Khi ngồi trên xe, vết thương của Kỳ Uyên được tùy ý quấn lại bằng một cái áo thun, nhìn không rõ vết thương như thế nào, nhưng vải dệt màu trắng nhanh chóng nhiễm sắc đỏ của máu, làm cho Trần Mộc cảm thấy choáng váng.
“Anh chảy rất nhiều máu.” Cô lo lắng nhìn chằm chằm màu máu kia.
Kỳ Uyên nâng nâng cánh tay nói: “Không đáng ngại, dì Phương sẽ băng bó.”
Thì ra dì Phương là một người quản gia vạn năng.
Hiện trường vừa rồi hết sức hỗn loạn, Trần Mộc cố gắng chạy, cũng không thấy anh vì sao mà bị thương. Nhưng ít nhiều cô có thể đoán được, hẳn là khi cô bị người kia kéo lấy, Kỳ Uyên ra tay giải cứu mới bị thương.
Trần Mộc có chút áy náy mà nói: “Xin lỗi anh, em không nên đề nghị đi dạo.”
Trước đó nghe Hai hào nói gia đình nhà họ Kỳ đến thế hệ của Kỳ Uyên đã rửa tay gác kiếm, cô một mực không nghĩ đến cái phương diện đánh đánh giết giết này. Không nghĩ tới hôm nay còn có cái ‘may mắn’ được thể nghiệm một lần thật sự kích thích tới mức hồn siêu phách lạc.
Kỳ Uyên nghe được lời này, quay đầu nhìn về phía cô, lông mày nhíu chặt, ánh mắt thâm trầm, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, mỗi chi tiết đều lộ rõ hai chữ khó chịu, “Việc này cũng không phải là em sai, vì sao phải xin lỗi, người nên xin lỗi là kẻ làm ra cái sự việc ngoài ý muốn này.”
Trần Mộc vội vàng hỏi: “Anh biết ai làm sao?”
Kỳ Uyên hừ lạnh nói: “Đương nhiên, thủ đoạn ngu xuẩn như vậy, chỉ có những kẻ ngu xuẩn của nhà họ Kỳ mới làm ra được.”
Trần Mộc: …
Lão đại, lúc ăn mắng người nhà họ Kỳ ngu xuẩn, có phải là anh đã quên anh cũng họ Kỳ không?
Kỳ Uyên thay đổi dáng ngồi, đưa bàn tay trái không bị thương của mình trùm lên bàn tay cô nói: “Em đừng sợ, có tôi ở đây, không có ai có thể làm gì thương tổn đến em.”
Trần Mộc cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay anh, giương mắt nhìn anh, tâm tình phải nói là ngũ vị tạp trần.
Hai chữ ly hôn này rất đơn giản, nhưng phải nói ra với người đàn ông này lại vô cùng gian nan.
Trong lòng cô luôn dặn dò chính mình, phải nhanh chóng nghĩ cách nhưng mỗi ngày cảm nhận được những gì anh đối tốt với cô. Cô năm lần bảy lượt mà lùi bước, thậm chí trong lòng cảm thấy tràn ngập tội lỗi.
Không thể nào sảng khoái nói lời ly hôn, cũng không dám tiếp thu những điều tốt anh làm, hiện tại cô chính là mắc kẹt trong tình huống tiến thoái lưỡng nan.
Hai người về đến nhà, dì Phương đã mời bác sĩ gia đình đến sẵn, những loại thuốc để xử lý miệng vết thương cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước, chờ Kỳ Uyên ngồi xuống, bác sĩ nhanh chóng xử lý miệng vết thương của anh.
Trần Mộc đứng ở bên một bên xem, áo thun bị thấm máu đã bỏ qua một bên. Sau khi nhìn rõ được miệng vết thương, trong nháy mắt hai chân cô mềm nhũn. Đó là một vết thương rất dài gây ra do một loại vũ khí sắc bén gây ra. Bốn phía còn có chút máu đã đông lại, cảm thấy có chút bẩn, mà từ miệng vết thương máu vẫn chảy ra ngoài.
Trần Mộc có chút đau lòng mà liếc nhìn Kỳ Uyên một cái. Chỉ thấy anh sau khi đưa cánh tay mình cho bác sĩ, liền ngồi một cách thoải mái và luôn giữ im lặng, mặc kệ bác sĩ đang làm gì cánh tay anh, lông mày anh cũng không nhăn một nửa, phảng phất như là cánh tay của một người nào khác không phải là của anh.
