Cùng lúc đó, trong cuộc thi sáng tác ca khúc trực tuyến tranh cúp Tiểu Cường lần này, các tác phẩm xếp thứ hạng cao ở mỗi khu vực đều được một số trang web âm nhạc nổi tiếng đưa vào danh sách.
Chuyện này được tiến hành dưới sự ngầm đồng ý của ban tổ chức, bởi vì làm như vậy, mức độ nổi tiếng của ca khúc dự thi lần này chắc chắn sẽ cao hơn, cũng sẽ nhận được sự ủng hộ của nhiều người hơn.
Chính vì lẽ đó, các ca khúc xếp thứ hạng cao đều trở thành bản hit phổ biến trên Baidu, lượng tìm kiếm vẫn luôn tăng cao không giảm.
Một số bài hát như “Cứu mạng” của Từ Minh Phong, “Một tiếng cười nhạt” của Trương Quang Bảo, “Thút thít trong đêm” của Doãn Anh Thư, “Tình yêu khó tiếp nhận” của Lưu Ngọc Thanh đã trở thành những bản hit lớn nhất, thậm chí còn vượt qua cả các vị thiên vương, thiên hậu, hoàn toàn khiến người khác phải cảm thán về sức ảnh hưởng to lớn của cúp Tiểu Cường.
Trên Tieba của Baidu, Tieba do người hâm mộ tạo cho các ca sĩ mà họ ủng hộ đã mọc lên như măng sau cơn mưa.
“Tiểu Bạch ba” của Từ Chính Vĩ và “Cậu Bảo ba” của Trương Quang Bảo là hai trang nổi tiếng nhất trong số đó.
Những người ủng hộ coi nơi này thành căn cứ địa, tiến hành các hoạt động kéo phiếu, tuyên truyền.
Một trận cạnh tranh quyết liệt đang được diễn ra.
Nhớ đến mấy ngày trước, khi Triệu Cảnh nói dối rằng cô ấy bị cướp, Trương Quang Bảo chạy tới cứu cô ấy, rồi lại bị cảm động vì sự quan tâm của cô ấy dành cho bản thân, trong lòng anh đã nghĩ rằng, nếu như lần sau cô ấy nói muốn tự tử, anh cũng sẽ đến cứu cô ấy.
Sự việc cũng thật là khéo, hôm nay Trương Quang Bảo thực sự nhận được một cuộc gọi như vậy.
Lúc đó Trương Quang Bảo đang xem tin tức trên mạng, sau khi chú ý tới cúp Tiểu Cường, anh thuận tiện lướt xem tin tức xã hội, trong đó có một bài liên quan đến Thành Đô.
Đưa tin là hôm qua ở một học viện nào đó ở Thành Đô có một cô gái đã nhảy lầu chết, nghe nói là do tổn thương tình cảm.
Lúc đó Trương Quang Bảo không chú ý lắm, mỗi ngày trên khắp đất nước luôn có người tự tử, đây đã không còn là tin tức gì mới nữa rồi.
Khi anh đang định đi ra ngoài hít thở không khí thì Triệu Cảnh gọi điện thoại tới, Trương Quang Bảo nhận ra số điện thoại của cô ấy.
Vì vậy vừa bắt máy anh đã hỏi cô ấy có chuyện gì.
Triệu Cảnh ở đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu không lên tiếng, chỉ nghe thấy những âm thanh kỳ lạ, lúc đó Trương Quang Bảo còn đang cười thầm trong lòng, được rồi, con nhóc quỷ này, chắc là lại đang làm chuyện mê hoặc gì đó.
Nhưng sau khi cẩn thận nghe kỹ, dường như Triệu Cảnh đang nghẹn ngào?
“Triệu Cảnh, cô làm sao thế? Đừng làm tôi sợ, nếu lần này lại phải đến nữa, tôi sẽ tức giận thật đó.” Trương Quang Bảo cố ý nói như vậy, anh muốn xem cô ấy sẽ phản ứng như thế nào.
Nhưng phản ứng của cô ấy lại khiến Trương Quang Bảo vô cùng ngạc nhiên.
“Nhóc lưu manh...” Giọng nói của Triệu Cảnh mang theo tiếng khóc nức nở.
