Vừa nhấc chân bước lên xe, đóng sập cánh cửa lại.
Hai bàn tay ôm chặt vô lăng cũng không giấu nổi nét run run trên nó.
Anh ngồi trân trân trên xe, còn chưa có thắt dây an toàn, cứ thế toàn bộ im lặng.
Cảm giác này là gì?.
Có phải vừa mới hoàn hồn hay không?.
Chính xác mà nói, là anh vừa đem chính mình từ cõi chết trở về.
Lúc còn mắc kẹt trong toà nhà, anh tuyệt đối đã nghĩ, một người ích kỷ với chuyện yêu đương như Lê Vi, làm sao có thể thả anh ra dễ dàng như vậy.
Nhưng giờ sóng gió đã qua rồi, anh nhắm mắt ngửa đầu ra ghế, ao ước có cô ở đây, anh sẽ choàng tới ôm lấy cơ thể nhỏ bé ấy mà run rẩy, cô chính là năng lượng, là cục sạc tức thời của anh.
Đàn ông muôn đời, là sẽ tìm tới người phụ nữ tạo cho anh ta cảm giác bình yên và được vồ về, tuyệt đối không bao giờ lui tới người phụ nữ mà tâm tình như giông bão, tựa hồ có thể cuốn phăng anh ta vào vòng xoáy điên cuồng của cô ta bất kì lúc nào.
Đàn ông, thực chất vẫn chỉ là một đứa nhóc ham chơi không bao giờ lớn.
Sau khi đánh xe ra khỏi toà nhà quen thuộc giờ đã bốc đầy mùi tử khí, ban đầu anh dự tính sẽ lái xe thẳng một mạch về nhà, nhưng rồi lại đột nhiên đổi ý.
Anh lái xe theo hướng phố đi bộ, xuống xe, đậu xe rồi lang thang hoà nhập vào ngàn vạn người đang nhộn nhịp, náo nức trên con phố.
Không khí tết tràn ngập muôn nơi, vô tình những con người có mặt ở đây cũng vì thế vui tươi, phấn chấn hơn thấy rõ.
Anh tìm tới nơi này là vì muốn khẳng định mình còn sống, còn tồn tại, muốn tìm hơi người ấm cúng trong dòng người đông đúc này để xua đi cảm giác lạnh lẽo đến phát sợ trong toà nhà của công ty.
Cảm giác bị cô lập thật đáng sợ, cô lập còn nghìn lần đáng sợ hơn bị lạc lõng.
Dẫu giờ phút này anh chính là đang lạc lõng giữa vạn người...!Bóng dáng anh cao lớn nhưng tản ra sự cô đơn, bước đi chầm chậm len lỏi giữa dòng người, hơi thở phả ra lạnh như băng.
Ánh mắt anh xa xăm, thẫm lại dưới những ánh đèn đủ màu sắc.
Trong rất nhiều người xa lạ, anh vô thức kiếm tìm một bóng dáng quen thuộc nào đó, dẫu biết kết quả là không có.
Hơi thở ấm áp của mùa xuân đã tới nhưng trong lòng anh, mùa đông vẫn chưa chịu thức giấc rời đi, dường như vẫn lì lợm ngủ vùi.
Hai tay căn bản đang bỏ trong túi áo khoác, anh lười nhác rảo bước tới trước một cửa hàng bán quần áo của nữ giới.
Lớp cửa kính bị một màn hơi lạnh của buổi đêm phủ lên giăng mờ mờ.
Anh bèn đưa tay lên xoa xoa nó đi.
Gương mặt của chính mình hiện lên mờ nhạt, không ngờ nó lại tệ đến vậy.
Phờ phạc, râu ria lún phún trên mép, bọng mắt y như gấu trúc.
Vậy mà, nếu ai đó là vì si mê vẻ ưu tú này, thì giờ không cần theo nữa, anh đã trở thành một " lão tử " tình cô thế cô thật rồi.
Chán nản, anh quay gót giày rời đi, có lẽ, anh nên trở về nhà thôi, nơi này không phải chỗ dành cho kẻ cô đơn.
Anh rảo bước nhằm hướng đậu xe mà đi tới, thân áo trắng sữa lướt qua rất nhiều người vội vã.
Họ cười nói, truyện trò, nắm tay nhau, hạnh phúc đôi khi chỉ nên đơn thuần như thế.
Bạn đang đọc bộ truyện Lời Thề tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lời Thề, truyện Lời Thề , đọc truyện Lời Thề full , Lời Thề full , Lời Thề chương mới