Lưng Thành Dương Mục Thu ưỡn đến thẳng tắp, “Thưởng như thế nào?”
Ngân Nhung cười hì hì, ngẩng cái đầu nhỏ lên, lấy lòng hỏi: “Tu vi của ngài sâu không lường được, cuồn cuộn như nước sông.
Chia cho ta một gầu nữa nhé?”
“Không được!” Thành Dương Mục Thu dứt khoát, Ngân Nhung không ngồi vững, bị hắn hất cái lảo đảo, suýt nữa ngã rạp ra chiếu, không khỏi thấy hơi tủi: “Tại sao ngài lại ghét ta thế chứ?”
Thành Dương Mục Thu đưa lưng về phía y: “Còn chuyện gì nữa không?”
“…” Ngân Nhung xoa xoa tay không đáp, ban nãy chống tay đỡ cho ngã, lòng bàn tay cọ sưng đỏ.
Thành Dương Mục Thu lạnh lùng nói: “Không có chuyện gì thì lui ra đi.”
Ngân Nhung chép miệng: “…có việc.”
Đầu tiên là Ngân Nhung thuật lại chuyện bắt gặp Thanh Bản lén lén lút lút chạy ra bên ngoài rõ ràng mười mươi, sau đó tiếp lời đến hết: “Còn về Nhân Hoàn của Vô Lượng Tông ấy.
Ta đã từng gặp Nhân Hoàn trưởng lão rồi, hồi trước ở trấn Tỳ Bà, ông ta mang theo rất nhiều người để đặc biệt tìm ngài… nghe nói ngài đã quên hết chuyện ở trấn Tỳ Bà rồi, nên ta tới nhắc nhở ngài một tiếng, có lẽ là kẻ đó từng muốn lấy mạng ngài, phải cẩn thận đề phòng ông ta.”
“…”
Một hồi im lặng ngắn ngủi, Ngân Nhung vò vò lòng bàn tay, đứng lên, “Nói xong rồi, ta không quấy rầy ngài nữa.”
Y vốn định mượn cớ “thi đấu sư môn”, đòi thêm một lần song tu.
Nhưng thấy Thành Dương Mục Thu ghét mình như vậy, cảm thấy kế hoạch có tám phần mười là vô vọng.
Mà thật ra với thể lực của tổ tông, nếu như thật sự làm, thì chưa chắc y có thể bò dậy tham gia thi đấu sư môn ngày mai.
Thôi vậy, chuyện này vốn dĩ cũng không có quá nhiều hy vọng, tốt nhất là không làm phiền hắn nữa, tương lai còn dài.
Thành Dương Mục Thu chợt gọi y lại: “Chờ đã.”
Ngân Nhung buông bàn tay chuẩn bị mở cửa xuống, nhưng không quay lại đi, chỉ đứng chỗ cửa ra vào, điệu bộ như là “nghe căn dặn xong sẽ lui ra luôn, không còn dây dưa nữa”, trông có phần hơi đáng thương.
Thành Dương Mục Thu im lặng quan sát y trong chốc lát, cuối cùng vẫn dịu ngữ điệu khô cứng xuống: “Chuyện ở cùng với ngươi trước đây, bản tôn… ta đã quên hết rồi, nhưng mà ngươi yên tâm, ân tình nhân quả đã hứa với ngươi, ta nhất định sẽ trả lại, chỉ là ta tu vô tình đạo, sớm đã dứt thất tình lục dục, cho nên có một vài thứ không có cách nào cho ngươi…”
Ngân Nhung: “Đó là nguyên nhân ngài trốn tránh ta?”
Thành Dương Mục Thu: “Chuyện song tu, chấm dứt ở đây, không thể tiếp tục —— ”
“Nhưng rõ ràng là ngài rất hưởng thụ, ” Ngân Nhung lên án, “Ngài đè ta trên giường, thế này thế kia, sau đó ta đau quá không chịu nổi, muốn bỏ chạy, ngài còn nắm đuôi của ta kéo ta về nữa!”
Thành Dương Mục Thu: “…”
Ngân Nhung càng nói càng oan ức: “Tu vi của ta thấp mà, lúc động tình, không thu đuôi và lỗ tai lại được, ngươi dùng sức túm như vậy, lực tay cũng lớn nữa, làm cho người ta bầm tím cả một mảng to, ngài…”
“Câm miệng!” Ngay khi Thành Dương Mục Thu ngắt lời y, cánh cửa phòng trước mặt Ngân Nhung rộng mở.
Sau đó nghe thấy tổ tông hạ lệnh đuổi khách: “Đi ra ngoài!”
“…đi ra thì đi ra ngoài.” Ngân Nhung nhỏ giọng lẩm bẩm, đến cùng không dám đóng sập cửa, nhưng mới vừa đi ra, đã nghe Thành Dương lão tổ tự dùng pháp thuật “cạch” một tiếng khép cửa lại.
Ngân Nhung: “……”
Ngân Nhung tức giận nghĩ: Thứ nam nhân chó má! Nhà ngươi còn có mặt mũi để nổi nóng sao? Làm tệ còn không cho người ta hả?! Chờ bản yêu lấy lại được yêu đan, cao chạy xa bay rồi, chắc chắn sẽ viết một phong thư dài gửi lại cho người, cẩn thận trình bày phân tích một lần cho ngươi biết ngươi làm tệ đến mức nào! Để ngươi biết mình cho chính xác!
Xí!
