“Ngươi nói gì?” Đùa giỡn gì?
Thành Dương Mục Thu đột ngột gằn giọng, làm các đệ tử hoảng sợ thi nhau quỳ xuống, “Chưởng môn sư tổ tha tội! Đệ tử không dám vọng ngôn!”
Thành Dương Mục Thu trừng mắt sang Ngân Nhung, ánh mắt hắn quá hung dữ, Ngân Nhung sợ hãi rụt lưỡi cào, sốt sắng liếm liếm mũi, đồng thời còn hơi co người mình lại, trông lại càng tròn hơn.
Lần gặp lại này còn nhanh hơn trong tưởng tượng của y, cũng khó tin hơn, hoàn toàn nằm ngoài suy đoán.
Ngân Nhung có thể chấp nhận lô đỉnh của mình là một tên Trần Thế Mỹ lừa yêu đan của của người khác, nhưng có làm thế nào cũng không thể chấp nhận hắn là lão tổ Tiên môn cao cao tại thượng.
Chuyện này hơi bị bất hợp lý quá rồi, còn ly kỳ hơn câu chuyện cùa tiên sinh kể chuyện nữa, trong tiểu thuyết cũng chẳng dám bịa như vậy.
Tuy nhiên, ngoại trừ kinh ngạc ra, thì nhiều hơn là sợ hãi, tuy rằng Ngân Nhung sùng bái Triêu Vũ Đạo quân.
Nhưng vẫn biết thủ đoạn lôi đình của hắn đối với yêu tộc, nên đó chỉ là một loại ngưỡng mộ như “Diệp Công thích rồng” (1), chỉ có thể đứng từ xa ngắm nhìn chứ không dám khinh nhờn.
Có điều là, Ngân Nhung rất nhanh sẽ được nhìn thấy Thành Dương lão tổ uy nghiêm đến mức nào một cách hết sức chân thực.
Áp suất thấp đến khiến cho mồ hôi trên người tuôn như nước, nét mặt Thành Dương Mục Thu lặng như hồ, chậm rãi hỏi: “Y đũa giỡn ai, đũa giỡn thế nào, nói rõ ràng đi.”
Các sư huynh đệ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng không dám đáp lời, cuối cùng Thanh Đường – người trong cuộc lau mồ hôi, ấp úng đáp: “Bẩm chưởng môn sư tổ, là con.”
“Bọn, bọn con đang uống rượu ở tửu lâu Tĩnh Thủy, con hồ ly tinh đó đột nhiên, đi tới, đệ tử học nghệ không tinh, trúng mị thuật của y, chỉ ngửi thấy một mùi rất thơm trên người y, sau đó đã cảm giác được y ngồi trên chân của con, ừm trên đùi…”
Đột nhiên một tiếng vang nặng nề chói tai phát ra, Thanh Đường im bặt, rồi thấy gạch xanh trước mắt vỡ vụn, đường nứt từ dưới chân sư tổ nhà mình chạy dọc ra.
Thanh Đường run lên bần bật: “Sư tổ thứ tội! Đệ tử, đệ tử không để y thực hiện được ý đồ, đẩy y ra rất nhanh! Môn quy của Thái Vi Phái —— là không được dây dưa không rõ với yêu tộc, đệ tử một khắc cũng không dám quên! Tất cả là do con yêu hồ đó không biết xấu hổ, dụng tâm hiểm ác, hóa thành thiếu niên xinh đẹp như vậy, nhất định là ảo thuật, đúng, nhất định là tà thuật của bọn mị yêu đó, làm gì có ai có bộ dạng câu người như vậy chứ, hóa thành điệu bộ quyến rũ như thế, giả danh lừa bịp, mục đích là hút người dương khí…”
Đêm đó, nhóm Thanh Đường chỉ được nhìn thấy hình dạng của Ngân Nhung sau khi dịch dung, không ai thấy rõ vẻ bề ngoài của y, nên Thanh Đường cũng không nghĩ quả cầu lông đang sợ hãi co mình thành cục đó có liên quan đến tên dũng sĩ cả gan đâm đầu vào lòng sư tổ nhà mình.
