửa chiếu vào phòng, bịt kín từng góc bằng một tầng kim sa. Phó Lan Nha nhắm mắt nằm một hồi thấy sắc trời không còn sớm nên tuy vẫn buồn ngủ nhưng nàng cũng chuẩn bị dậy.

Lúc ngồi dậy nàng theo thói quen sờ sờ bên cạnh quả nhiên thấy chăn đệm đã lạnh từ khi nào. Nàng cũng không ngoài ý muốn mà chỉ khẽ thở dài rồi xốc màn lên gọi hạ nhân mang nước vào.

Hai tháng trước ở ven bờ Chiết Giang có giặc Oa xâm chiếm, tổng đốc Lưỡng Quảng Trương Tấn phụng mệnh làm tuần phủ Chiết Giang. Giặc Oa khí thế kiêu ngạo, Trương tuần phủ không dám liều lĩnh nên lập tức trình sổ con lên kinh thỉnh Hoàng Thượng phái người tiếp viện.

Sau khi nhận được tấu chương không biết xuất phát từ lý do gì mà bề ngoài Hoàng Thượng lại phái Binh Bộ tả thị lang Lý Thiên Hiến lấy danh nghĩa tế hải tới Chiết Giang kháng địch, còn mặt khác lại phái Đô Đốc Ngũ Quân Doanh là Trấn Hải Hầu Bình Dục đến Kim Lăng.

Hai ý chỉ nhìn có vẻ không liên hệ, Kim Lăng càng không cùng một chỗ với Chiết Giang nhưng trong lòng Phó Lan Nha biết sở dĩ Hoàng Thượng để người mình luôn nể trọng là Bình Dục rời kinh trong lúc này chắc chắn là vì đã âm thầm sắp xếp gì đó.

Khi nhận được ý chỉ này Phó Lan Nha vốn đã chuẩn bị cùng Bình Dục chia lìa một thời gian, không ngờ trước khi xuất phát mấy ngày hắn lại cười nói với nàng khó có lúc trở về chốn cũ nên hắn chuẩn bị mang nàng cùng bọn nhỏ đến Kim Lăng. Hắn nói trong mấy ngày này nàng có thể chuẩn bị sửa soạn hàng trang.

Phó Lan Nha đương nhiên nguyện ý. Bình Dục tuy là người không sợ trời không sợ đất nhưng tâm tư lại kín đáo ổn thỏa. Hắn đã sắp xếp như thế thì hẳn đã chuẩn bị toàn vẹn. Hơn nữa anh nàng đã chuyển tới Kim Lăng một năm trước, hiện tại đang nhậm chức Kim Lăng Đô Sát Viện hữu thiêm đô ngự sử, nàng cũng nhớ anh chị mình nên muốn mượn cớ này để cả nhà đoàn tụ một phen.

Bây giờ người nhà họ đã tới Kim Lăng được hơn một tháng, quan viên bản địa nghe được tin tức nên mỗi ngày đều nối đuôi tới cửa bái phỏng. Bình Dục thì như thần long thấy đầu không thấy đuôi, rất ít khi ở trong phủ, cũng không biết cả ngày hắn bận cái gì.

Đêm qua lúc hắn về cũng là nửa đêm rồi. Nàng nhớ rõ mình đang ngủ ngon thì đột nhiên bị hơi thở nam tử ấm áp quen thuộc phủ lên, kế tiếp là những nụ hôn như hạt mưa rơi trên má, trên cổ và ngực nàng, cực kỳ mê hoặc nóng bỏng. Nàng buồn ngủ đến không mở mắt ra được, lòng hờn dỗi muốn đẩy ra hắn nhưng hắn lại ôm nàng vào lòng không chịu bỏ, cứ thế bá đạo cởi áo ngủ của nàng.

Lúc tiến vào hắn thở gấp và nói câu gì đó bên tai nàng. Ý thức của nàng bị động tác mãnh liệt của hắn làm cho tán thành từng mảnh nhỏ, làm gì còn phân được được hắn nói gì. Cuối cùng cũng không biết là thế nào hắn mới chịu tha cho nàng. Sáng nay ngủ dậy nàng nghĩ mãi cũng không nhớ được câu Bình Dục nói kia là cái gì.

“Phu nhân.” Lâm ma ma vừa cười vừa đi vào nhà đánh gãy suy nghĩ của nàng, “Ngài mau trang điểm rồi ăn sáng.”

Má nàng nóng lên, vội đi qua bàn trang điểm để Lâm ma ma chải tóc cho mình. Động tĩnh lúc nửa đêm qua ở nhà chính hẳn Lâm ma ma biết nhưng bà làm như không có gì. Bà chuẩn bị một cái áo xuân màu phỉ thúy mỏng khoác cho nàng sau đó chọn một đóa hoa trà màu hồng nhạt từ cái khay thủy tinh nha hoàn bưng bên cạnh để cài lên mái tóc Phó Lan Nha.

Sau đó Lâm ma ma đánh giá nàng, càng nhìn khóe môi bà càng cong hơn. Tiểu thư gả cho Bình đại nhân đã tám năm, bây giờ đúng là thời điểm đẹp nhất. Bởi vì vợ chồng hòa hợp nên so với lúc còn là con gái tiểu thư còn uyển chuyển hơn vài phần, cả người giống như một đóa mẫu đơn nở rộ lúc sáng sớm, đẹp tới nỗi người ta không dám nhìn gần. Nếu không phải thế thì sao Bình đại nhân tới Kim Lăng xử lý công việc còn không muốn rời xa tiểu thư nửa bước.

