Đường Tùng và Ngô Mẫn vừa lái chiếc Maserati mới mua về.
Mở cửa vào nhà đã thấy cảnh tượng này.
Hai tay Hà Tâm ôm lấy cánh tay Giang Thần, cả người cô ta gần như dính chặt lên người anh, cứ như thể rất thân mật.
"Anh, hai người...?" Đường Tùng thốt lên trong kinh ngạc.
Sau khi bước tới, cậu ta mắng: "Hừ, Giang Thần anh giỏi lắm, anh ăn của nhà họ Đường, ở của nhà họ Đường.
Bây giờ chị tôi không có nhà, anh lại làm chuyện mèo mả gà đồng với người phụ nữ khác sau lưng chị...!" "Còn cô nữa Hà Tâm.
Sao cô có thể làm ra chuyện như này chứ, đây là chồng của chị họ cô đó?" Hà Tâm chỉ đang đùa với Giang Thần chút thôi.
Cô ta không ngờ Đường Tùng lại trở về nhanh vậy.
Cô ta nhanh chóng thả tay Giang Thần ra, sắc mặt đỏ bừng, cúi đầu giải thích: "Anh họ, mọi chuyện không phải như anh nghĩ đâu." “Chứ sao mới phải?” Đường Tùng mắng: “Rành rành ra đó còn không phải là không phải thế nào? Bọn tôi mà không về kịp, chắc hai người cởi quần áo ra âu yếm tại chỗ luôn rồi hả? Giang Thần không nghĩ mọi chuyện lại thành ra như này.
Tuy nhiên, anh cũng không giải thích nhiều.
Ngô Mẫn đi tới và ngồi xuống sofa, cô ta xụ mặt nhìn hai người rồi mắng: "Tiểu Tâm, cô đúng là không biết xấu hổ.
Nhìn thì lễ giáo ngoan hiền, tôi còn tưởng cô đoan trang biết giữ mình lắm cơ, ai dè lại là thứ hư thân mất nết, đến cả anh rễ cũng không tha...!Lại thêm cái tội gu mặn, phế vật mà cũng đi thích cho được." "Em… Em" Hà Tâm mở miệng, nhưng không biết giải thích thế nào.
Cô ta nhìn Giang Thần với vẻ mặt khẩn cầu: "Anh rể, anh giải thích đi, chuyện không phải như vậy mà." Giang Thần thản nhiên nói: "Cây ngay không sợ chết đứng, không cần giải thích." “Giang Thần, anh chết chắc rồi, tôi sẽ mách chị, bảo chị ấy ly dị anh.” Đường Tùng hung hăng quát.
đối với.
Cậu ta vốn đã gai mắt Giang Thần.
Tên này mở mồm nói lung tung trong buổi họp gia đình, làm hại Đường Sở Sở ôm rắc rối lớn.
Nếu ông nội vì vậy mà lấy lại cổ phần, thì đúng là tổn thất nghiêm trọng.
Vẻ mặt Giang Thần như thể chẳng hề gì.
Đường Sở Sở cũng không giống họ.
Sở Sở tự biết chừng mực và phán đoán.
“Tôi đi mua đồ về nấu cơm đây.” Thấy sắp đến giờ, Giang Thần đứng dậy ra ngoài.
Sau khi anh đi, Hà Tâm lại bắt đầu giải thích.
Tuy nhiên, Đường Tùng và Ngô Mẫn không thèm nghe.
Vậy nên, Hà Tâm không còn lựa chọn nào khác.
Sao cũng được.
Mách thì mách đi, ai sợ gì.
Cô ta cũng mong Giang Thần và Đường Sở Sở ly hôn, để cô ta có thể ngang nhiên theo đuổi Giang Thần.
Đường Sở Sở ở trong công ty cả ngày hôm nay.
Đầu tiên là tham gia buổi họp báo với phóng viên, sau đó là tiếp nhận công ty, kế đến là làm quen với công việc của công ty, và cả chuẩn bị tư liệu để nộp xin vào trung tâm thương mại trong thành phố.
Trong lúc bận rộn, cô đã quên mất những gì đã thấy đêm qua.