Người này rốt cuộc là một người đàn ông như thế nào? Anh có thể nghiêm trang giáo huấn cô, cũng sẽ dùng cái đầu óc suy nghĩ lung tung bậy bạ mà trêu chọc cô. Còn có thể giống như bây giờ, ngồi đằng kia bất động như núi, làm cho người khác dễ dàng cảm nhận được sự cường đại của anh ta, làm cho người ngây ngốc mà ở bên cạnh anh cảm thấy an toàn.
Người đàn ông vừa kỳ quái lại vừa cường đại.
Tuy rằng Kỳ lão đại là sốt ruột về nhà chấp hành bước hẹn hò cuối cùng, nhưng sau khi bác sĩ may 10 mũi lên tay anh, anh liền trở nên thành thật. Anh bị thương bên tay phải, ngay cả lo cho những nhu cầu của bản thân còn khó khăn nữa là, nói chi đến cái vận động yêu cầu độ khó cao như lăn giường. Chỉ cần nghĩ đến việc mình không có biện pháp làm cho Trần Mộc hài lòng, anh liền cảm thấy buồn bực. Mà Trần Mộc không có tính toán sẽ cùng anh lăn giường mà nói, càng không thể làm ra cái động tác “Ngồi lên trên chính mình di chuyển”, cho nên một đêm nay, hai người chỉ đơn giản tắm rửa rồi trèo lên giường ngủ.
Ngày hôm sau Trần Mộc bị Hai hào gào cho tỉnh, tên gia hỏa này chưa kể đến việc vô dụng đã vậy lại còn lười biếng!
Hai hào vô tội phản bác: “Tôi không có lười biếng, tự nhiên tôi lại bị ngủ đông, cũng không biết chuyện gì xảy ra, sáng nay đột nhiên tỉnh lại.”
Trần Mộc nghe được cũng không hiểu vì sao, “Có phải là trục trặc chỗ nào đó không?”
Hai hào: “Tôi đã báo hệ thống chủ, nó nói sẽ kiểm tra cho tôi.”
Trần Mộc trêu chọc nói: “Nói hệ thống chủ thu hồi cô đi, dù sao trừ bỏ việc lảm nhảm, cô cũng không có tác dụng gì nhiều.”
Hai hào: ….
Liền nghe được nó lên án nói: “Nếu thu hồi tôi lại tôi sẽ bị xóa sổ đó. Cô làm sao có thể tàn nhẫn như vậy hả?”
Trần Mộc bị dọa cho nhảy dựng, vội vàng nói: “Vẫn như bây giờ đi, cô liền đi theo tôi.”
Sau đó Trần Mộc kể một cách đơn giản những gì ngoài ý muốn phát sinh tối hôm qua cho Hai hào nghe, còn nói thêm vào: “Kỳ Uyên nói là do người họ Kỳ làm, có phải là do chú Ba người hôm trước tìm đến cửa làm không?”
Hai hào nói: “Sau khi Kỳ Uyên trở thành người đứng đầu nhà họ Kỳ, xác thật bên nhà họ có nhiều người không phục, cũng thường xuyên ngấm ngầm tạo ra phiền toái với Kỳ Uyên, nhưng người trực tiếp động thủ dường như không có. Nhưng gần đây anh họ Kỳ Uyên từ nước ngoài vừa trở về.”
Trần Mộc: “Ý cô là có khả năng là do anh họ của Kỳ Uyên hạ độc thủ với anh ấy?”
Hai hào: “Rất có khả năng.”
Trần Mộc có chút lo lắng nói: “Cái đó Kỳ Uyên có phải là rất nguy hiểm không?”
Hai hào cười nhạo, “Cô cho rằng anh ta có thể thâu tóm mọi quyền lực, là dựa vào sự thành thật thiện lương của anh ta sao??? Anh ta chính là một người tàn nhẫn, căn bản không cần cô phải nhọc lòng đâu. Hơn nữa, một khi anh ta không cẩn thận mà không còn nữa, có phải là cô có thể danh chính ngôn thuận ly hôn hay không?”