Ăn mặc xong Phó Lan Nha lại không vội đứng dậy mà quay ra ngoài cửa sổ nhìn. Chỉ nghe thấy trên hành lang vang lên tiếng bước chân bạch bạch. Nàng nở nụ cười, xách váy đứng dậy đi vài bước thì thấy mấy bóng dáng bụ bẫm xuất hiện ở cửa. Mấy đứa nhỏ phóng như gió cuốn tới trước người nàng.

“Nương.” Bọn nhỏ lập tức nhào vào ngực nàng, hai lớn một nhỏ, đều phấn điêu ngọc trác, mập mạp đáng yêu.

Đứa nhỏ nhất lúc này mồm miệng còn chưa nói rõ nhưng sức lực lại không yếu Cô nhóc kiên trì dùng cái tay béo mập nho nhỏ kéo một hồi, rốt cuộc cũng đẩy được hai anh ra mà ôm lấy cẳng chân Phó Lan Nha, ngửa đầu gọi một tiếng: “Nương.”

Phó Lan Nha cười rồi ngồi xổm xuống dùng khăn lau mồ hôi cho ba đứa con. Ánh mắt nàng đảo qua từng đứa, càng nhìn càng yêu vô cùng thế là nàng lập tức hôn lên má mỗi đứa thật kêu. Sau đó nàng bế đứa nhỏ nhất vào lòng và đi tới cạnh bàn, miệng nói với A Mãn và A Ý: “Các con mang muội muội chơi đùa thì phải vạn phần cẩn thận. Muội muội còn nhỏ, lại là nữ nhi gia nên không thể lăn lộn được như hai đứa bọn con đâu.”

A Mãn và A Ý đi theo mẹ và em gái sau đó cũng ngồi xuống bàn. Hai đứa nghe xong lời này thì cổ quái nhìn nhau nhưng không nói gì. Phó Lan Nha ngó thấy hai đứa con trai có động tác nhỏ này thì chỉ coi như không thấy. Hai đứa kia đều là yêu tinh, xưa nay cực kỳ có chủ ý, chỉ cần không xằng bậy thì nàng cũng cho phép hai đứa được giữ lại ý nghĩ của mình.

Nàng ôm A Viên ngồi xuống cạnh bàn, lại đón lấy chén cháo Lâm ma ma đưa qua. Nàng dùng một cái muỗng tự mình đút cho A Viên. A Viên lúc này mới ba tuổi, lớn lên như một con búp bê bằng tuyết, cực kỳ xinh đẹp. Phàm là người đã gặp đứa nhỏ này thì đều không thể không yêu thích.

Bình Dục đúng là yêu con gái như trân bảo, chỉ cần hắn ở nhà là lập tức vứt hết uy nghiêm, chỉ hận không thể lúc nào cũng ôm con bé trong lòng. Điều duy nhất khiến hai vợ chồng lo lắng chính là tuy A Viên là khuê nữ nhưng chắc nịch không kém gì hai anh. Cơm con bé ăn cũng nhiều, vóc dáng cũng cao, ngay cả sức lực cũng rất khả quan.

Mới đầu, Bình Dục còn mạnh miệng nói: “Cái này thì sao? Ai nói nữ nhi gia phải yếu đuối mong manh chứ?”

Nhưng mắt thấy con gái nhà mình cao to hơn con nhà người khác mấy tấc, rất có tướng tá cường tráng giống mấy đứa anh thế là tươi cười trên mặt Bình Dục hơi héo đi một ít.

A Mãn và A Ý đã có tiếng rắn chắc cao lớn, nếu A Viên có thể đuổi kịp hai anh nàng thì về sau trong đám tiểu thư thế gia con gái nhà hắn chính là ngưu cao mã đại nhất. Cũng không phải việc vui vẻ gì cho cam!

Xuất phát từ lo lắng, chỉ cần Bình Dục ở nhà không có việc gì thì sẽ cầm thước dây đo cho A Viên, nếu thấy con bé lại cao hơn là mặt hắn sẽ hiện ra thần sắc quái dị. Hai vợ chồng đều mơ hồ phát hiện ra duyên cớ, nhưng năm đó Bình Dục đã ăn Xích Vân Đan rồi làm sao mà nhổ ra được. Hiện giờ với tình hình này sợ là nó sẽ theo máu di truyền xuống, đến con gái nhà họ cũng không thoát được.

May mắn là rốt cuộc đứa nhỏ còn bé, nhất thời sẽ nhìn không chuẩn. Có lẽ chỉ qua vài năm dược tính dần nhập vào máu thịt thì nói không chừng con bé sẽ không lớn lên bất thường thế này nữa. Phó Lan Nha quyết định để mình không nghĩ nhiều, chuyện ngày sau thì không cần lo lắng làm gì. Dù sao ba đứa con của nàng cũng không đau ốm, như thế đã là cực kỳ may mắn rồi.

