Từ đó trở đi, tuy không ai nói ra nhưng với đôi chồng chồng đã ly dị như họ thì đây là một lần hòa thuận hiếm hoi.
Ngoại trừ cùng ăn cùng ở, Vệ Tiểu Thảo cũng không cự tuyệt thân mật với Chẩm Lập Phong nữa. Dù vậy Chẩm Lập Phong vẫn lo sợ bất an như xưa.
Anh không biết tâm trạng này của mình do đâu mà có, nhưng anh không cách nào ngăn được mình thấp thỏm lo âu.
Lúc này vừa thấy Vệ Tiểu Thảo lại đi lục lọi tủ quần áo thì anh lập tức nơm nớp lo sợ, chạy ngay đến trước mặt cậu sốt sắng hỏi.
"Em đang dọn gì thế?"
Cũng may không phải Vệ Tiểu Thảo muốn chạy trốn.
"Em thấy gần đây có chỗ đang quyên góp đồ dùng và quần áo nên định tìm xem có đồ cũ nào để quyên góp không."
Lúc này Chẩm Lập Phong mới hết sợ, lại bắt đầu xum xoe.
"Để anh giúp em nhé......"
Vệ Tiểu Thảo nghĩ vậy cũng được nên gật đầu với anh.
"Tùy anh thôi."
Hai người đều xuất thân bần hàn nên sau khi khá giả cũng chưa từng ăn hoang mặc phí, họ gom góp được khá nhiều đồ cũ, Vệ Tiểu Thảo vào phòng chứa đồ định lấy thùng giấy cất dưới đáy rương ra đựng.
Thấy cậu định ra tay, Chẩm Lập Phong lập tức lao tới.