Ngày hôm ấy trời trong nắng ấm, vạn dặm không mây, Ngân Nhung vẫn như thường ngày, ngủ muộn dậy sớm, tuy là mệt mỏi, nhưng bởi vì nguyện vọng trong lòng mà ngập tràn ý chí chiến đấu.
Toàn bộ linh thạch kiếm được phải mua thuốc chữa thương cho lô đỉnh của mình, nhưng vẫn giật gấu vá vai, Ngân Nhung ngáp dài, cố ép mình nhấc mí mắt lên, theo thường lệ đi về phía hoa phố từ rất sớm, thật ra buổi sáng hoa phố rất im lặng, chỉ sau buổi trưa các cô nương mới rời giường, nhưng công việc buổi sáng trong viện vẫn làm không xuể.
Công việc của một ngày từ bắt đầu vẩy nước quét nhà.
Ngân Nhung kéo một cái chổi lớn còn cao hơn cả người y nữa, ngáp ngắn ngáp dài quét từ đầu Đông sân vườn ra đến hành lang hoa, trong hành lang thấp thoáng hoa nở và cây cảnh bỗng nhiên có một bóng người thoắt ra.
Ngân Nhung còn chưa kịp nhìn thấy rõ, trước mắt đã tối sầm.
Ngân Nhung bị túm vào trong một bao tải màu đen làm bằng chất liệu đặc biệt, cho dù giãy dụa cỡ nào, thậm chí hóa thành nguyên hình, dùng móng vuốt sắc bén của mình cào cũng không rách được, bất chợt nhận ra: Đây là một loại pháp khí cấp trung, chỉ có tác dụng đối với tu sĩ từ Trúc Cơ trở xuống và tiểu yêu có pháp lực thấp kém.
Mà kẻ khốn kiếp thích thu thập những thứ pháp khí thấp kém như thế này, trùng hợp là y có biết một tên.
“Đồ Miệng Rộng! Ngươi muốn làm gì?”
Bên ngoài bao tải, cóc tinh Đồ Viễn Đạo cười ha ha: “Cũng lanh lợi lắm chứ, nhưng tiếc là tư chất kém quá, có thế nào đi nữa thì cũng là đứa vô dụng.”
Ngân Nhung trong bao tải tức giận duỗi chân đạp ra ngoài, tiếc là bao tải hóa giải phần nhiều sức mạnh, đạp vào người Đồ Miệng Rộng không đau không ngứa.
Đồ Miệng Rộng: “Ta thích nhất là dáng vẻ xinh xắn vô dụng đó của ngươi.”
Ngân Nhung bất động: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm gì?”
Bước chân Đồ Miệng Rộng rất vững vàng: “Tiểu Ngân Nhung Nhi, không có gì ngoài ý muốn cả, ngươi là một đứa vô dụng, nhưng ngươi có biết chuyện còn đáng buồn hơn vô dụng không?”
“Là phế vật xinh đẹp.” Hắn ta tự hỏi tự trả lời, “Xinh đẹp, mà lại không có năng lực tự vệ, giống như ngươi vậy.
Ta đã không thể chờ được nếm thử mùi vị của ngươi, nhưng mà ngươi rất biết trốn đấy.
Lần trước ông đây suýt chút nữa đã đắc thủ rồi, không biết ngươi chui vào cái xó xỉnh nào mà không thấy xuất hiện trong Hồng Tụ lâu, cũng không đến chỗ đông người, sợ ta thế sao?”
Ngân Nhung: “…”
Đồ Miệng Rộng: “Lúc ngươi ở trong Hồng Tụ lâu, sư phụ ngươi cứ như là gà mái trông con, một tấc cũng không rời, hại ông đây đến lúc này mới tìm được cơ hội ra tay.
Sao hôm nay không thấy ông ta đâu? Cuối cùng thì cũng không nhịn được đi đánh bạc nữa rồi?”
Ngân Nhung: “…”
Đồ Miệng Rộng: “Nói đi, ngươi với lão sư phụ bất nam bất nữ đó cũng như nhau thôi, cùng tu luyện thuật thải bổ, ông ta là thứ kỹ nữ ai cũng cưỡi được, thì tại sao ngươi lại thích giả đò thanh cao, không chịu tuân theo phép tắc —— ”
Lời còn chưa dứt, Đồ Miệng Rộng đã cảm thấy túi càn khôn sau lưng nhẹ đi, chẳng lẽ…? Không thể nào! Thằng nhóc Ngân Nhung vô dụng đó, sao có thể tháo được nút buộc?
Nhưng mà ngay tức thì, Đồ Miệng Rộng đã thấy hoa mắt, một túm lông đỏ như lửa lóe qua trước mắt, ngay sau đó hắn ta thấy mặt và cổ mình đau nhói lên, thì ra là tiểu hồ ly nhào tới cắn mình!
Lông trên người Ngân Nhung dựng hết cả lên, gắng sức cắn vào yết hầu Đồ Miệng Rộng, đồng thời phát ra tiếng gầm nhẹ của thú non ——
Rõ ràng không phải là tiếng người, nhưng Đồ Miệng Rộng có thể nghe hiểu:
Sư phụ ta không phải là kỹ nữ! Ông ấy đang luyện công! Ngươi mới là kẻ khốn kiếp! Cho dù bản yêu có song tu, không phải là ai cũng được, nhất là cái loại cóc ghẻ như ngươi thì sẽ không bao giờ lọt mắt!
Đồ Miệng Rộng tức giận đến mức từ cổ đến quai hàm cùng phồng to lên, đồng thời trong lúc Ngân Nhung bị bật ra, hắn ta nhanh chóng lấy ra một loại pháp khí, một tia sáng trắng lóe lên, chân sau Ngân Nhung đang đau buốt, nhưng y vẫn có nhịn đau, cố hết sức mình bỏ chạy.
Đồ Miệng Rộng sao cũng không ngờ được là chỉ khoảng thời gian ngắn mà tu vi của Ngân Nhung đã tăng nhanh như gió, thế mà trốn ra được túi càn khôn, trong lúc bất ngờ mới trúng kế của y.
Nhưng Ngân Nhung cũng rõ ràng trong lòng, với thực lực của mình, ở lại thân đồng trinh khó giữ được là chuyện nhỏ, có khi còn mất cả mạng, hắn nhất định phải chạy trốn thật nhanh, chân gãy dù sao cũng tốt hơn mất mạng.
Có lẽ khi cận kề cái chết, sẽ phát huy được tiềm lực vô tận, Ngân Nhung chịu dựng cái chân đau, dùng hết sức bình sinh, thật sự đã chạy thoát được.
Lúc y đâm đầu vào trong nhà, Thành Dương Mục Thu hốt hoảng khép quyển sách trong tay mình lại, nhưng đã nhíu mày lại ngay lập tức liền: “Ngươi làm sao vậy?”
Tiểu hồ ly đi đứng khập khễnh, phần lông ở chân sau đã bị thấm ướt, cả người đầy mùi máu tanh.
Ngân Nhung biết hình dạng con người không có lông tơ xử lý vết thương sẽ tương đối dể hơn, vừa lấy thảo dược từ trong lục lạc ra, vừa biến thành hình dạng thiếu niên, lò lên giường, “Ca ca, giúp ta xử lý một chút, đau quá.”
Bạn đang đọc bộ truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu, truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu , đọc truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu chương mới