Ăn cơm xong A Mãn được vú nuôi lau mặt lau tay cho sau đó ngồi ngay ngắn bên cạnh hỏi với giọng chờ mong: “Nương, hôm nay là tiết hoa đăng, Oánh Oánh biểu muội có phải sẽ tới nhà chúng ta chơi hôm nay không?”

Oánh Oánh là con gái của anh nàng, năm nay 4 tuổi. Tính tình con bé giống anh nàng, rất là ổn trọng, lúc nói chuyện lại giống chị dâu Tạ Uyển nên cực kỳ nhẹ nhàng. Xuất phát từ quan niệm “Xa thơm gần thối” nên so với em ruột của mình thì A Mãn và A Ý hiển nhiên càng thích Oánh Oánh hơn.

Phó Lan Nha liếc nhìn con cả, trong ba đứa nhỏ thì A Mãn giống Bình Dục nhất. Tuy mới 5 tuổi nhưng ngũ quan của hắn đã trổ mã cực kỳ tuấn tú. Tuy hắn không thích cười nhưng vừa đứng trong đám người đã như sao sáng cực kỳ nổi bật.

Nàng nhàn nhạt nói: “Tới thì sao, các con chịu chơi với nàng nhưng luôn bắt nạt biểu đệ Tử Du, sao thế, hôm nay định thế nào đây?”

A Mãn và A Ý vẫy vẫy tay, vội muốn biểu thị quyết tâm. Hạ nhân thấy thế thì cười bẩm: “Cữu phu nhân cùng hai vị công tử và tiểu thư tới.”

A Mãn và A Ý hoan hô một tiếng sau đó chạy ra ngoài. A Viên cũng vội xoắn người trượt từ trên đùi Phó Lan Nha xuống, vung đôi chân béo lên chạy theo hai anh.

Phó Lan Nha mới vừa đi ra hành lang đã thấy chị dâu Tạ Uyển thong thả ung dung đi đến trong viện, hai tay dắt theo Oánh Oánh và Tử Du.

“Tẩu tử. “Phó Lan Nha cười gọi.

Tạ Uyển mỉm cười, không kịp nói thì hai đứa nhỏ trong tay nàng đã chạy lên đón ba anh em nhà kia. Tử Du nhớ lần trước bị đánh nên đến trước mặt A Mãn và A Ý rồi hắn lập tức bước chậm lại, trong mắt hiện lên ý đề phòng. Hiển nhiên hắn vẫn còn nhớ rõ chuyện anh em nhà kia bắt nạt hắn. Cuối cùng hắn bỏ qua hai anh em nhà kia mà đi tới trước mặt A Viên, lão luyện thành thục mà sờ sờ đầu A Viên sau đó lấy một khối điểm tâm trong ngực áo ra chia cho A Viên cùng ăn.

Phó Lan Nha và Tạ Uyển cười nhìn một hồi sau đó mới đi vào phòng nói chuyện, mặc kệ bọn nhỏ ở trong viện chơi đùa.

Trước khi vào nhà Phó Lan Nha lơ đãng nhìn ra ngoài thì thấy Tử Du cuối cùng cũng buông khúc mắc mà chịu cùng A Ý và A Viên chơi một chỗ. A Mãn thì đang nhìn Oánh Oánh, từ góc độ của nàng thì thấy A Mãn đang căng mặt nhỏ mở bàn tay ra đưa một thứ gì đó sáng lóng lánh cho Oánh Oánh. Cô nhóc kia thì nghiêng đầu nhìn một hồi mới thật cẩn thận đón lấy, trên hai má bụ bẫm lộ ra má lúm đồng tiền nho nhỏ.

Phó Lan Nha hoảng hốt một chớp mắt, trong phút chốc nàng thấy thời gian như chảy ngược lại lúc nàng và Bình Dục mới cùng ở chung. Lúc này nàng nghe Tạ Uyển ở bên cạnh cười nói: “Mấy đứa nhỏ còn bé, chơi không được bao lâu sẽ giận dỗi. Kệ tụi nó nháo đi.”

Nói xong nàng ấy lại lôi kéo Phó Lan Nha vào phòng. Sau khi ngồi xuống Tạ Uyển nói đến Phó Duyên Khánh thì mày đẹp nhíu lại, khẽ thở dài nói: “Gần hai tháng này chàng bận rộn gấp trăm lần so với khi mới tới Kim Lăng. Cả ngày chàng đều ở nha môn, tuy đêm khuya có về phủ nhưng không biết vì sao đại ca muội lại bận như thế.”

Phó Lan Nha dùng khăn cầm một khối điểm tâm ăn, trong lòng thầm nghĩ tình huống của anh nàng không khác gì Bình Dục. Nàng lại nghĩ đến tin chiến thắng truyền đến liên tiếp từ vùng duyên hải mấy ngày gần đây thì càng thêm cảm thấy Bình Dục và anh nàng sở dĩ bận rộn thế là có liên quan tới việc đánh giặc Oa ở Chiết Giang.

Ánh mắt nàng dừng trên tay Tạ Uyển. Bàn tay chị dâu vốn cực đẹp, ngón tay tinh tế trắng tinh, móng tay đầy đặn bóng loáng. Nếu không phải tay trái của nàng thiếu ngón út thì quả là không tì vết. Nàng thở dài một hơi rồi cầm tay chị dâu vỗ vỗ.