“Hả? Sao vậy? Cô nói đi chứ?” Trương Quang Bảo đang suy đoán có phải lần này lại là một cái bẫy hay không.
“Tôi muốn tự tử...” Triệu Cảnh nói câu này, nhưng Trương Quang Bảo lại bật cười.
Thật là trùng hợp, mấy ngày trước tôi còn nói, thấy cô đối xử tốt với tôi như vậy, cho dù lần sau cô nói muốn tự tử, tôi cũng sẽ vội vàng chạy tới, mới có mấy ngày, cô thật sự dùng tới chiêu này sao?”
Trương Quang Bảo còn chưa cười xong thì Triệu Cảnh ở đầu dây bên kia đã ngắt máy.
“Này? Này? Này này này! Chết tiệt, cái quỷ gì vậy?” Trương Quang Bảo cảm thấy mờ mịt, có phải đầu óc của cô nhóc này thật sự có vấn đề không nhỉ.
Bình thường thấy cô ấy thông minh tinh quái, cũng đâu có giống.
A, không đúng, nếu như cô ấy đang giả vờ, sao có thể làm giả tiếng khóc được, vừa rồi anh nghe thấy tiếng khóc nức nở của cô ấy, chắc chắn không phải là giả.
Rốt cuộc thì cô nhóc này đang làm cái quái gì vậy?
“Các anh em, tôi đi ra ngoài một lát, nếu đàn chị tới tìm tôi thì các cậu cứ nói là tôi đến đại học Tứ Xuyên gặp mấy người bạn.” Trương Quang Bảo vừa nói hết câu thì người đã chạy ra khỏi cửa.
Lý Đức và Lương Cẩm đang chú ý đến chiều hướng của cúp Tiểu Cường liền liếc mắt nhìn nhau, đại học Tứ Xuyên? Chúng ta đâu có bạn bè nào ở đại học Tứ Xuyên đâu?
Vừa ra khỏi trường học, Trương Quang Bảo lập tức gọi điện thoại cho Triệu Cảnh, vậy mà cô ấy lại bắt máy, nhưng mà cô ấy không nói tiếng nào, chỉ nghe thấy tiếng nức nở của cô ấy.
Trương Quang Bảo vô cùng sốt ruột, anh nói, nếu như cô muốn chết, tốt xấu gì tôi cũng nên đến tiễn cô một đoạn đường cuối cho hết tình hết nghĩa.
Đến lúc này Triệu Cảnh mới nói với anh là cô ấy đang ở đình Hợp Giang sông Phủ Nam.
Trương Quang Bảo nghe cô nói như vậy thì trong lòng càng lo lắng, chẳng lẽ thật sự muốn tự tử sao? Nếu không thì tại sao lại chạy đến sông Phủ Nam làm gì, hơn nữa còn là nơi hội tụ của sông Phủ và sông Nam? Chẳng lẽ trước khi chết còn muốn tìm nơi có cảnh đẹp để ngắm nhìn thế giới lưu luyến này sao?
Khi Trương Quang Bảo vô cùng sốt ruột chạy đến đình Hợp Giang ở sông Phủ Nam, thì anh lại không thấy bóng dáng của Triệu Cảnh đâu.
Chỉ có đình nghỉ chân cô độc đứng ở đó, có lẽ là vì thời tiết trở lạnh nên xung quanh không có một bóng người.
Hai bên lối đi dẫn vào đình nghỉ chân trồng vài cây “Vạn Niên Thanh” hay còn gọi là “Thiên Niên Oải”, bởi vì loài cây này rất thấp, tuyệt đối không thể che chắn cho ai.
Triệu Cảnh đã đi đâu rồi? Trong lòng Trương Quang Bảo xuất hiện dự cảm bất thường, anh cảm thấy đôi chân hơi mất khống chế, dường như anh đang di chuyển vào đó từng bước một.
Trong đình nghỉ chân trống rỗng, không có ai cả, chỉ có một chút rác do khách du lịch vứt lại, ngoài ra ngay cả bóng ma cũng không có.
Trương Quang Bảo cảm thấy toàn thân như bị rút hết sức lực, Triệu Cảnh, cô chắc chắn không ngốc tới mức nhảy xuống sông tự tử đâu nhỉ!!!
