Đi trên hành lang dài ảm đảm, Tiêu Yến Thanh ôm ngực trầm tư, mặt mày chảy ra phức tạp.
Hắn bận rộn nghĩ về sự tình mắt mình đã thấy lúc trước.
Mặc dù cái xác họ Hồ phần lớn đã nát gãy, nhưng cổ tay khô quắt kia vô tình còn lưu một đoạn hoàn chỉnh, để hắn trông thấy có một dấu ấn lộ ra.
Hình xăm không lớn lắm, vì vậy trước đây, khi Hồ Ân xuất hiện, hắn đã không nhìn thấy.
Nhưng lưu tâm ở chỗ, dấu ấn này ở trong trí nhớ hắn lại có một ấn tượng mơ hồ nào đó, kỳ thực đào không ra, chỉ là cảm thấy như đã gặp ở đâu đó.
- Tiêu tiểu tử!.
Yến Thanh đánh mắt lên, tùy ý nhìn xung quanh, đưa tay soi ánh đèn tới, phía tay trái liền thấy ở hành lang xa xa có hai cái bóng.
- Ồ!.
Hai người ở đây sao?.
Hắn nhấc chân nhanh chóng đi tới, ở đằng kia chính là Linh Đẩu Lão và Trần Hiểu Vương.
Linh Đẩu Lão mặt mày đang ủ dột nhìn thấy Yến Thanh hắn còn sống đi ra, rất nhanh lấy lại vui mừng.
- Đạo sĩ thối, cũng thật trâu bò a!.
Làm ta sợ đến chết!.
Tiêu Yến Thanh cười khổ.
- Ngươi còn chết được nữa sao?.
- Không phải chứ!.
Linh Đẩu Lão giả bộ tròn mắt, nhưng giây sau mặt mũi lại trùng xuống, ậm ừ miễn cưỡng, mấy giây sau mới buồn bã nói.
- Tiêu tiểu tử, Lê Vi...
Tiêu Yến Thanh không trực tiếp trả lời, chỉ nhẹ gật đầu, mà nét mặt cũng trở lại trầm tư.
Trong lồng ngực hắn mơ hồ trào lên một tư vị khó diễn tả, xác thực trước đây chưa từng có, cảm giác này trầm trọng, ngột ngạt, giao động bất ổn, làm hắn cảm thấy khó chịu tột cùng.
Đi đến gần vách tường gỗ của hành lang, Tiêu Yến Thanh ngồi xuống, tùy tiện dựa lưng vào tường, xếp bằng nhắm mắt.
Mà ở vách tường đối diện, Trần Hiểu Vương cũng đang ngồi một chỗ, trong lòng ôm cái xác nguội lạnh của Lâm Huyền Trúc.
Nàng đã sớm mất máu, thân xác trở nên trắng bệch.
Hiểu Vương khẽ liếc mắt nhìn tới đối phương, ánh mắt vô ưu cũng vô ái, thực sự không lưu chứa một chút nhãn tình nào, bộ dáng hệt như người bài trừ cảm xúc, lãnh đạm hỏi.
- Cậu thế nào?.
Bên trong đã xong?.
Tiêu Yến Thanh tựa đầu vào vách, hai tay khoanh trước ngực, hít nhẹ một hơi, khẽ gật đầu.
Im lặng mấy giây hắn lại nói tiếp.
- Hiện tại nơi này tạm thời không qua biến hoá, nhưng khi chúng ta ra khỏi ngôi nhà, bởi vì tôi mang theo Như Ý Trâm, cho nên toàn bộ nơi này sẽ sụp xuống.
Linh Đẩu Lão cùng Trần Hiểu Vương hơi ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới điều gì đó từng chứng kiến khi còn ở trong Sinh Môn cuối cùng, liền hiểu ra nguyên nhân.
Này chẳng phải do cây trâm kia vốn là mắt trận tối hậu của đại trận pháp sao, giờ bị người ly khai, làm sao cũng là sự tình mất đi khung xương sườn, ào ào sụp đổ.
- Tạm thời cứ lưu lại chỗ này một lát, tôi còn chưa có hồi phục nguyên khí, đợi tôi nhập thổ xong, sẽ giúp anh bảo lưu hồn phách của Lâm Huyền Trúc, mang nàng về Liên Hoa Tự.
- Cảm ơn!.
Hiểu Vương không thêm lời, trực tiếp gật đầu.
Đứng giữa hai người nam nhân, người nào người nấy đều một bộ thê thảm, áo quần rách nát, máu me hỗn loạn, Linh Đẩu Lão nhất thời trong lòng thương cảm nổi lên, lặng lẽ thở dài mấy cái.
Một kẻ mất đi người yêu, một kẻ mất đi bằng hữu, từ trong nguy nan bất lực không thể bảo vệ đối phương, làm cho cái thắng lợi này, giá phải trả cũng quá khắc nghiệt đi.
Tới giây phút sinh tử chia ly cuối cùng, người chết cũng không lưu lại được cho người sống lấy một lời từ biệt, cứ thế im lặng chia ly.
Nếu không phải hai nam tử này đều những kẻ một trang anh kiệt, lấy chịu đựng làm quen, vết thương lòng đem áp chế xuống tận đáy linh hồn, nhường chỗ cho ý chí đại cuộc làm chủ, thì có lẽ đã sớm là một kết cục khác.