Năm đó lúc Phó gia xảy ra chuyện tuy Tạ phụ có từng bôn tẩu khắp nơi để giúp đỡ nhưng mắt thấy bản án của Phó gia khó mà lật lại được nên ông từng vì tương lai con gái mà muốn giải trừ hôn ước. Tạ Uyển biết được việc này thì khổ cầu mấy ngày nhưng khó có thể lay chuyển quyết tâm của cha. Dưới cơn giận dữ nàng tự chặt một ngón tay của mình nói: “Nữ nhi không phải kẻ mù quáng chỉ biết nói “không phải quân thì không gả” nhưng trước mắt Phó gia đang gặp nạn, nếu Tạ gia giải trừ hôn ước thì có khác gì hành vi thất tín bội nghĩa của kẻ tiểu nhân chứ? Nữ nhi không đành lòng phụ thân bị thế nhân thóa mạ, lại không thể ngỗ nghịch phụ thân. Trong lúc dày vò nữ nhi chỉ có thể ra hạ sách này.”

Tạ phụ vốn có thẹn với cha con Phó gia, lúc này thấy thế lại chấn động, không đành lòng bức bách con gái đính hôn với người khác. Việc này chấn động một thời, lan truyền ra ngoài được đám sĩ phu đặt cho cái danh “Trinh nghị”.

Sau đó Phó gia được rửa oan, Phó Duyên Khánh được khôi phục chức quan. Chuyện thứ nhất hắn làm là đến Tạ gia cầu hôn. Sau khi thành thân Phó Duyên Khánh và Tạ Uyển cực kỳ ân ái, nhưng hai người đều không thích cái danh hiệu “Trinh nghị nương tử”. Bọn họ quang minh lỗi lạc, làm việc chỉ mong lòng không thẹn nên chỉ thấy cái danh kia là một kiểu mua danh chuộc tiếng để thế nhân suy bụng ta ra bụng người thôi. Chuyện bị người ta áp đặt cho cái danh này chỉ khiến hai người thấy buồn cười.

Phó Lan Nha trước giờ đều khâm phục người chị dâu này, cũng biết nàng ấy tuyệt đối không phải phụ nhân vô tri nơi khuê phòng nên lập tức muốn đem phán đoán của mình nói cho nàng ấy nghe. Nàng chớp mắt cười hỏi: “Đại ca ngưỡng mộ tẩu như thế mà còn có chuyện nỡ gạt tẩu ư?”

Tạ Uyển đỏ mặt mắng nàng một câu sau đó mới bình tâm nói: “Giặc Oa xưa nay tác loạn ở Phúc Kiến, Chiết Giang chứ chưa từng nghe nói có liên quan tới Kim Lăng. Nhưng đại ca muội bận tối mặt tối mũi, đến ta cũng không gặp được nên ta cũng hoài nghi. Nay nghe muội nói thế thì hơn phân nửa chuyện này liên quan tới giặc Oa rồi.”

Sau khi ăn cơm trưa xong hai người mới thương lượng chuyện đi chơi tiết hoa đăng tối nay. Vì Bình Dục đã sớm có dặn dò nên lúc Phó Lan Nha vừa lệnh người ra ngoài truyền lời thì Trần Nhĩ Thăng đã đáp: “Mọi việc đã được sắp xếp xong.”

Hiện tại thằng nhóc này đang giữ chức Ngũ Quân Đô Đốc Phủ tham tán. Lý Mân thì ở lại kinh giúp đỡ anh hắn là Lý Du đính thân nên mới không theo Bình Dục tới Kim Lăng. Mấy tháng nay chuyện trong ngoài phủ đều do Trần Nhĩ Thăng trấn cửa ải.

Phó Lan Nha biết mấy năm nay Trần Nhĩ Thăng trải qua mài giũa nên làm việc càng đáng tin cậy hơn. Tuy hắn không nói quá nhiều nhưng vẫn khiến người ta yên tâm. Chỉ có điều nàng không nghĩ tới Bình Dục bận thế còn không quên dặn dò về tiết hoa đăng.

Đợi đến tối Phó Lan Nha lập tức cùng chị dâu và mấy đứa nhỏ ra khỏi phủ. A Mãn và A Ý còn nhỏ nên chưa được cưỡi ngựa. Hai đứa chỉ đành ngồi chung một xe ngựa với Tử Du. Phó Lan Nha và Tạ Uyển mang theo A Viên, Oánh Oánh và hai vị vú nuôi ngồi trong một xe.

Trần Nhĩ Thăng mang theo một đám hộ vệ đi theo bọn họ đến chỗ sông đào bảo vệ thành.

Bạn đang đọc bộ truyện Lộc Môn Ca tại truyen35.shop

Trên đường đi hai cô nhóc biết được đi ra ngoài ngắm hoa đèn thì hết sức vui mừng, thỉnh thoảng còn vỗ tay nhỏ, ê ê a a hát mấy bài đồng dao, ngẫu nhiên còn đứng lên trong lòng mẹ mình rồi hứng thú vén rèm lên nhìn chung quanh.