Anh lập tức chạy tới cạnh lan can, nhìn xuống dòng sông Phủ Nam chảy uốn lượn dưới đình, Trương Quang Bảo hét lớn: “Triệu Cảnh! Triệu Cảnh!” Mặt sông yên tĩnh không hề có tiếng vọng lại...
Trương Quang Bảo mệt mỏi ngồi xuống, anh dựa vào lan can, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía dòng sông Phủ Nam bên dưới, bỗng nhiên ánh mắt của anh nhìn thấy một món đồ trên sông, đó là một sợi dây buộc tóc màu xanh lam của một cô gái...
Trời ơi, tại sao cô ấy lại nghĩ quẩn như vậy, bình thường là một cô gái vui vẻ hoạt bát, sao đột nhiên lại nghĩ đến chuyện tự tử! Mấy ngày trước, lúc gặp cô ấy, cô ấy vẫn còn cười nói, vẫn rất tốt mà? Chẳng lẽ là vì chuyện người nhà muốn cô ấy chuyển công tác về viện kiểm sát huyện sao? Không thể nào, Triệu Cảnh không phải kiểu con gái có tâm lý hạn hẹp như vậy.
Nói thẳng ra, mặc dù Triệu Cảnh điên, nhưng cô ấy vẫn là một cô gái rất tốt.
Tuy rằng cô ấy thường xuyên la hét anh, nhưng anh chưa bao giờ chán ghét cô ấy.
Ngược lại anh còn cảm thấy cô gái này rất thú vị, có một chất riêng.
Ôi, một người đang sống sờ sờ lại biến mất như thế, phải chăng sinh mạng của con người đã quá yếu ớt?
Trương Quang Bảo che mặt, cúi đầu xuống, nếu như anh lập tức chạy đến đây ngay khi nhận được cuộc gọi, có lẽ anh vẫn có thể cứu được cô ấy, tại sao anh lại nghi ngờ cô ấy? Chính vì sự nghi ngờ của anh mà cô ấy đã mất mạng, Trương Quang Bảo ơi Trương Quang Bảo, từ góc độ này, anh không khác gì một kẻ giết người.
Cảm giác hối hận dần dần tràn vào trong lòng, Trương Quang Bảo rơi vào tự trách sâu sắc, từ nhỏ đến lớn, anh luôn cho rằng mình chưa bao giờ làm điều gì có lỗi với bạn bè, vậy mà giờ đây, người bạn của anh lại chết vì anh, một cô gái đang tuổi thanh xuân lại cứ thế chết đi, vốn dĩ điều đang chờ đợi cô ấy là một cuộc sống tươi đẹp, nhưng mà...!Những người thân của cô ấy sẽ đau buồn biết bao...
Hốc mắt anh hơi nóng lên, Trương Quang Bảo cố hết sức kiềm lại, Triệu Cảnh, tôi có lỗi với cô.
“Nhóc lưu manh, anh tới rồi à?” Trước mặt vang lên một giọng nói, Trương Quang Bảo khẽ giật mình, sau đó lại tự giải thích, có lẽ là ảo giác, bởi vì mình có lỗi với cô ấy nên mới xuất hiện ảo giác như vậy, cô ấy đã chết rồi, sẽ không bao giờ quay về nữa, sau này sẽ không còn ai la hét trước mặt anh nữa...
“Anh làm sao vậy?” Giọng nói như đang khóc thút thít kia đúng là giọng của Triệu Cảnh, có lẽ do mình quá tưởng niệm cô ấy cho nên mới có ảo giác như vậy.
Tất cả chỉ là ảo giác, không thể dọa được anh đâu.
“Này, tôi đang nói chuyện với anh đấy!” Giọng nói đó bỗng nhiên tức giận hét lớn.
Trương Quang Bảo lập tức ngẩng đầu lên, đứng trước mặt anh là một cô gái, nói chính xác là một cô gái xinh đẹp, Trương Quang Bảo biết cô gái này, cô ấy tên là Triệu Cảnh.
Giờ phút này, trên mặt Triệu Cảnh vẫn còn nước mắt, sống mũi khẽ run, dường như vẫn đang thút thít.
Cô ấy đang nhìn chằm chằm Trương Quang Bảo với vẻ mặt buồn bã.