Đến khi cậu ta há miệng run rẩy biện giải xong, Thành Dương Mục Thu mới chậm rãi hỏi: “Ngươi đẩy y ra?”
“Dạ?” Thanh Đường giải thích quá nhiều, suýt chút nữa đã quên mất lời mình vừa nói, sau một hồi ngẩn người mới nhận ra sư tổ lại bắt được trọng điểm ở đó, vội đáp, “Dạ đúng ạ.”
Thành Dương Mục Thu bình bình thường thường nói: “Nhưng y vẫn đụng vào ngươi.”
Thanh Đường: “?”
Thanh Đường như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, không nghĩ ra được tại sao chưởng môn sư tổ cứ nhằm vào việc đó mãi không thôi.
Lại nghe Thành Dương Mục Thu lạnh lùng nói: “Ai cho phép các ngươi một mình xuống núi uống rượu? Sa vào tửu sắc như thể, rõ là không chịu để tâm vào chuyện tu luyện! Nhất là Thanh Đường! Tất cả các ngươi đến Giới Luật Đường lãnh phạt, Thanh Đường lãnh phạt nặng.”
Một tràng tiếng mắng khiến tất cả mọi người cùng nhau dập đầu nằm rạp dưới đất, không dám thở mạnh, chỉ có mấy người đứng gần, hé mắt thoáng nhìn thấy chưởng môn Tiên tôn rút cục lông màu đỏ thẫm đó ra, cầm ngắm nghía săm soi trong chốc lát, rồi mới ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng bay đi.
Để lại một đám đệ tử hai mặt nhìn nhau.
“Có phải ta nhìn nhầm rồi không, khi nãy sư tổ lão nhân gia người, ôm con hồ ly tinh đó vào lòng?”
“Chắc là do khó xách chăng, con hồ ly đó tròn vo, người toàn lông, ôm trong lòng dễ cầm đi hơn.”
“Thanh Đường, có phải hôm đó ngươi chọc giận sư tổ, tại sao ta cứ có cảm giác…” Một tên tiểu đệ tử nhìn chung quanh, ép giọng mình xuống rất thấp, mới nói, “Cảm giác trừng phạt hôm nay có hơi, ừm…”
Cuối cùng cậu ta cũng không nói câu “cố tình bới lông tìm vết” ra, nhưng ai cũng thấy sầu trong lòng —— vì Thái Vi Phái trước giờ chưa từng có lệnh cấm gì như là “không thể uống rượu” hay “không được một mình xuống núi”.
Nghe thấy câu đó, Thanh Đường mới đột nhiên nhớ lại đêm hôm đó, con yêu hồ đã nhào vào lòng lão tổ, hôm nay lão tổ cũng mang một con yêu hồ đi, còn phần mình đã từng chọc giận sư tổ đâu? Chỉ có hôm nay suýt bị thiếu niên tai hồ đó ngồi lên đùi, đã bị phạt nặng… là trùng hợp sao? Có chuyện trùng hợp như vậy sao?
Thanh Đường không dám nghĩ kỹ, chỉ yên lặng quyết định, sau đó gặp lại con yêu hồ đó, nhất định sẽ chạy được bao xa là chạy hết cỡ, cậu ta không dám bàn luận linh tinh về chưởng môn sư tổ, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Gì mà cấm với không cấm, chưởng môn Tiên tôn nói chúng ta phải bị phạt, thì là phải chịu phạt.”
Một lời này nói trúng ý, tất cả cùng ủ rũ cúi đầu đi về phía Giới Luật Đường nhận phạt, một tiểu đệ tử yếu ớt hỏi: “Vậy con thỏ này phải làm sao đây? Còn đưa đến Tru Yêu Đường không?”
Đưa đến Tru Yêu Đường rồi, nó còn sống nổi không?
“Đừng!” Thanh Đường dựa vào trực giác nói, “Ngàn vạn lần đừng giết nó!”
“Cũng phải, vừa rồi là sư tổ tự mình đến hỏi hai con tiểu yêu này, chưa biết chừng là định tự tay xử lý, tạm thời giữ lại nuôi, chờ lão nhân gia ngài nói rồi tính.” Đệ tử dẫn đầu nói.
