Thời gian buổi sáng cũng trôi qua, vừa đến giờ ăn trưa các học sinh đã đổ xô, chen lấn nhau ở căn tin để được ăn cơm.
Chỉ còn lại một mình Bạch Sở Khiết, cậu ngồi ở trong lớp học.
Mang hộp cơm mà ba Hoà đã chuẩn bị sẵn ra đặt ở trên bàn.
Tính tình hướng nội, bản thân nói cậu nói chuyện cũng nhỏ giọng.
Căn tin lại đông đúc người, Bạch Sở Khiết những ngày đầu vì bản tính nhút nhát của mình mà chỉ có thể ăn bánh mì khô kèm một hộp sữa.
Sau này hai ba ba ở nhà biết được liền thay phiên nhau mỗi ngày nấu toàn món ngon cho cậu đem đi.
Sữa hộp cũng phải là loại đắt tiền nhất, bọn họ cũng chỉ sợ con trai bị suy dinh dưỡng.
Bạch Sở Khiết ăn cơm chỉ mất có mười lăm phút, thời gian nghỉ trưa còn đến một tiếng hơn.
Cậu nhàm chán lấy điện thoại đã tắt nguồn ra, sau đó khởi nguồn điện thoại lên.
Trần Duật Đăng sau khi gửi tin nhắn rủ cậu đi ăn trưa xong thì không gửi thêm một tin nào nữa, cả buổi trưa hôm nay cũng không thấy hắn đến tìm cậu.
Bạch Sở Khiết đơn thuần nghĩ rằng Trần Duật Đằng chỉ là đang trêu chọc cậu thôi, làm gì có chuyện hắn sẽ rủ cậu cũng đi ăn cơm kia chứ?
Nhưng như thế cũng tốt, cậu đỡ phải lo lắng hắn sẽ đến tìm mình.
Hai người không quen biết thì cứ như vậy mà đừng quen biết nhau.
"Này nhóc con! Đang nghĩ ngẩn ngơ cái gì đây?"
Lớp học chỉ còn lại một mình cậu, một âm thanh từ ngoài kia vang lên.
Bạch Sở Khiết giật mình quay đầu đã thấy Trần Duật Đằng đứng ở ngoài cửa mỉm cười với mình.
"Sao...sao anh lại ở đây?"
Bạch Sở Khiết giật mình nhìn người ở ngoài cửa, Trần Duật Đằng cười tươi tự nhiên bước vào trong.
Còn rất thoả mái dẹp hộp cơm đã rỗng của cậu sang một bên, hắn ngồi trên bàn của cậu.
Mắt đối diện nhìn Sở Khiết đáp.
"Còn hỏi tại sao nữa? Em không trả lời tin nhắn anh thì anh phải đi tìm em thôi.
Muốn làm quen với em khó muốn chết.
Vừa nãy anh cùng bạn bè có đi ngang qua lớp đã thấy em ăn cơm rồi cho nên không tiện gọi em.
Cái này cho em"
Trần Duật Đằng đưa cho Bạch Sở Khiết một que kem được gói kĩ trong bao, khuôn miệng vẫn nở nụ cười đẹp trai.
"Vì...vì sao lại cho em?"
Bạch Sở Khiết không thể tin vào mắt mình, suốt năm tháng đi học.
Cậu hoàn toàn không thể nói chuyện hay kết bạn.
Lần đầu tiên được chủ động kết bạn là Trần Duật Đằng, lần đầu tiên được người cho đồ ăn cũng là Trần Duật Đằng.
Cậu và hắn như hai thế giới, nhưng hắn lại cho cậu cảm giác hắn đang muốn có mặt trong thế giới của cậu.
"Anh có nghe về chuyện đôi mắt của em.
Bạn đang đọc bộ truyện Lời Nói Dối Của Đôi Mắt tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lời Nói Dối Của Đôi Mắt, truyện Lời Nói Dối Của Đôi Mắt , đọc truyện Lời Nói Dối Của Đôi Mắt full , Lời Nói Dối Của Đôi Mắt full , Lời Nói Dối Của Đôi Mắt chương mới