Trương Quang Bảo nghĩ thầm, có lẽ lần này không phải là ảo giác đâu nhỉ? Anh đứng lên một cách chậm rãi, lúc này mới nhận ra mình cách Triệu Cảnh rất gần, khoảng cách giữa hai người còn chưa tới hai bước chân.
Đúng vậy, đang đứng trước mặt anh chính là Triệu Cảnh vẫn còn đang sống sờ sờ.
Anh nhẹ nhàng vươn tay ra, chậm rãi đặt lên mặt Triệu Cảnh, làn da mịn màng tinh tế, ừ, vẫn còn độ ấm, chắc chắn là người sống.
Triệu Cảnh nhíu mày, dường như cô ấy cảm thấy hành động của Trương Quang Bảo có chút kỳ quái, nhưng cô ấy cũng không từ chối, chỉ nhìn anh không chớp mắt.
“Nhóc lưu manh, anh sao...” Cô ấy chưa kịp nói hết câu thì bỗng nhiên Trương Quang Bảo vươn một tay ra ôm lấy cô ấy thật chặt, giống như sợ cô ấy sẽ chạy trốn.
Triệu Cảnh ngạc nhiên, lúc này cô cảm thấy mình sắp ngạt thở, tim đập rất nhanh, cô ấy mở to hai mắt, nín thở.
Trương Quang Bảo ôm chặt lấy cô ấy không nói lời nào, cứ ôm cô ấy như vậy, không chịu buông ra.
Cuối cùng Triệu Cảnh cũng lấy lại tinh thần, đẩy Trương Quang Bảo ra, giơ tay lên định tát vào mặt Trương Quang Bảo, nhưng khi sắp đụng vào mặt anh thì cô ấy lại dừng lại.
Không biết là do không nỡ, hay là không dám, hoặc là không muốn.
“Triệu Cảnh, cô...” Trong lòng Trương Quang Bảo có cảm giác dường như mình vừa sống lại sau đại nạn, trong lúc nhất thời không biết nên hỏi cái gì.
“Anh làm gì đấy? Vừa gặp nhau đã sỗ sàng với tôi rồi, đồ dê xồm!” Triệu Cảnh trừng mắt nhìn anh, trực tiếp đi vòng qua anh, ngồi xuống dưới lan can, sau đó lấy ra một gói khăn giấy, tiếp tục lau nước mũi.
Trên mặt cô ấy vẫn còn nước mắt chưa khô, có lẽ lúc nãy cô ấy đã khóc.
Trương Quang Bảo đi qua, ngồi xuống bên cạnh cô ấy, trong đầu đầy thắc mắc, rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra? Không phải cô ấy nói muốn tự tử sao? Chẳng lẽ lại đang đùa với anh sao? Hay là thực sự muốn tự tử, nhưng mà vẫn chưa nhảy xuống? Do mình đến sớm sao?
Nhưng mà dù thế nào đi chăng nữa, chỉ cần người không có chuyện gì là tốt rồi, không cần phải so đo mấy chuyện khác, cho dù cô ấy lại trêu đùa anh thì anh cũng sẽ không trách cô ấy.
Khoảnh khắc vừa rồi thực sự đã dọa anh sợ hãi.
Chết tiệt, ai mà thất đức như vậy, sao lại vứt rác xuống sông, hơn nữa còn vứt dây buộc tóc của con gái, khiến anh tưởng rằng Triệu Cảnh đã nhảy xuống sông rồi!
“Nhóc lưu manh, tôi muốn tự tử, hu hu...” Ôi, bà cô này, sao mới nói có mấy câu lại khóc nữa rồi?
Trương Quang Bảo vội vàng hỏi: “Tại sao? Đang sống rất tốt mà, tại sao lại phải tự tử? Đã xảy ra chuyện gì?”
Nước mắt của Triệu Cảnh bất giác lại chảy ra, cô ấy quay đầu nhìn về phía Trương Quang Bảo, nhưng không nói lời nào.
Bạn đang đọc bộ truyện Lưu Manh Hóa Idol tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Lưu Manh Hóa Idol, truyện Lưu Manh Hóa Idol , đọc truyện Lưu Manh Hóa Idol full , Lưu Manh Hóa Idol full , Lưu Manh Hóa Idol chương mới