Sau một quãng thời gian dài im lặng, trên đài ca múa vọng ra tiếng của nam nhân trước, rồi đến một tràn bạt tay làm người ta nghe mà đau răng, ngay kế đó là tiếng khóc của Lan Chi, âm thanh ồn ào huyên náo rất lớn.
Cây đàn tỳ long tiêu này là trân phẩm hiếm thấy, nơi thị trấn nhỏ nằm ngoài biên giới hỗn tạp tiên yêu người như trấn Tỳ Bà đây, hiếm khi nào được thấy loại bảo vật quý giá đến nhường này, nên khi Lan Chi nghe nói ân khách chỉ đích danh muốn cô biểu diễn mới không kiềm được đắc ý, nên mới đi rao như sợ có ai không biết.
Không chỉ các cô nương các tiểu quan trong Hồng Tụ lâu ngạc nhiên đến xem, còn có không ít người ngoài đến đặt căn phòng này, muốn được chút ánh sáng thần khí soi mình, trong lâu có thể gọi là người đông như mắc cửi.
Cho nên khi chuyện lớn xảy ra, người đứng vây xem đài múa kín đễn nỗi nước chảy không lọt, Ngân Nhung cũng ôm rửa chân bồn, chui vào hóng —— bây giờ Lan Chi đã không rảnh để quan tâm y có đứng phạt đàng hoàng không.
“Nhìn kìa, mặt Lan Chi bị đánh sưng hết rồi, búi tóc cũng tuột mất rồi.”
“Đổi lại là ta thì cũng phải nổi giận thôi, một vật quý giá đến vậy, không biết trị giá bao nhiêu linh thạch thượng phẩm nữa? Đến cả ân khách đó mà còn phải cẩn thận che chở, cô ta thì hay rồi, đàn đứt dây đàn người ta luôn!”
“Hồi trước cô ta cứ luôn miệng mình cái gì mà “sắc nghệ song tuyệt”, nên khách mới nghe danh mà đến, theo ta thấy ấy, cô ta đập bông chứ đàn tỳ bà cái gì! Ha ha ha ha ha ha ha!”
“Xuân ma ma đến rồi! Lần này Lan Chi thảm rồi! Ma ma không đập gãy chân của cô ta mới là lạ!”
Trong tiếng bàn luận có đồng tình, càng nhiều hơn là chế giễu, thật ra thì cũng bởi vì trước đó Lan Chi khoe mẽ quá, làm nhiều người trông mà thèm, bây giờ nhìn thấy vở tuồng lớn thế này, bèn cùng nhau xả ra ngoài.
Ngân Nhung đầy hào hứng nghe, thỉnh thoảng hùa theo hai câu như thật “cô ta thật sự bất cẩn quá”, “nói không chừng bình thường làm chuyện trái với lương tâm nhiều quá, gặp báo ứng”.
Cũng có vài người có quan hệ tốt với Lan Chi cãi giúp cô ta, ví dụ như Nhụy Nhi cô nương, lườm Ngân Nhung một cái: “Ngươi bớt cười trên đau khổ của người khác đi, chuyện này vẫn còn điểm, bây giờ vẫn chưa điều tra rõ ràng, không ai có thể kết luận.”
Ngân Nhung vừa nghe, không khỏi hơi bất an: “Có điểm gì kỳ lạ?”
Nhụy Nhi: “Ngươi nghĩ xem, trước đây Lan Chi tỷ tỷ là âm tu, sử dụng nhạc cụ thành thạo như ăn cơm uống nước, sao có thể dễ dàng đàn đứt dây đàn tỳ bà được? Nếu để ta nói thì chắc chắn là do chính cây đàn đó có vấn đề —— mà sao ngươi lại mang cái mặt nạ xấu thế chứ?”
Ngân Nhung đẩy cái mặt nạ che nửa mặt lên, sốt sắng hỏi: “Tỷ tỷ đừng nói một nửa thế chứ, đàn tỳ bà có thể có vấn đề gì?”
Không thể nào bị phát hiện được! Từ nhỏ sư phụ đã nói cho y biết, “chế ngự hàn khí” là một năng lực hiếm thấy, vì để tránh phiền phức, tuyệt đối không được nói cho người khác biết, mấy năm nay Ngân Nhung vẫn miệng kín như bưng, cũng chưa bao giờ sử dụng trước mặt người khác, chỉ mới lén lút dùng một lần như thế thôi, chẳng lẽ lại trùng hợp để bị phát hiện như vậy sao?
Nhụy Nhi kéo y qua, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng thầm thì: “Ngay sáng hôm nay đó, có vị đại nhân dùng “Tầm Linh Quyết” để tìm người, phá hỏng rất nhiều phù chú chống trộm, không chừng pháp khí mà vị ân khách đó dùng để cất giữ đàn tỳ bà long tiêu cũng bị phá hỏng chăng?”
