Tiệm net mà Trương Quang Bảo làm việc cách trường học mười phút, vào trưa mỗi ngày nếu như có tiết thì Trương Quang Bảo tan học sẽ vội vàng chạy đến đó, anh không ăn cơm tối vì anh làm việc tốt, ông chủ thưởng cho anh, buổi tối ở lại nếu như đói thì có thể ăn một tô mì ăn liền miễn phí.
Trương Quang Bảo tính toán, nếu như vậy thì một tháng anh có thể tiết kiệm được chín mươi đồng.
Vậy thì chi tiêu mỗi tháng có thể giảm dưới hai trăm, tiền lương sáu trăm, một tháng có thể để dành được bốn trăm, đến tốt nghiệp miễn cưỡng cũng có thể góp đủ học phí.
Đây gần như đã trở thành mục tiêu phấn đấu của anh.
Có khi Trương Quang Bảo cảm thấy có phải mình quá vô dụng rồi không, vì mấy trăm tệ mà liều mạng như vậy, nhưng còn có cách nào khác đây?
Ai mà không từng nghèo khó qua? Nói gì mà lý tưởng với hoài bảo, toàn là nói suông, những thứ này đều không thực tế.
Muốn làm được chuyện lớn phải làm từ chuyện nhỏ, không phải tổ tiên chúng ta có câu: phòng còn không quét, làm sao trị thiên hạ.
Hôm nay, sau khi tan học, anh đã đến tiệm net sớm.
Bước vào cửa thì thấy người hôm nay rất đông, mới có bảy giờ thôi, người bên trong đã kha khá rồi.
Hơi nóng xen lẫn khói thuốc và mồ hôi ập đến, nếu như không quen thì có thể sẽ ngất ngay.
Đương nhiên Trương Quang Bảo đã quen từ lâu rồi, làm việc ở đây sắp nửa tháng, anh đã quen hết mọi thứ nơi đây.
“Chú Trần, con đến rồi.” Trương Quang Bảo vừa bước vào đã bận rộn chào hỏi với ông chủ.
Chú Trần ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt với vầng trán đầy nếp nhăn nở nụ cười ôn hòa như mùa xuân.
“Ôi, Quang Bảo đến rồi à, chú Trần bận quá rồi.
Con nghe chú nói, chú hôm nay có việc, mừng thọ ông cụ, chú phải về nhà một chuyến.
Tiệm net giao cho con, hôm nay là thứ sáu, tối nay học sinh đến rất đông, con chịu khó một chút.
Hai mắt Trương Quang Bảo đỏ ngầu, sắc mặt tái nhợt, cười nhẹ, nói: “Vâng, chú Trần cứ đi đi, ở đây có con rồi.” Chú Trần nghe vậy, không nói gì cả, lấy ra một bao Hồng Tháp Sơn từ ngăn kéo quầy tiếp tân ra ném cho anh.
“Đừng có hút Hồng Mai miết, loại đó mạnh lắm.”
Trương Quang Bảo lắc lắc bao thuốc không nói gì cả.
Chú Trần đứng dậy bàn giao, sau khi xong thì chuẩn bị đi.
Trương Quang Bảo đã rất quen thuộc với tình hình của tiệm net, không cần thiết phải dặn dò gì.
Nhưng vừa ra đến cửa, ông ấy dừng lại, dường như nhớ ra điều gì đó.
Cuối cùng gọi Trương Quang Bảo ra ngoài.
“Chú Trần, có chuyện gì?” Trương Quang Bảo đang nghĩ đến việc làm ăn bên trong nên có chút vội vàng.
Chú Trần đánh giá người thanh niên hai mươi tuổi đầu này, tuyển hết biết bao nhiêu người quản lý tiệm mà chưa thấy ai nghiêm túc như Trương Quang Bảo làm hết sức mình, cứ như việc tiệm này là của nhà anh mở vậy.
Tuy nói rằng cầm tiền của tôi thì phải làm việc cho tôi.
Nhưng ở thời đại này, không còn nhiều những người có trách nhiệm như vậy.
Bản thân cũng từng thăm dò anh, cố ý để thêm vậy chục đồng trên sổ sách khi bàn giao, nhưng trước giờ Trương Quang Bảo đều không đút túi riêng, sáng sớm hôm sau giao lên đầy đủ hết.
Chú Trần lăn lộn trong xã hội nhiều năm vậy, ông ấy đều thấy và cảm động.
Ông ấy không còn coi thường người thanh niên này, từ việc anh nghiêm túc chịu trách nhiệm như vậy thì có thể nhìn ra tương lai của tên nhóc này sau này sẽ vô cùng rộng mở.
“Quang Bảo, chú biết con nghiêm túc, thật thà, làm cho tốt, chú sẽ không để con chịu thiệt.” Nói đến đây, ông ấy nghiêng đầu qua nói nhỏ vào tai Trương Quang Bảo: “Tiền lương cuối tháng chú cho con tám trăm, nhớ lấy, đừng nói cho dì biết.” Trương Quang Bảo cười rồi cảm ơn.
Dì mà chú Trần nói là vợ ông ấy, đôi lúc lại đến tiệm net một chuyến, Trương Quang Bảo có thể nhìn ra, chú Trần có hơi sợ vợ.
Tháng này vẫn chưa làm hết mà tiền lương đã được tăng thêm hai trăm, xem ra thì nhà tư bản này cũng không phải hút máu hết mà.
Đến đây được nửa tháng, Trương Quang Bảo thấy chú Trần rất tốt, chỉ là hơi keo kiệt, ví dụ như trời nóng mà cũng không nỡ mở điều hòa, tiệm net của chú lớn, làm ăn lại khấm khá, cũng chỉ có mấy chiếc quạt trần cũ ở đó thôi, không tới mức tiết kiệm vậy chứ?
Chú Trần vừa đi, Trương Quang Bảo bận rộn trở lại.
Khách hàng nơi này chủ yếu là học sinh, hôm nay lại là thứ sáu, ngày mai ngày kia là ngày nghỉ, người đến đây rất đông.
Lúc thì gọi thuốc, lúc thì gọi nước, còn có người bảo Trương Quang Bảo qua phố đối diện mua cho cô ta một bát mì lạnh!
Nhưng Trương Quang Bảo không nói gì cả, phục vụ vô cùng chu đáo.
Bạn đang đọc bộ truyện Lưu Manh Hóa Idol tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lưu Manh Hóa Idol, truyện Lưu Manh Hóa Idol , đọc truyện Lưu Manh Hóa Idol full , Lưu Manh Hóa Idol full , Lưu Manh Hóa Idol chương mới