Ở một bên khác sau cánh cửa, nét nghiêm túc đứng đắn nhất quán trên mặt Thành Dương Mục Thu cuối cùng cũng không giữ được, bật ra vẻ nhẫn nhịn phức tạp.
Nếu như chịu quan sát kỹ, sẽ có thể phát hiện, lưng áo của hắn sớm đã bị mồ hôi thấm đẫm —— có lẽ là đau, vì lúc này đây chiếc nhẫn ngọc màu mực trên ngón cái tay phải, đã nóng đến sáng lên, da thịt mới lành lặn không được bao lâu, lại có dấu hiệu bị bỏng nổi bọng nước nữa.
Đương nhiên, với đại năng đến mức tầm cỡ như Thành Dương lão tổ đây, muốn bản thân khỏi bị thương là một việc rất dễ dàng, nhưng hắn không để ý, mà để chiếc nhẫn đó giày vò mình như tra tấn.
Hắn đọc thầm Thanh Tâm Chú, nỗ lực ngưng thần tĩnh khí, hòng muốn làm cho một số hồi ức nào đó khiến cho người ta mặt đỏ tới mang tai tan đi.
Thanh Bản nương theo sự che chắn của bóng đêm, chạy một mạch vào trong khu rừng gần bờ sông Trường Châu… quỳ lạy với một gốc cây.
“Tiền bối, ta uống nhầm Luyện Linh Đan, loại đan dược đó không được uống vào, bí cảnh sẽ đo lường ra được, hủy bỏ tư cách của ta! Lúc các sư trưởng ghi tên lại, ta không dám nói… bởi vì bọn họ không có cách nào cả, vả lại loại thuốc này không phải là độc dược, không có thuốc nào chữa được… nhưng ta không thể để mất đi cơ hội này được! Tiền bối, cứu mạng! Là ngài giúp ta tăng tu vi lên trong một thời gian ngắn, nên chắc chắn ngài cũng có cách giúp ta vượt qua cửa ải lần này đúng không?”
“Tiền bối, tiền bối ngài ở đâu?”
Thanh Bản ghìm giọng mình xuống thấp, như ăn trộm, một lát sau mới nghe thấy trên tán cây có tiếng nói vọng ra: “Đồ ăn hại! Trên đời này sao có kẻ ngu xuẩn như ngươi?”
“Thôi, để ta cứu ngươi thêm lần nữa, để làm trao đổi, ngươi phải nhớ kỹ lời dặn của bản tọa, không được để xảy ra chút sai lầm nào! Nếu không bản tọa sẽ tự tay kết liễu ngươi!”
Thanh Bản quỳ xuống đất liên tục dập đầu, vui vẻ nói: “Dạ, dạ vâng!”
Giờ Thìn (từ 7h-9h sáng) hôm sau, thi đấu sư môn chính thức bắt đầu.
Trước khi tiến vào bí cảnh, cần phải cử hành đại điển theo thông lệ.
Vô Lượng Tông, Thái Vi Cảnh, Vạn Kiếm Tông, Nam Sơn Phái bốn đại tông môn ngồi đầu, các môn phái còn lại thì dựa theo danh vọng, xếp hạng thực lực.
Song thật ra chỗ ngồi không quá nhiều, đa số các môn phái là do chưởng môn dẫn dắt các đệ tìm một chỗ nào đó đứng nghe phát biểu.
Người phát biểu lúc này là Thành Dương Mục Thu.
Đại điển này là truyền thống, nhưng hình thức vẫn nhiều hôn nội dung, chủ yếu là để cổ vũ sĩ khí.
Thành Dương Mục Thu vừa mới đi lên nói vài câu khách sáo, tiếng xì xào bàn tán lao nhao bàn tàn trong đám người lập tức rộ lên liên tiếp từng đợ.
Cho dù là Ngân Ngu ỉu xìu đứng trong hàng ngũ của Thái Vi Cảnh, thì vẫn có thể nghe thấy nhóm nữ tu Tinh Huy Lâu hưng phấn nói về Thành Dương lão tổ.
“Ngài ấy nhìn trẻ thật đấy! Ta còn tưởng là giống như Phạm chưởng môn của Vô Lượng Tông ấy, là ông lão đức cao vọng trọng!”
“Hơn nữa còn rất anh tuấn!”
“Sư tỷ, tỷ đừng nghĩ nhiều, nghe nói Triêu Vũ Đạo quân tu vô tình đạo, ngồi trong lòng mà vẫn không loạn.”
“Vô tình đạo không phải chỉ là truyền thuyết thôi sao? Sao ta nghe nói ngài ấy ngồi trong lòng mà vẫn không loạn là bởi vì thích nam nhân?”
Ngân Nhung nghe đến đây, không khỏi chột dạ —— tin đồn giữa mình và tổ tông, đã lan truyền xa đến vậy rồi sao?
Thế nhưng, cái tên mà các nàng nói ra lại rất xa lạ, Ngân Nhung nghe mà đầu óc mơ hồ.
Không chỉ nhóm nữ tu của Tinh Huy Lâu, mà nhóm nam tu của Thiên Sơn Môn cũng đang ong ong nghị luận:
“Thành Dương lão tổ đúng là quân tử khiêm tốn, nghe lời ngài ấy nói như tắm gió xuân!”
“Sư đệ mới chỉ biết một thôi, ta nghe nói là, hôm qua vị lão tổ này một kiếm chém giết hơn hai mươi người!”
Bạn đang đọc bộ truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu, truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu , đọc truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu chương mới