Cô bận đến 8 giờ tối mới về nhà.
Vào đến nhà, cô cảm thấy rất mệt, muốn đi tắm rửa nghỉ ngơi, nhưng lại thấy cả nhà đang ngồi trong phòng với vẻ mặt đăm chiêu, cô hỏi: “Gì vậy?" Hà Diễm Mai liếc sang Giang Thần, rồi lạnh lùng nói: "Con đi mà hỏi nó ấy, hỏi coi nó đã làm chuyện tốt gì."
Đường Tùng đã kể chuyện Hà Tâm và Giang Thần mèo mả gà đồng cho Hà Diễm Mai nghe.
Vốn dĩ bà ta cũng muốn cho Giang Thần và Đường Sở Sở ly hôn.
Tuy nhiên, bà ta không ngờ Giang Thần và Hà Tâm lại… Hà Tâm là con gái của anh cả bà ta, nói thế nào cũng là người nhà.
Đúng là gia môn bất hạnh.
"Hả?" Đường Sở Sở liếc mắt nhìn Giang Thần.
Đường Tùng đứng dậy nói: "Chị, hồi sáng lúc về nhà, em thấy tên Giang Thần vô tích sự đang thân mật với Hà Tâm trên sofa, hai người ôm ôm ấp ấp sát rạt, sắp cởi quần áo ra luôn rồi…" Đường Tùng kể lại câu chuyện sau khi đã thêm mắm dặm muối.
“Đường Tùng, anh đừng có ngậm máu phun người.” Hà Tâm tức giận.
Cái gì mà ôm ấp thân mật, cái gì mà sát gần nhau, rõ ràng chỉ ôm cánh tay thôi mà, nói vậy là ý gì? Sắc mặt Đường Sở Sở tối sầm.
Cô không ngờ hai người lại can đảm đến mức ôm ấp thân mật ngay tại nhà.
Cô ngồi xuống với khuôn mặt ủ rũ.
Thấy Đường Sở Sở không vui, Giang Thần bèn giải thích: "Sở Sở, đừng có nghe Đường Tùng nói bậy, anh với Hà Tâm không có gì hết.
Đúng là cô ấy có lôi kéo cánh tay anh, nhờ anh giới thiệu việc làm, nhưng tuyệt đối không có ôm ấp thân mật như Đường Tùng nói." “Đúng đúng đúng.” Hà Tâm giải thích: “Chị Sở Sở, mọi chuyện là vậy đó.” Đường Tùng lập tức nhảy dựng lên, cậu ta mắng: "Còn giới thiệu việc làm nữa chứ? Anh nghĩ anh là ai, tổng giám đốc công ty chắc? Bây giờ chị Sở Sở là chủ tịch Vĩnh Lạc, muốn kiếm việc làm, lại không tìm chị Sở Sở mà tìm anh làm quái gì?" Hà Diễm Mai nói với vẻ mặt chù ụ: "Tiểu Tâm, dì sẽ không mách chuyện này với bố cháu, tránh truyền ra ngoài làm ô uế thanh danh nhà họ Hà.
Giang Thần, cậu với Sở Sở phải ly hôn ngay, tôi và nhà họ Đường tuyệt đối không chấp nhận cái loại vô liêm sỉ như cậu ở rễ nhà này." “Đúng, ly hôn đi.” Ngô Mẫn cũng nói.
Đường Sở Sở cảm thấy có chút hỗn loạn.
Ly hôn? Cô đã từng nghĩ đến nó vào đêm qua.
Chỉ là, cô nhớ Giang Thần đối với cô rất tốt.
Cô nhớ đến sự chăm sóc tỉ mỉ ân cần, và sự quan tâm chu đáo hết mực Giang Thần dành cho cô.
Cô muốn cho Giang Thần một cơ hội.
Vì đàn ông ai cũng từng mắc sai lầm, chỉ cần biết sửa sai là có thể tha thứ.
Nhưng tuyệt nhiên cô không ngờ Giang Thần ngày càng quá đáng, lại dám ôm ấp thân mật với Hà Tâm ngay trong nhà, nếu Đường Tùng không về kịp, thì bọn họ… Nghĩ đến những thứ này, Đường Sở Sở bèn uất ức rơi lệ.