“Các ngươi nói con yêu hồ đó sẽ như thế nào?”
“Sư tổ luôn luôn căm ghét yêu tộc, không ưa nhất là cái loại xinh đẹp quyến rũ, dựa vào hút dương khí của con người tu luyện bàng môn tà đạo, nó chắc cũng dữ nhiều lành ít rồi.”
Chính con hồ ly Ngân Nhung cũng cảm giác mình lần này lành ít dữ nhiều, đang núp trong lòng lô đỉnh nhà mình —— à không, là trong lòng Triêu Vũ Đạo quân run rẩy.
Vòng tay của Đạo quân vẫn vững chắc rộng rãi như trong trí nhớ, nhưng con người lại lạnh lẽo vô tình hơn rất nhiều.
Ngân Nhung nghi là giờ chết của mình sắp đến rồi, căng thẳng liếm liếm mũi, càng ôm chặt cái đuôi to xù lông hơn.
Y cho rằng Thành Dương lão tổ danh tiếng lẫy lừng, là con người như thần tiên vậy, nên tất nhiên là sẽ ở tiên sơn quỳnh các, tôi tớ như mây, nhưng khi tận mắt nhìn thấy Hành Cao Cư, lại rất khác với trong tưởng tượng.
Núi Vụ Liễm là nơi phong thủy bảo địa trong vạn chọn một, bên dưới ẩn chứa cả một dòng linh mạch cấp Thiên hiếm có khó tìm.
Hành Cao Cư nằm trên đỉnh núi ngập trong một dòng linh lưu, bên ngoài vách núi trôi nổi cỏ thơm được vây quanh bởi mạch nước, lầu ngọc điện vàng cao thấp chằng chịt tạo thành.
Thật sự có thể nói là bối khuyết châu cung (2), dao đài lãng uyển (3), xa hoa đến mức làm cho người ta nhìn không hết.
Nhưng một Hành Cao Cư lớn như vậy, lại không có một sinh vật sống nào!
Trừ một người một hồ ly ra, thì chỉ còn có con rối mặc áo choàng đội mũ trùm đầu màu đen, hai khúc cây duỗi ra từ trong áo choàng làm tay.
Đứng từ xa nhìn, như là đàn nhện đen mênh mông chân tay le que, bụng tròn to cao, phong cách lập tức chuyển từ tiên cảnh sang cõi âm.
Ngân Nhung càng sợ hơn nữa.
Nhưng Thành Dương Mục Thu vẫn túm phần lông sau gáy y, kéo cục lông be bé trong lòng mình ra.
“Nói đi.” Thành Dương Mục Thu, “Mấy tháng trước, ngươi đã làm gì ta?”
Ngân Nhung: “…hức hức hức hức QAQ”
Thành Dương Mục Thu nhíu nhíu mày, “Nguyên hình không biết nói chuyện?”
Ngân Nhung mở to đôi mắt tròn vo màu hổ phách ra nhìn hắn, sợ sệt liếm liếm mũi, do đang bị nắm sau gáy, nên khó khăn lắm mới gật đầu một cái.
“…biến lại đi.” Thành Dương Mục Thu ra lệnh, dứt lời thả tay ra, tùy ý ném con hồ ly nhỏ xuống đất.
Cũng may Ngân Nhung lanh trí, ngay khi vừa rơi xuống đất, lập tức hóa thành hình dạng thiếu niên, bình tĩnh dùng tư thế nửa quỳ giữ chắc người.
Có điều là trong lúc tình thế cấp bách y phục vẫn bộ —— là cách mặc đồ mà Đông Liễu Đạo quân chính tay dạy đỗ.
Một cái áo lông chồn màu đỏ rực, hờ hờ hững hững khoác trên người, để lộ nửa bên vai mượt mà, trên xương quai xanh thẳng thóm là một dây da màu đen, treo một cái lục lạc bằng mặc ngọc.
Đỉnh đầu nhú lên hai cái tai hồ ly màu đỏ sẫm, từ trong vạt áo lông màu đỏ cũng lú chóp đuôi bông bông xù xù và một đoạn cẳng chân trắng như trứng gà bóc thẳng tắp.