Mỗi năm đến tiết hoa đăng là bá tánh trong thành sẽ thả đèn xuống sông, sau đó đèn xuôi theo dòng nước mà trôi đi với ý nghĩa “đuổi bệnh”. Càng thả sớm thì điềm lành càng nhiều. Ba anh em nhà họ Bình tuy chưa từng cần “đuổi bệnh” nhưng Phó Lan Nha lại muốn cho mấy đứa nhỏ xem cảnh ngày hội truyền thống của Kim Lăng.

Oánh Oánh và Tử Du cũng không tính ốm yếu, nhưng vì không có Xích Vân Đan hộ thể nên cũng không tránh khỏi có chút đau ốm nhẹ. Tạ Uyển xuất phát từ tấm lòng người mẹ nên xưa nay cũng luôn muốn mang theo hai đứa con đi thả đèn xin điềm lành.

Đến mỗi ngày lễ thế này người dân đều bu kín quanh con sông đào bảo vệ thành. Quan viên địa phương vì thuận tiện cho nữ quyến nhà mình nên thường mượn quyền lực mà phong tỏa chỗ này một canh giờ. Đợi đám nữ quyến thả đèn xong bọn họ mới để cho bá tánh đi vào.

Phó Lan Nha và Tạ Uyển cũng không đến quá sớm. Lúc đến bờ sông thì xung quanh sông đào đã bị phong tỏa, bá tánh đều bị những tấm màn che dài được dựng bên bờ sông ngăn ở bên ngoài. Bọn họ chụm đầu ghé tai nói chuyện, tiếng vang ong ong không dứt.

Phó Lan Nha vốn định để xe ngựa ngừng ở một bên, đợi nữ quyến của đám quan viên tản ra hết nàng mới đến bờ sông tham gia náo nhiệt. Ai ngờ xe còn chưa ngừng hẳn đã có vài quan viên được tin chạy tới trước xe ngựa khom người cười nói: “Không biết Đô Đốc phu nhân cũng tới chỗ này ngắm đèn nên suýt nữa bọn hạ quan đã đường đột. Trước mắt mọi thứ đã chuẩn bị xong, thỉnh hai vị phu nhân đi vào.”

Phó Lan Nha và Tạ Uyển nhìn nhau. Tiếng ồ ào chung quanh nháy mắt ngừng lại, các bá tánh sôi nổi chuyển ánh mắt về bên này. Phó Lan Nha sợ mọi người chú ý nhưng cũng không tiện từ chối nên đội mũ có rèm rồi mới cùng Tạ Uyển xuống xe.

Bọn họ phải sớm thả hoa đăng rồi sớm rời đi mới được.

Đoàn người vòng qua tường rào cao cao thì quả nhiên thấy một vòng phụ nhân ăn diện quý khí cùng không ít đứa nhỏ đang vây quanh bờ hào chơi hoa đăng. Quần áo, xiêm y của bọn họ đều quý giá, sợ là đám quan lại quyền quý của cả Kim Lăng đều tụ lại đây rồi.

Bên trong này đều là nữ quyến nên vị quan viên dẫn đường vừa rồi và Trần Nhĩ Thăng đều dừng bước. May mà trong đám nha hoàn đi theo mẹ con Phó Lan Nha có vài ám vệ võ nghệ cao cường được Bình Dục cài vào. Bọn họ có khả năng ứng biến rất tốt nên chỉ cần Trần Nhĩ Thăng thấp giọng sắp xếp một chút bọn họ đã nhanh chóng canh giữ bên cạnh mẹ con nàng.

Mới vừa đi được vài bước A Mãn và A Ý đã không kiềm chế được mà hưng phấn chạy đến chỗ có một đám nam hài, Tử Du cũng vội vàng đuổi kịp. Mấy vú nuôi không thể ngăn lại, may có mấy nữ ám vệ phản ứng nhanh nên lập tức đi theo bọn họ một tấc không rời.

Oánh Oánh thì cực kỳ văn tĩnh, nàng cầm trong tay một cái đèn lưu li được hạ nhân mang tới sau đó ngoan ngoãn dựa vào người mẹ mình. Điều khiến Phó Lan Nha không nghĩ tới chính là A Viên hôm nay rất khác. Nàng không chạy theo mấy đứa anh xem náo nhiệt khiến Phó Lan Nha đang muốn vui mừng vì cuối cùng con gái cũng có vài phần dấu hiệu dịu dàng. Nhưng ai ngờ vừa quay người nàng đã thấy con gái đang vô cùng cao hứng cầm một cái đèn nghiêng ngả đi tới chỗ bờ sông. Từ động tác vung cánh tay của cô nhóc thì có lẽ con bé muốn giơ cái đèn lên cáo rồi ném vào giữa sông.

Không đợi Phó Lan Nha ra lệnh hai ám vệ còn lại đã dẫn bọn nha hoàn nhanh chóng đuổi theo.

Bờ sông chỗ kia cũng coi như an tĩnh hơn chỗ khác, ở đó chỉ có hai tiểu cô nương tầm 6,7 tuổi. Hai người đều mặc váy màu vàng, quần áo cực kỳ thể diện, không biết là tiểu thư của nhà nào mà chung quanh có vài vú già trông nom.

Không đợi A Viên chạy đến bờ sông đã có chuyện xảy ra. Đứa cao hơn trong số hai đứa nhỏ kia vừa quay đầu nhìn thấy A Viên thì bỗng đứng dậy, bước nhanh đến trước mặt A Viên. Nàng ta ỷ vào chiều cao mà đẩy mạnh A Viên một cái, miệng nói: “Đây là chỗ chúng ta thả hoa đăng, không cho ngươi tới!”

