Nuôi người ta mà ngay cả lương cũng không trả, để người ta phải đi bán gà rút xương mới có thể miễn cưỡng sống qua ngày.
Nhất thời anh không biết nói gì cho phải, phản ứng cũng chậm chạp theo, anh nói: "Em có thể...... đòi anh mà."
Vẻ mặt anh đầy ngượng ngập như không quen nói kiểu này.
Vệ Tiểu Thảo cảm thông cười nói: "Tôi ngại lắm, ngài đã bao ăn bao ở rồi, đâu có lý nào còn phát tiền nữa."
Ông chủ thuê cậu làm việc rất nhẹ nhàng, bao ăn bao ở, ngoại trừ thỉnh thoảng làm bảo mẫu dỗ người thì chẳng còn việc gì khác. Lúc đầu Vệ Tiểu Thảo cứ tưởng phải trả giá tương xứng nhưng nhiều nhất chỉ hôn một cái mà thôi, không đau không ngứa cũng chẳng mất miếng thịt nào.
Một công việc hết sức nhàn hạ!
——————
Vệ Tiểu Thảo không nói gì nữa, ông chủ cũng lặng thinh, đến khi cậu lái xe kéo quầy hàng về nhà thì anh mới nói chuyện với cậu.
"Em...... Em đi theo anh."
Ông chủ ra hiệu cho Vệ Tiểu Thảo đi theo mình, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng làm việc.
Thật ra trong phòng cũng chẳng có gì ghê gớm lắm.
Vệ Tiểu Thảo nhìn quanh thấy không khác gì những phòng còn lại, nhưng cậu luôn giữ phép lịch sự nên không còn nhìn ngó khắp nơi mà chỉ dán mắt vào người ông chủ.
Ông chủ mở ngăn kéo rút ra một tấm thẻ ngân hàng đơn giản từ xấp thẻ dày đưa cho Vệ Tiểu Thảo.