Thiếu niên tóc đen da tuyết, đôi mắt màu hổ phách đang rụt rè sợ hãi nhìn Thành Dương Mục Thu, càng làm nổi bật lên tấm thân non nớt như có thể bóp ra nước, thật sự là mị cốt thiên thành.
Mày Thành Dương Mục Thu giật mạnh một cái, theo bản năng nắm nhẫn Thanh Tâm trên ngón cái tay trái, trách mắng: “Mặc y phục đàng hoàng!”
Ngân Nhung vô duyên vô cớ bị quát lớn, sợ đến run lên, sau đó ngoan ngoãn kéo y phục ngay ngắn gọn gàng, đứng nghiêm mình lại, như phạt đứng.
Dưới sự bức bách lạm dụng uy quyền của Thành Dương lão tổ, đã quên hết sạch sẽ cả một bụng oan ức lên án của mình.
Mặc dù trừ hai người họ ra, thì trên Hành Cao Cư chẳng còn một sự sống nào nữa, nhưng Thành Dương Mục Thu vẫn theo thói quen ngồi nghiêm chỉnh.
Chỉ động tác hất cằm đơn giảm đã đầy uy nghiêm không cho chối từ của người bề trên: “Nghe nói mấy tháng trước ngươi đã cứu ta, bây giờ nói đi, cuối cùng thì lúc đó ta và ngươi đã xảy ra chuyện gì, không được che giấu.”
Ngân Nhung: “……”
Thấy Ngân Nhung vẫn không nói lời nào, còn dùng một loại ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn mình, Thành Dương Mục Thu nhíu mày: “Sao nào?” Con hồ ly tinh này tính chiêu trò gì nữa?
Ngân Nhung thiếu điều quăng bốn chữ “biết rõ còn hỏi” vào mặt hắn, đã nghe thấy Thành Dương Mục Thu lạnh lùng nói: “Bản tôn không có rảnh dây dưa lề mề với ngươi.”
Trông dáng vẻ đó của hắn, lại như định động thủ.
Đến đây, oan khuất ngập trong Ngân Nhung cuối cùng cũng bị kích hoạt: “Ngươi, ngươi đừng khinh người quá đáng! Giả vờ mất trí nhớ, chơi ta thú vị lắm sao? Lừa ta lâu như vậy, thương lành rồi, người cũng trở về Thái Vi Cảnh, không phải ta đã vô dụng rồi sao, thế nào, giờ ngươi chơi chưa chán hả?”
Giả vờ mất trí nhớ? Thành Dương Mục Thu hơi suy tư, đã đoán được con tiểu hồ ly tinh này hiểu lầm chuyện gì, nhưng không có ý muốn giải thích, vẻ mặt không có chút suy chuyển nào, ra hiệu cho y tiếp tục.
Có một vài cảm xúc, một khi đã mở ra, thì như là sập đê lũ tràn vậy, hoàn toàn không thể ngăn lại được, nói thì nói!
Ngân Nhung rõ rõ ràng ràng kể lại mình đã cứu hắn ở Tuyết Quật Cốc như thế nào, khổ cực kiếm tiền mua đan dược chữa bệnh chữa thương cho hắn ra làm sao.
Rồi trong lúc nguy cấp, mạo hiểm mối nguy đến mạng mình, cõng hắn chạy trốn vào địa cung, rồi độ yêu đan cho hắn vân vân… không hề giấu giếm nói lại từng chuyện từng chuyện một.
Tính Ngân Nhung không phải loại để mình chịu thiệt, đặc biệt moi móc những gì mình đã trả giả, thêm mắm dặm muối tả lại một lúc.
Y chẳng thèm làm như những gì trong sách viết đâu, có hiểu lầm với nhân vật chính, còn ba phải giấu giấu diếm diếm, yên lặng hi sinh, cuối cùng thương tích khắp người, rồi người yêu mới hay biết, đổi lại được chút thương tiếc của đối phương… quá là không đáng, y không thể như vậy!
Nếu hắn muốn nghe, vậy thì y nói, tốt nhất là nói đến đối phương áy náy không thôi, nói đến đối phương tự ti mặc cảm, cũng coi như là giải một mối hận trong lòng y.