Phó Lan Nha nhíu mày, Tạ Uyển thì kinh ngạc hô nhỏ: “A Viên.”

Ai ngờ A Viên chỉ hơi lùi lại mấy bước sau đó nhanh chóng đứng vững tại chỗ. Đứa nhỏ đẩy người kia xưa nay quen bá đạo, vừa rồi nàng ta dùng bảy, tám phần sức lực nhưng ai ngờ lại không đẩy được đứa nhỏ trước mặt. Nàng ta cũng kinh ngạc, nhưng rồi lại nhanh chóng ra tay hung tợn muốn đẩy A Viên thêm một cái.

Phó Lan Nha và mấy ám vệ không kịp ngăn cản nên vội nhắm mắt lại. Chỉ nghe thấy một tiếng ai da, sau đó có tiếng vật nặng bị ném đi. Nàng vừa mở mắt đã thấy đứa con gái kia ngã ngửa mặt lên, cả người sõng xoài dưới đất. Chờ nàng ta hiểu chuyện gì đã xảy ra thì lập tức méo miệng, quang quác quang quác mà khóc.

Phó Lan Nha nhìn đứa nhỏ kia như thế thì lắc đầu. Sao phải thế, lần đầu tiên thì thôi đi nhưng nàng ta hà tất phải một hai đẩy ngã con nàng. Vừa rồi bọn họ sở dĩ muốn cản vì không muốn đứa nhỏ kia bị đau, ai ngờ nàng ta lại không biết điều. A Viên trời sinh mạnh mẽ, có thể dùng một tay nhấc bổng Tử Du lên, như vậy thì một đứa nhỏ 7,8 tuổi làm sao mà đánh được con bé. Chẳng qua trong dĩ vãng nàng và Bình Dục khiêm tốn nên mới không nói với người ngoài thôi.

Đứa nhóc còn lại giống như sợ hãi, cứ thế ngơ ngẩn mà nhìn một hồi, quên cả nâng chị gái mình dậy. Sau đó nàng ta khóc lóc chạy qua một bên.

A Viên nhún nhún vai, rất nhanh đã vứt chuyện này lên chín tầng mây. Nàng bước đôi chân béo mập đi tiếp vê phía bờ sông. Phó Lan Nha ra hiệu cho hai ám vệ kia để các nàng đi hỏi thăm lai lịch hai đứa nhỏ vừa rồi. Sau đó nàng nhìn quanh bốn phía, thấy có không ít ánh mắt liếc tới thì trong lòng càng thêm khó chịu nên lại thấp giọng dặn vài câu.

Tạ Uyển thoáng nhìn thì âm thầm gật đầu. Cô em chồng của nàng nhìn thì mềm mại nhưng kỳ thật rất khôn khéo kiên cường. Dù nàng ấy không hay gây chuyện nhưng một khi có chuyện thì thủ đoạn rất cao tay.

Quả nhiên qua một lúc sau đương sự lập tức tới.

Phía đối diện đột nhiên có một hàng nữ quyến đi đến, người dẫn đầu là một mỹ nhân ăn mặc cực kỳ có thể diện, cũng đội mũ có rèm nên khó thấy diện mạo. Một tay nàng ta dắt đứa nhỏ đang khóc sướt mướt, bên người có hạ nhân vây quanh, cực kỳ phô trương. Tạ Uyển và Phó Lan Nha nghe tiếng thì đồng thời quay đầu lại.

Phó Lan Nha lẳng lặng nhìn người nọ đến gần, thấy mỹ nhân này có dáng người và dáng đi cực kỳ quen thuộc thì chợt nghĩ chẳng lẽ là … Đặng Văn Oánh?

Năm đó việc hữu hộ pháp giả trang làm Đặng An Nghi tuy bị Hoàng Hậu và Vĩnh An Hầu che giấu gắt gao nhưng vì lúc ấy hữu hộ pháp sa lưới có nhiều người nhìn thấy nên khó tránh khỏi có tiếng gió truyền ra. Hôn sự của Đặng Văn Oánh hoàn toàn mắc cạn.

Đến năm thứ hai Vĩnh An Hầu chọn mãi mới quyết định gả Đặng Văn Oánh cho con út của Dương Bá ở Kim Lăng. Người này tuy là con cháu tướng môn nhưng thân thể gầy yếu, tính tình nhút nhát, không thích kéo cung mã mà thích chơi chim ngoạn nhạc, cả ngày chơi bời lêu lổng nên không được Tương Dương Bá yêu thích. Cả Kim Lăng thành, phàm là người có chút thể diện đều không muốn gả con gái cho người này.

Cuộc sông của Đặng Văn Oánh sau khi thành thân không phải điều Phó Lan Nha quan tâm. Hiện tại Hoàng Hậu thất thế, Viên Quý Phi được sủng ái. Nam đinh của Vĩnh An Hầu phủ vì liên quan tới việc của hữu hộ pháp nên không được trọng dụng, thế lực của nhà họ đã sớm không bằng trước, hẳn Đặng Văn Oánh cũng phải chịu liên lụy.