Cô nhìn Giang Thần mà rơm rớm nước mắt.
Trước ánh mắt đó, Giang Thần vừa nhìn đã thấy xót, anh vội nói: "Sở Sở, em không tin anh sao?" Đường Sở đã vừa khóc vừa nói: "Em tin anh, nhưng em tin vào mắt em hơn.
Đêm qua, em đã thấy hai người ôm ấp thân mật ở ngay đầu cầu thang ngoài cửa.
Em biết đàn ông ai cũng mắc sai lầm, nên đã cho anh cơ hội, nhưng...!Nhưng anh đã đối xử với em thế nào? Đây là nhà em, anh đã âu yếm thân mật bên người phụ nữ khác tại chính căn nhà em, đây là sao chứ?" Đường Sở Sở khóc oà lên.
Đêm qua? Giang Thần nhớ lại.
Hình như đêm qua Hà Tâm cũng ôm cánh tay anh.
Thì ra đêm hôm qua Đường Sở Sở đã thấy.
Chẳng trách lúc đó cô ngập ngừng muốn nói lại thôi, tâm sự nặng nề.
Chỉ là anh hoàn toàn trong sạch.
"Ly hôn." "Nhất định phải ly hôn." "Dòng thứ vô tích sự, ăn bám nhà tôi bấy lâu nay cũng thôi đi, đã vậy còn lén lút với người phụ nữ khác sau lưng chị." "Chưa hết, Hà Tâm, Sở Sở là chị chị cô, sao cô có thể vô liêm sỉ đến như vậy?"
Cả nhà hùng hồn mắng.
Hà Tâm cũng uất ức đến suýt khóc.
Trong chuyện này, đúng là cô ta có sai.
Nhưng chỉ ôm cánh tay thôi thì có đáng là gì.
Sao giờ lại biến thành như vậy? Bị mắng là liêm sỉ, cô ta cũng uất ức vừa khóc vừa là: "Đúng, tôi vô liêm sỉ đấy thì sao, anh rễ tốt biết bao nhiêu lại bị mọi người nói thành thứ chẳng ra gì.
Muốn ly thì ly đi, ly hôn rồi tôi sẽ gả cho anh ấy." "Bốp." Hà Diễm Mai đứng dậy, cho Hà Tâm một cái tát.
"Mày...!sao mày có thể nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy hả? Nhà họ Hà có đứa con như mày đúng là gia môn bất hạnh." Bàn tay năm ngón lập tức hiện trên khuôn mặt trắng nõn của Hà Tâm, cô ta uất ức khóc oà lên.
“Được thôi, tôi sẽ thành toàn cho các người.” Đường Sở Sở nghẹn ngào nói: “Giang Thần, sáng mai, hẹn anh tại cửa cục dân chính.” Nói xong, cô oà khóc chạy về phòng rồi đóng sầm cửa lại.
Giang Thần xoa xoa thái dương, vẻ mặt bất lực.
Chuyện này là sao chứ? Cho dù đối mặt với thiên quân vạn mã, anh cũng chưa từng ủ rũ lo âu như bây giờ.
Nhưng, lần này anh về là để báo đáp ân tình, không nhất định phả cưới Đường Sở Sở, cũng không nhất định phải chiếm hữu cô.
Chỉ cần Sở Sở vui vẻ hạnh phúc, cho dù phải lên núi đao xuống biển lửa, anh cũng tuyệt đối không khước từ.
Bây giờ Sở Sở đang tức giận.
Anh lại không cách nào giải thích.
Chỉ có thể đợi cô bình tĩnh lại rồi giải thích tiếp.
“Cút" Hà Diễm Mai chỉ ra cửa “Hai đứa mày cút hết cho tao, nhà họ Đường không chào đón tụi bây.
Đường Tùng, ném vali của Hà Tâm ra ngoài.” "Dạ mẹ." Đường Tùng lập tức vào phòng, lấy vali và một ít quần áo của Hà Tâm ném khỏi cửa..
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!