Vậy thì không phải chỉ một hai cái hy sinh, thậm chí tất thảy đều phải bỏ mạng.
Nói như vậy, không có nghĩa Linh Lão xem nhẹ pháp lực của Tiêu Yến Thanh, nhưng nhìn nhận phải lựa sự thực đánh giá, Tiêu Yến Thanh so với Hồ Ân, một cái tu luyện trình độ đạt qua một trăm năm, một cái sống ở trên đời mới qua hai mươi năm, vốn không cùng điểm xuất phát.
Có chăng, mấu chốt nằm ở tố chất nghịch thiên của tiểu tử này, không chỉ tố chất khác người, mà bản lĩnh cũng không hề nhỏ.
Thực lực càng nhúng vào nguy hiểm, tiềm năng càng mạnh mẽ tăng trưởng, tương lai rất có tiền đồ nha!.
Trầm tư lúc lâu, Linh Đẩu Lão tự nhiên chính mình hồi tưởng, ở vào đặng một tuần nhang lúc trước, khi lão cùng với Lê Vi theo lời phân phó của Tiêu Yến Thanh mà chạy ra khỏi Sinh Môn, đã dùng nhãn hồn quan sát cuộc chiến bên trong.
Lát sau, trông thấy Trần Hiểu Vương đem theo Lâm Huyền Trúc chuẩn bị đi ra, bọn họ bèn chạy tới đón anh, cùng nhau quan sát nội tình bên trong căn phòng.
Khi Tiêu Yến Thanh sắp sửa một tay hai việc không quản nổi, Lê Vi chợt có một quyết định, muốn thay hắn cầm chân các nữ vương huyễn ảnh, mà điều này xác thực với đi tìm chết.
Bởi vì một Như Ý Trâm, đã đủ giết trăm cái Lê Vi, thêm một Tam Dương, chắc chắn đủ giết ngàn vạn Lê Vi.
Dưới khủng bố áp bức chênh lệch trên trời như vậy, dù là cái nào, Lê Vi cũng sẽ chết.
Linh Đẩu Lão muốn ngăn cản cô, nhưng ánh mắt nàng rất kiên định, ông lão chỉ có thể thở dài.
Mà Trần Hiểu Vương gần đó lại không thể hiện chút phản ứng nào đáng kể, chỉ nhìn cô một cái thẳng tắp, gật đầu kiên định.
Giây phút này, Linh Lão ở giữa một nam một nữ, nhất thời để cho linh trí một tà linh như lão cảm thấy trống rỗng, nhận thức tựa hồ trở về trên một tiểu hài tử "nhân chi sơ", đối với hỷ, nộ, ái, ố của nhân loại vượt ra khỏi lĩnh ngộ nghèo nàn của lão.
Một người một ma im lặng nhìn nhau giây lát, Lê Vi mới cười mãn nguyện, khuôn mặt nhất thời sáng sủa, gật đầu đáp lại Trần Hiểu Vương, quay sang nói với Linh Đẩu Lão.
- Linh Lão, lần này vào trong, tôi nhất định không thể lại trở ra, tôi mong ông chuyển giúp tôi tới Yến Thanh vài câu...
- Nha đầu ngốc...!Được, ta hứa với ngươi.
Linh Lão khuôn mặt nhăn nhó miễn cưỡng, thở dài gật đầu.
Lê Vi mỉm cười hài lòng, sau khi nhờ Linh Lão chuyển lời tới Tiêu Yến Thanh, Lê Vi trước khi ra đi, quay đầu nói với Trần Hiểu Vương.
- Anh Vương, trước đây em không phân phải trái, anh còn trách em không?.
- Anh chưa từng trách em.
Hiểu Vương mặt như tượng khắc ngẩng đầu nhìn Lê Vi, không nặng không nhẹ nói ra.
Lê Vi cười nhẹ, toát ra sự thanh thản.
- Vậy, em yên tâm rồi...
Dứt lời, Lê Vi quay đầu, bỗng nhiên, lại nghe tiếng Trần Hiểu Vương ở phía sau.
- Cảm ơn em, Lê Vi...!Anh thật may mắn, đời này có một người bạn tốt như em.
Anh không bao giờ quên...
- ...Vậy phải hứa với em, thay em, thay Huyền Trúc sống thật tốt, được không?.
Không đợi Hiểu Vương nói hết câu, Lê Vi đã ngắt lời anh, tính cách cô mạnh mẽ, quyết đoán, dù là những giờ phút cuối cùng tồn tại trên thế gian, cũng sẽ nhìn vào đại cục hành ứng, mảy may không bi lụy, nếu có thể truyền cảm hứng, tốt nhất hãy truyền cho người niềm tin cùng lạc quan, đừng lưu bi lụy, buồn bã.
Ở trong Lê Vi chính là quán triệt một tư tưởng như vậy.
-...!Anh hứa, Lê Vi, bảo trọng...
Sau một giây im lặng, Hiểu Vương trấn định gật đầu.
Lê Vi không còn nhìn anh, nhưng nhìn bộ dáng cô, nhất định trong lòng tràn ngập thanh thản cùng thoải mái.
Bạn đang đọc bộ truyện Lời Thề tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lời Thề, truyện Lời Thề , đọc truyện Lời Thề full , Lời Thề full , Lời Thề chương mới