Trong lúc suy nghĩ đó Đặng Văn Oánh đã dắt đứa nhỏ khóc sướt mướt kia tới. Không kịp nhìn Phó Lan Nha nàng ta đã kéo đứa nhỏ đang ngã trên đất lên. Thấy con gái khóc đến thương tâm thế là nàng ta vừa gấp vừa tức mà ôm lấy con mình sau đó ngẩng đầu nhìn Phó Lan Nha. Đợi nhận ra người trước mặt nàng ta lập tức kinh ngạc, sau đó cười lạnh nói: “Hóa ra là ngươi? Bình…… Phu nhân.”

Lúc nói tới chữ “Bình” nàng ta cắn lưỡi một chút, giống như cực kỳ không cam lòng nói ra từ này. Trong nháy mắt con ngươi nàng ta dâng lên thịnh nộ và hận ý không rõ. Nàng ta miễn cưỡng duy trì phong độ của quý nữ nên chỉ nhàn nhạt quét qua người Phó Lan Nha một cái. Thấy dáng người nàng uyển chuyển, khí độ nhẹ nhàng, dù ăn mặc không gây chú ý nhưng nhìn kỹ đều là đồ tinh mỹ là lòng nàng ta lại tê dại. Nàng ta nhớ tới chuyện chị gái từng nói sau khi thành thân Bình Dục đối xử với Phó Lan Nha như châu như ngọc. Đặc biệt là hiện tại Bình Dục nắm quyền lớn, tính tình lại thận trọng không để lộ tỳ vết nên rất được hoàng đế nể trọng và tin cậy, điều này ai cũng biết.

Nhìn xem, Bình Dục chỉ tới Kim Lăng đốc quân một chuyến mà đám huân quý cả thành nghe tin xong đã ồn ào lên, đến cha chồng nàng ta cũng vội vàng đi nịnh bợ. Càng nghĩ lòng nàng ta càng chua xót, một người chồng tốt như thế nàng ta đã từng nắm được trong tay, nếu không phải trời xui đất khiến thì làm sao Phó Lan Nha có thể chen chân vào được.

Con người càng ở nghịch cảnh càng dễ giận chó đánh mèo người khác, đạo lý này thể hiện cực kỳ rõ ràng trên người Đặng Văn Oánh. Nàng ta cười cười, khách khí nói: “Đang êm đẹp thả hoa đăng, sao lệnh ái lại vô cớ đẩy nữ nhi của ta thế? Không biết nàng có bị thương chỗ nào không nhưng ta nhìn thấy mà đau lòng. Chúng ta đều là mẫu thân, nếu hôm nay Bình phu nhân không cho ta một câu trả lời rõ ràng thì sợ là sẽ ảnh hưởng tới thanh danh của Bình phu nhân đó.”

Vừa nói nàng ta vừa nhớ tới mấy năm trước vì không cam lòng để Phó Lan Nha trôi chảy gả cho Bình Dục nên vào đêm trước khi hai người đính thân nàng ta từng tung lời đồn nàng kia thất thân ra ngoài. Lời đồn kia lan ra cực nhanh, mắt thấy Phó Lan Nha gả vào Tây Bình Hầu phủ xong sẽ không được vui sướng ai ngờ không bao lâu sau Tây Bình Hầu phu nhân lại nói những lời sắc bén kia và cứ thế đè ép lời đồn xuống.

Càng kỳ quái chính là nửa tháng sau không hiểu sao nàng ta không duyên cớ nhiễm quái bệnh, quý thủy vừa tới là cứ rơi mãi không ngừng, thật vất vả điều dưỡng xong lại gả vào Tương Dương Bá phủ nhưng mấy năm vẫn không sinh dục được. Đứa con gái cả là do thông phòng của trượng phu sinh ra sau một năm nàng ta gả tới Kim Lăng. Từ nhỏ nàng ta đã nuôi đứa nhỏ này bên người, qua mấy năm cũng coi như có chút tình cảm.

Sau khi điều dưỡng hai năm nàng ta vùng vẫy sinh được con gái út. Vốn tưởng bệnh kia đã khỏi hẳn nhưng ai ngờ đại phu lại nói rằng sau này nàng ta khó mà có con nối dõi nữa. Tin tức này không khác gì sét đánh giữa trời quang. Trong lúc vạn phần tuyệt vọng nàng ta đã nghĩ tới việc mình bị quái bệnh cũng quá khéo. Nàng ta từng nghi ngờ việc này có liên quan tới Bình Dục, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn không thể tìm ra chứng cứ. Đặc biệt là trong đáy lòng nàng ta không sao tin được Bình Dục lại đối xử với mình ngoan tuyệt đến mức ấy.

Nghĩ đến đây ánh mắt nàng ta nhìn Phó Lan Nha càng trở nên hùng hổ doạ người.

Phó Lan Nha đã sớm đoán được như thế nên chỉ cười. Nếu đã là Đặng Văn Oánh thì nàng cần gì phải lo lắng sắp xếp như vừa nãy. Hiện tại đã sắp xếp xong thì cũng chẳng cần cản lại, chỉ thấy quanh đó có vài vị phu nhân xán đến. Trong đó một người tầm 40 tuổi, mặc áo tím đang vội vã đi tới. Bà ta vừa đi vừa nghe mọi người hai bên nói thì liên tiếp gật đầu.

