Nhờ một câu nói của chưởng môn Tiên tôn, trong vòng một ngày Ngân Nhung đã được cảm nhận tình người ấm lạnh.
Từ được các đệ tử đời chữ Thanh vây quanh như đám sao ôm mặt trăng, cho đến lúc này là không một lời thăm, thi thoàng còn có người dùng ánh mắt vừa tiếc hận vừa thương hại nhìn y.
Hết thảy bởi một câu “y chỉ là linh sủng của bản tôn”.
“Đúng là đáng thương thật đấy, giành được chiến tích tốt như vậy, mà vẫn không được tán thành, chưởng môn Tiên tôn chỉ nuôi y cho vui mà.”
“Khác máu tanh lòng mà, ai bảo y là yêu quái chứ.”
“Ta cảm thấy Hồ công tử rất tốt, ngay cả Thanh Điền sư huynh cũng nói ngài ấy rất trọng nghĩa khí, vì một người bạn thỏ tinh, mà suýt chút nữa gặp nguy hiểm.
Là người thì có gì hơn, chẳng phải có rất nhiều hạng người vô tình vô nghĩa hay sao?”
“Chưởng môn sư tôn ghét nhất là yêu tộc, nuôi y bên mình lâu như thế đã là kỳ tích rồi, nhưng mà vẫn luôn chưa từng xem y là người, đúng là hơi đáng thương.”
“Các ngươi nói có phải là bởi vì Trần thiếu chủ hay không, dạo này đang có lời đồn.
Chưởng môn sư tổ tức giận vì lam nhan, chỉ vì một câu nói của Trần thiếu chủ, ngài ấy mới không quan tâm đến việc ảnh hưởng tu vi, đi vào bí cảnh, giết hết tất cả cổ thú.
Nên là, bây giờ chính chủ về rồi, tình ngay lý gian, sao có thể đồng ý cho Tiên tôn nuôi một con mị yêu bên mình cơ chứ?”
“…”
Đủ các loại phỏng đoán và lời đồn không dứt bên tai, Ngân Nhung ngáp một cái, mừng vì được yên rồi.
Thôi thôi, y biết trong lòng lão nhân gia người có ánh trăng sáng rồi, không cần phải nhắc nhiều đến thế đâu, tại sao vẫn luôn có người cho rằng y và Tiên tôn có một chân thế nhỉ? Hai người rõ ràng trong sách, ngoại trừ ngủ với nhau mấy lần ra, thì chẳng có quan hệ gì nữa cả!
Ngân Nhung lớn lên trong Hồng Tụ Lâu, luôn quan niệm rằng nam nam nữ nữ làm chuyện đó với nhau, chả có gì là ghê gớm.
Nên trước giờ vẫn nhận thức được vị trí của mình rất rõ ràng, chưa từng có những hy vọng quá vời như là ông tổ nào đó sẽ vì chút chuyện đó mà nhìn mình bằng con mắt khác.
Bây giờ thì càng không cần phải bối rối, dù sao thì cũng là chuẩn bị rời đi rồi.
Ngân Nhung muốn về trấn Tỳ Bà —— bây giờ có một thân tu vi thế này rồi, trở về là đích thị là áo gấm về làng! Y phải khoe khoang một phen mới được, trước tiên là bao trọn cả Hồng Tụ Lâu, tận hưởng vui vẻ! Rồi lại một phát bao trọn mười mấy lang quân đàng hoàng chưa từng hành sự, trải nghiệm một lần niềm lạc thú của lão gia nhà giàu!
Chỉ là Trường Châu xa xôi quá, con đường về nhà tối ưu nhất, thật ra là theo tiên phảng, trước là đi vòng về Thái Vi Cảnh, rồi lại trở về trấn Tỳ Bà, còn tiết kiệm được không ít lộ phí, nên Ngân Nhung không vội vã rời đi ngay.
Dù không vội vã đi, nhưng cũng không ở chung với các đệ tử nhiều, ngoại trừ không chịu được những ánh mắt thương hại đó ra, còn có một nguyên nhân quan trọng khác —— đó là y phải từ giã với Thành Dương Mục Thu.
Mặc dù giữa hai người họ không có loại tình cảm đó —— thậm chí hoàn toàn không có tình cảm gì, tổ tông phiền y còn không hết nữa là —— nhưng ít nhiều gì y cũng nhận ân huệ của hắn, lại học được nhiều năng lực như vậy ở Hành Cao Cư, còn thải bổ dương khí của hắn nên mới có được ngày hôm nay.
Đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay, trước khi đi dẫu sao cũng phải báo lại một tiếng.
Huống chi, trấn Tỳ Bà tiếp giáp Thái Vi Cảnh, ngày sau hai người còn là hàng xóm.
Nhỡ hôm nay ra đi không lời từ biệt chọc giận tổ tông, không chừng sau này y chẳng còn quả ngon để ăn.
Bàn tính của Ngân Nhung đánh vang bộp bộp, ôm sẵn một bụng suy tính rồi, bèn đi về phía gian phòng của Thành Dương Mục Thu.
Bên ngoài căn phòng chữ “Thiên” của chưởng môn Tiên tôn vẫn có đám rối hầu đội mũ trùm màu đen như vậy.
Song, lần này, đám rối lại không nhường đường cho Ngân Nhung như thường ngày, vài con rối kỳ lạ cản đường của y, bất kẻ Ngân Nhung rẽ trái tránh phải như thế đi nữa, thì bọn nó đều có thể đoán được hướng đi của y.
Chẳng trách ai cũng sợ đám con rối này, nói rằng những thứ vật chết này còn mạnh hơn rất nhiều tu sĩ, thì ra trước giờ vẫn luôn nhường y.
“…” Ngân Nhung bất đắc dĩ, “Ta thật sự có việc, chỉ nói một câu với Tiên tôn là đi ngay được không?”
Con rối đương nhiên sẽ không nói chuyện.
Ngân Nhung có phần không biết nói gì.
Lộ trình trên tiên phảng chỉ có hai ngày, sang ngày mai đã khởi hành rồi, thời gian cho y “nói lời từ giã” không còn nhiều lắm, bây giờ y chỉ một lòng muốn quay về, chẵng muốn trì hoãn thêm một khắc nào nữa.
Chỉ hận không thể chờ Tiên phảng vừa đáp xuống đất, là chạy về trấn Tỳ Bà ngay, nhưng không biết vì sao ngay lúc này tổ tông lại không vui, không chịu cho gặp.
Chắc không định chờ đến khi về Hành Cao Cư rồi vẫn không chịu ra mặt đó chứ?
Đang lúc lo lắng, Ngân Nhung nhìn thấy một người quen, “Khuê Nhạc!”
Khuê Nhạc nhìn thấy Ngân Nhung, mắt tức thì sáng ngời, trước tiên là nhanh chóng sửa sang lại vạt áo vốn dĩ đã rất phẳng, rồi mới hơi ngại ngùng mở miệng: “Hồ công tử, ta đến tìm chưởng môn sư tổ nói chuyện khen thưởng, không thể bởi vì ngài là yêu tộc, thì không được… không công bằng như vậy, ta nghĩ kỹ rồi, nếu như ngài ấy không cho ngài đi, thì ta, ta cũng không đi…”
Ngân Nhung ngắt ngang lời hắn: “Cảm ơn lòng tốt của ngươi, nhưng mà chuyện đó không quan trọng với ta, ngươi có thể giúp một chuyện nhỏ này không?”
Khuê Nhạc lập tức nói: “Chuyện gì? Ta sẽ cố gắng!”
“Một chút chuyện nhỏ, giúp ta,” Ngân Nhung chỉ tay vào con rối, “Thu hút sự chú ý của bọn nó, sau đó bỏ chạy, ta biết điểm mù của tụi nó, theo cách của ta, sẽ không bị bắt!”
Khuê Nhạc nhìn vào đôi mắt màu hổ phách trong suốt của Ngân Nhung, gật đầu nhỏ giọng nói: “Được.”
Ngân Nhung cảm thấy đứa nhỏ này ngoan tới không thể tưởng nổi, còn dễ đỏ mặt nữa, không hề giống với thiếu niên ngông cuồng vượt cấp khiêu chiến tu sĩ cấp cao trong truyền thuyết.
Nhưng như vậy cũng rất tốt, có lẽ là con cháu của danh môn chính phái, mới có hàm dưỡng được như thế.
Ngân Nhung vỗ vỗ bờ vai của hắn, nở nụ cười khoe hai cái răng nanh: “Cảm ơn!”
Mặt Khuê Nhạc hình như càng đỏ hơn.
Có sự hỗ trợ của Khuê Nhạc rồi, Ngân Nhung thuận lợi chui vào ngoài cửa phòng của Thành Dương Mục Thu.
Bạn đang đọc bộ truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu, truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu , đọc truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu chương mới