Nhưng mà, Thành Dương Mục Thu lại như một con rối tâm địa sắt đá, nghe y lên án như thế rồi, vẫn không hề bị lay động như trước, lại còn bắt sai trọng điểm, hỏi: “Ngươi cho ta nửa viên yêu đan? Cho như thế nào?”
Thấy dáng vẻ hắn vô tư tới vô tâm như thế, một góc be bé cuối cùng của tấm màn lọc về thần tượng với “Thành Dương lão tổ” của Ngân Nhung cũng tan vỡ, thậm chí sợ hãi cũng vơi đi, oan ức xúc động phẫn nộ phai nhạt, khô khan đáp: “Mị yêu bọn ta cả đời này chỉ có một cơ hội, trong lúc hành lễ Đôn Luân có thể mượn thế độ hóa nửa yêu đan vào trong cơ thể của người đang làm với mình, cứu được một mạng của người đó trong lúc nguy cấp.
Nhưng tu vi của bọn ta sẽ sụt giảm đi rất nhiều, trở nên vô cùng suy yếu, từ khi… cơ thể của đối phương khôi phục, lại hành phòng một lần nữa, dùng cùng một phương pháp độ hóa nửa yêu đan về.”
Thành Dương Mục Thu đăm chiêu, mị yêu, độ đan, như vậy, dòng linh lưu xa lạ dư ra trong người mình đã có thể giải thích được.
Chỉ là… hắn mặt không thay đổi đánh giá thiếu niên tai hồ đối diện mình, tâm trạng lại có chút phức tạp, nói vậy là, hắn thật sự đã từng song tu với một con mị yêu.
Nói tu vô tình đạo là tu tâm, không phải thân, trong thời gian mất trí nhớ đã làm chuyện hoang đường, hẳn là sẽ không ảnh hưởng đại đạo… khi Thành Dương Mục Thu đang yên lặng tính toán, Ngân Nhung đã lại tự nhiên mở miệng: “Lúc đó, chúng ta ở trong cung điện dưới lòng đất, rất lạnh lẽo, trong không khí toàn là mùi xác thối không thể xóa đi, dưới đất lạnh lắm, nhưng người ngươi rất nóng.”
Y nghi là mình không sống qua nổi đêm nay, dứt khoát vò mẻ không sợ rơi, quyết định làm Thành Dương Mục Thu phải khó chịu, cố tình nói quá lên, “Ngươi làm rất tệ, lần nào cũng làm ta rất đau, lần đó tất nhiên không phải là ngoại, rõ ràng ngươi đã trọng thương đến không thể cử động —— ”
“Câm miệng!” Thành Dương Mục Thu không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng dậy áp sát Ngân Nhung, tai lại hơi ửng hồng —— nổi giận.
Hắn ở vị trí cao đã lâu, đã mấy trăm năm nay chưa từng gặp ai dám nói năng lỗ mãng với mình như vậy —— càng đừng nói đến yêu quái, theo tác phong của hắn, sớm đã một chưởng đập đối phương chết mất xác rồi.
Nhưng mà phản ứng của Ngân Nhung lại càng nhanh hơn, nói hết lời cuối rồi, đã miệng rồi, lợi dụng thế sét đánh không kịp bưng tai thấy sợ.
“Bụp” một tiếng lập tức biến về tiểu hồ ly, chui vào trong góc xó, cả con hồ nằm bẹp xuống, cái đuôi hồ ly to bông xù cong ra trước người, hai cái tai cụp ra đằng sau, làm đầu trông càng tròn hơn.
Vẫn rất sợ.
“…” Một bụng lửa giận của Thành Dương Mục Thu không phát tiết được, không trên không dưới nghẹn giữa cổ họng.
Yêu quái mà cả đời hắn từng giết, không đến một vạn thì cũng được tám ngàn, bóp chết Ngân Nhung gần như là bóp chết một con kiến, nhưng mà, tay nâng lên rồi lại làm sao cũng không hạ xuống được.
Cảm giác này rất kỳ lạ.
Bạn đang đọc bộ truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu, truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu , đọc truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu chương mới