Tuy câu trả lời hoàn toàn là nồi vuông úp vung tròn với suy nghĩ trong lòng mình, nhưng y vẫn bắt được trọng điểm: “Quyết gì cơ? Tìm ai?”
Tại sao cái “Quyết” gì đó nghe nó quen quen?
Nhụy nhi đắc ý nói: “Ngươi chưa từng nghe cũng không phải là lạ, đây là thuật pháp cấp cao, có nói cho ngươi cũng nghe ngươi cũng không hiểu đâu.”
“…” Ngân Nhung cố ý khích, “Vậy thì tỷ nghe hiểu được thuật pháp đó sao? Có nói khoác không đó?”
Quả nhiên Nhụy Nhi dính chiêu, nói rõ ràng tường tận: “Có khách nói cho ta biết! Ân khách của ta là một vị đại năng kỳ Kim Đan, nên tất nhiên là gì cũng biết rồi! Nghe nói “Tầm Linh Quyết” không ai không tìm được, chỉ có lão tổ từ Nguyên Anh trở lên mới có thể dùng được, trấn Tỳ Bà của chúng ta sáng nay vừa bị cái quyết đó lướt qua một lần, thật sự có rất nhiều phù chú chống trộm bị vỡ, không tin ngươi có thể hỏi thử —— này? Sao ngươi chạy rồi? Đi đâu đấy?”
Ngân Nhung không để ý đến, chạy nhanh muốn nổ phổi.
Y đã nhớ ra nơi mình từng được “Tầm Linh Quyết” rồi! Không phải là do hai tên tu sĩ đã mị thuật của mình nói sao? Đáng lẽ y phải nhớ ra từ sớm mới, ra quân tìm người ồ ạt như thế, không phải bọn tu sĩ đó thì còn là ai nữa? Lô đỉnh của mình không sao chứ
Ông lão mặc áo trắng vẻ mặt trầm như nước: “Ngươi làm việc thế này sao?”
Một tu sĩ da đen đau đớn quỳ trên đất, ôm thân dưới của mình: “Thanh Hoàn trưởng lão, con biết sai rồi, xin ngài cứu con!”
Thanh Hoàn hừm lạnhmột tiếng: “Cứu ngươi? Bảo ngươi đi tìm người, kết quả ngươi làm gì? Đùa giỡn mị yêu, còn bị yêu quái trêu đùa ngược lại!”
Có tiểu đệ tử bật lên cười, ánh mắt của Thanh Hoàn quét qua, đám tiểu đệ tử đó vội vã ngậm miệng, cúi đầu.
Nhưng tu sĩ da đen biết, lần này mình mất mặt đã nặng, có khi còn nổi tiếng trong khắp Vô lượng tông nữa—— khi hắn bị phát hiện, thì đang cùng một khối băng cứng làm cẩu thả việc, y phục xốc xếch, thần trí không rõ, nơi quan trọng đã bị tổn thương bởi giá rét tất nặng, nếu không có đại năng kịp thời xuất thủ cứu giúp, nửa đời còn lại chỉ sợ là không thể giao hợp được nữa, nhưng hiển nhiên là Thanh Hoàn không muốn cứu hắn.
Thanh Hoàn lại gắt lên: “Ngươi còn có mặt mũi để sống, lão phu đã rất kinh ngạc!”
Lại chuyển sang một cái đệ tử trẻ tuổi da trắng khác, “Còn ngươi nữa, cho ngươi tìm người, người chạy tuốt vào trong rừng làm gì?”
Đệ tử mặt trắng nào dám thừa nhận mình cũng bị mị yêu mê hoặc, bịch một tiếng quỳ xuống đất dập đầu: “Thanh Hoàn trưởng lão tha tội, đệ tử đã cẩn thận kiểm tra khu vực này rồi, không phát hiện người khả nghi từ bên ngoài đến, bởi vì…”
Hắn lén lút nhìn về phía tu sĩ da đen, bắn ra ánh mắt khẩn cầu, nói: “Bởi vì, bởi vì không tìm được sư huynh cho nên mới đi sâu vào trong núi, bị bọn yêu tinh ranh ma trong đó mê hoặc.”
Da đen mím mím môi, cuối cùng không vạch trần sư đệ, im lặng cúi đầu.
“Cũng may là còn có một người làm việc!” Cơn giận còn sót lại của Thanh Hoàn vẫn chưa tiêu.
Một vị tu sĩ địa vị khá cao khác góp lời cho Thanh Hoàn: “Xin ngài bớt giận, thật ra để cho hai thằng nhóc này đi tìm chẳng qua là bổ sung vào thiếu sót thôi, người đó đã mất hết tu vi, ký ức, không thể chống lại Tầm Linh Quyết nổi đâu, không bằng…”
Bạn đang đọc bộ truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu, truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu , đọc truyện Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu full , Lông Xù Thì Có Ý Đồ Xấu Gì Đâu chương mới