Tôi cùng Nguyệt Nam Đình ngồi ở hàng ghế thứ năm. Cậu ấy ngồi bên cạnh tôi.
Tôi chẳng tập trung xem phim một chút nào.
Bởi lẽ tôi còn bận mải mê ngắm sườn mặt đẹp tuyệt vời của Nguyệt Nam Đình.
Đột nhiên tôi chú ý tới tin nhắn cậu gửi cho bạn của mình.
“Trông cô ấy đang không vui. Tớ phải làm sao bây giờ?”
“Tớ căng thẳng quá, không dám nhìn thẳng vào cô ấy.”
“Hôm nay cô ấy trang điểm đẹp lắm, làm tớ cảm thấy mình không xứng với cô ấy.”
“Anh em, mau cứu tớ!!!”
Bạn của cậu ấy nhắn lại: “Biến ngay!”
Tôi hoảng loạn thu ánh mắt lại. Tôi cảm nhận được tiếng tim đập của mình, có lẽ nó còn lớn hơn cả âm thanh do bộ phim điện ảnh trước mặt phát ra nữa.
Tôi không dám tiếp tục quay qua nhìn Nguyệt Nam Đình, chỉ sợ bản thân làm trái lời các cô bạn mình đã dạy.
“Cái đó, có phải tớ làm cậu không vui không?”
Trên mặt Nguyệt Nam Đình không có cảm xúc gì, nửa khuôn mặt cậu chìm trong bóng tối, hai mắt sáng lấp lánh.
Lúc này, bộ phim cũng đã đi đến hồi kết. Chúng tôi đi xem một bộ phim điện ảnh nói về tình yêu. Lúc này, nam chính nói với nữ chính: “Từ đầu đến cuối, anh vẫn luôn thích em.”
Tôi lắc đầu, Nguyệt Nam Đình cầm lấy hoa hồng bên cạnh lên: “Có phải cậu không thích hoa hồng không? Nếu không thích thì để tớ vứt đi, cậu không phải nhịn khó chịu đâu. Dù sao tớ cũng chỉ tiện tay mua thôi.”
Tôi không hiểu tại sao cậu ấy lại hiểu lầm rằng tôi không thích cậu ấy tặng hoa hồng cho mình.
Để tránh cho cậu ấy phán tội cho những bông hoa vô tội kia, tôi nhanh chóng nhận lấy bó hoa. Chỉ là bó hoa hơi nặng, tôi cầm lấy sau đó đập thẳng đầu vào trước ngực Nguyệt Nam Đình.
Tôi nghe được tiếng tim cậu đập như sấm bên tai, hòa cùng tiếng tim đập của tôi.
Thấy cậu lại định chuẩn bị ném hoa hồng đi, tôi thầm than trong lòng: Hoa hồng vô tội mà huhu.
Nguyệt Nam Đình dừng lại. Tôi nhớ tới việc phải quan sát sắc mặt của cậu, nhưng đầu tôi lại bị cậu mạnh mẽ ấn vào lồ ng ngực của cậu. Tôi chỉ cảm nhận được hơi ấm truyền đến từ cơ thể cậu.
“Thật ra tớ thích……” Giọng Nguyệt Nam Đình hơi khàn khàn.
Tôi chờ Nguyệt Nam Đình tỏ tình mình. Cuối cùng thì những người khác trong rạp cũng ra gần hết rồi, không khí cũng yên lặng trở lại.
Hmm, nếu như cậu ấy tỏ tình thì tôi cũng “cố gắng” hạ mình đồng ý với cậu ấy vậy.
Nhưng câu nói tiếp theo của cậu ấy lại là: “Thật ra tớ thích Coca.”
Tôi: “???”
Không khí cũng đã chín muồi rồi, cậu lại nói cùng tôi cái này?
Cậu thích uống Coca thì sao hôm nay không ở nhà uống Coca luôn đi?
Tôi giận tím mặt, chuẩn bị rời đi.
Nguyệt Nam Đình thì ôm hoa lẽo đẽo đi sau tôi. Tôi cảm thấy chúng tôi như cặp đôi yêu nhau đang cãi nhau vậy.
“Thật ra……”
Nghe Nguyệt Nam Đình mở miệng, tôi nói theo bản năng: “Tớ biết cậu thích Coca.”
Nguyệt Nam Đình nắm lấy cổ tay tôi. Cậu không làm mặt lạnh như bình thường mà ánh mắt cậu lại dịu dàng giống như trong giấc mơ của tôi vậy:
“Không phải.”
“Thật ra tớ định nói…”
“Hôm nay cậu rất xinh đẹp.”
Tôi nghe thấy tiếng pháo hoa nổ bùm bùm trong đầu mình.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!