Tới trước mặt nàng phụ nhân kia lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Đặng Văn Oánh một cái sau đó mới cực kỳ xin lỗi mà nói với Phó Lan Nha: “Bình phu nhân, thật sự xin lỗi, lão thân quản giáo không tốt khiến cháu gái đẩy lệnh ái. Con dâu ta lỗ mãng không hiểu chuyện cũng đều là do ta sai, sau khi về nhà lão thân sẽ nghiêm túc quản giáo. Ta trước xin chân thành nhận lỗi với Bình phu nhân, mong ngài chớ nên trách tội.”

Đặng Văn Oánh không thể tin được mà nhìn mẹ chồng mình, sắc mặt nàng ta vừa trắng vừa xanh, giận dữ gọi: “Mẫu thân ——” nhưng chỉ đổi được một cái liếc mắt cảnh cáo của lão phụ nhân kia.

Phó Lan Nha hành nửa lễ với Trình lão phu nhân rồi ôn hòa nói: “Trình lão phu nhân nói quá lời.”

Trình lão phu nhân thấy Phó Lan Nha tươi cười thân thiết thì trên lưng càng thêm lạnh. Bà ta nhớ tới Bá Hầu gia nhà mình từng nói Bình đô đốc đúng là con hổ biết cười, vị phu nhân này cũng thế. Hai vợ chồng nhà này đúng là giống nhau, người ngoài sao chọc được. Trong lòng bà ta mắng Đặng Văn Oánh một hồi mới vội bắt nàng ta và cháu gái tạ lỗi người ta.

Nhưng Đặng Văn Oánh không tình nguyện xin lỗi khiến tình huống cực kỳ khó coi. Phó Lan Nha lại thản nhiên đứng đó không động.

Cuối cùng Trình lão phu nhân mang theo mẹ con Đặng Văn Oánh mặt xám mày tro rời đi, Phó Lan Nha cũng chẳng còn tâm tình ở lại chỗ này nữa. Vừa quay đầu nhìn về phía bờ sông nàng thấy A Mãn không biết từ lúc nào đã dắt Oánh Oánh đi tới đó. Hai đứa nhỏ chậm rãi ngồi xổm xuống thả đèn vào dòng sông, đèn lắc lư chiếu sáng khuôn mặt của bọn nhỏ.

Sau khi cùng Tạ Uyển ra ngoài Phó Lan Nha thấy sắc trời còn sớm, lại nhớ tới trong thành Kim Lăng có tòa Phượng Tê Lâu có điểm tâm không tồi nên nói: “Khó có lúc được ra ngoài sao không chơi cho đủ?”

Hai người ăn nhịp nhìn nhau cười rồi mang theo bọn nhỏ lên xe ngựa đi tới Phượng Tê Lâu. Lúc đi ngang qua khu chợ phồn hoa nhất nàng đang nói chuyện với Tạ Uyển thì nghe thấy A Viên lúc này đang vén rèm nhìn ra ngoài hô quát: “Phụ thân, phụ thân.”

Phó Lan Nha quay đầu vén mành nhìn ra thì thấy có một tòa nhạc phường ghi biển “Vân Phi Lâu”, ở cửa có một nam nhân cao gầy mới vừa xoay người xuống ngựa. Trên người hắn mặc một kiện áo gấm màu ngân bạch, bên hông đeo một khối mặc ngọc, hai mắt sáng như sao, trên mặt có ý cười. Lúc này hắn đang ngẩng đầu nhìn biển hiệu, phía sau có một đám nam tử đi theo.

Sau đó, hắn chắp tay đi vào bên trong nhạc phường. A Viên lại vẫn hưng phấn gọi: “Phụ thân, phụ thân.”

Tạ Uyển cũng hồ nghi mà nhíu mày nhìn. Phó Lan Nha thì rời mắt nhìn biển hiệu kia. Cho dù nàng mới tới Kim Lăng nhưng cũng biết nơi này là lầu son nổi tiếng, nhạc cơ bên trong không có người nào không phải vưu vật ngàn chọn vạn tuyển. Lúc trước nàng cũng nghe nói không biết Vân Phi Lân tìm ở đâu được 10 thiếu nữ tuyệt sắc, mỗi người đều tài sắc song tuyệt, lần nào biểu diễn cũng thu hút sự chú ý của mọi người.

Nàng lại nhìn quanh thì bỗng nhiên nhìn thấy hai người quen cũ trong đám nam tử đi theo Bình Dục. Ánh mắt nàng đang trầm ngâm nhìn thì chợt thấy có một đôi mắt không có ý tốt nhìn mình. Vừa quay đầu nàng đã thấy một chiếc xe ngựa lướt qua. Trong nháy mắt rèm xe rơi xuống nàng thấy được khuôn mặt vui sướng khi người gặp họa của Đặng Văn Oánh.

Hiển nhiên vừa rồi nàng ta cũng thấy Bình Dục vào tòa nhà kia, trên mặt không hiểu là mất mát hay thống khoái, cực kỳ quái dị.

Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!

Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lộc Môn Ca, truyện Lộc Môn Ca , đọc truyện Lộc Môn Ca full , Lộc Môn Ca full , Lộc Môn Ca chương mới


Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Back To Top