Trần Mộc trợn trắng mắt: “Cô câm miệng!”
Cho tới bây giờ cô chưa hề có bất kỳ ý tưởng ác độc như vậy!
Cô sở dĩ rối rắm như vậy là do muốn tìm một biện pháp để có thể ly hôn cùng Kỳ Uyên một cách hòa bình.
Chờ cô rửa mặt xong xuống lầu, mới phát hiện Kỳ Uyên đã đi ra ngoài từ sớm. Đây là lần đầu tiên Trần Mộc thấy Kỳ Uyên có việc gấp, trước đó anh ta nói mình đang trong thời gian nghỉ kết hôn. Cô tò mò hỏi dì Phương: “Anh ấy đi đâu vậy? Tay vẫn còn bị thương.”
Dì Phương bưng bữa sáng cho cô, kỳ quái mà liếc cô một cái, “Cô không biết cậu ta đi đâu, tôi làm sao biết được.”
Trần Mộc bị nghẹn một chút, chỉ có thể ngượng ngùng mà uống sữa bò.
Qua đi một lúc, dì Phương đem tới một cái hộp, nhìn Trần Mộc nói: “Đây là lễ vật tiên sinh giúp cô chuẩn bị, cô xem qua một chút.”
Lúc này Trần Mộc mới nhớ hôm nay cô phải về nhà mẹ đẻ, ngày hôm qua Kỳ Uyên đã nói qua chuyện này. Nhìn hộp quà trên bàn, Trần Mộc bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, ngày hôm qua Kỳ Uyên đùa giỡn nói rằng cô quên sinh nhật mẹ mình, nhưng anh vẫn giúp cô chuẩn bị trước lễ vật. Có phải là anh biết trước cô sẽ quên việc này nên không chuẩn bị lễ vậy không?
“Quan hệ của nguyên chủ với mẹ mình không tốt sao? Cho nên không nhớ sinh nhật mẹ mình?” Trần Mộc hỏi Hai hào.
Hai hào phân tích: “Ở nhà họ Trần, mẹ Trần rất thương nguyên chủ, nguyên chủ hẳn có thể nhớ sinh nhật mẹ Trần.”
Trần Mộc cắn miếng bánh mì, “Vậy vì sao Kỳ Uyên lại chuẩn bị trước lễ vật? Tình huống này có chút không thích hợp, chẳng lẽ anh ta có khả năng biết trước mọi việc?”
Hai hào nhắc lại: “Nơi này tuy là thế giới giả thuyết, con người và sự vật đều được xây dựng dựa vào thế giới thật, căn bản không tồn tại cái gì gọi là năng lực siêu nhiên.”
Trần Mộc: “Nói không chừng có ngoại lệ?”
Hai hào chắc chắn nói: “Hệ thống chủ không cho phép chuyện như vậy xuất hiện.”
Trần Mộc: …
Địa vị cùng tài sản của nhà họ Trần tuy không thể so sánh với nhà họ Kỳ nhưng cũng được coi là một gia tộc giàu có. Nhà họ Trần cũng được coi là một gia tộc có tiếng ở nơi này. Nguyên chủ của thân thể Trần Mộc xuyên vào là người nhỏ nhất trong gia đình, từ nhỏ đã được nuông chiều, cho nên khi lớn liền trở thành một công chúa đầy tật xấu.
Hôm nay là sinh nhật tròn 50 tuổi của mẹ Trần, người được mời tới chúc mừng không ít, từ trong ra ngoài khắp nơi đều là người.
Trần Mộc cầm lễ vật đi thẳng vào nhà chính, ngoại trừ việc gặp được Lan Khả ngoài sân, còn lại toàn là người không hề quen biết, may mắn có Hai hào bên cạnh nhắc nhở, cô mới không trở thành trò cười.
Tính tình của nguyên chủ điêu ngoa tùy hứng, không quá hòa hợp với mọi người. Cho nên có về nhà mẹ đẻ đi nữa cũng không có ai nguyện ý tiến lên bắt chuyện, Trần Mộc cũng vui mừng vì mình được thanh nhàn, sau khi cùng người lớn trong nhà chào hỏi qua, liền lên lầu tìm mẹ Trần.
Vừa nhìn liền biết mẹ Trần là một người phụ nữ mềm mại và duyên dáng, dáng người phúc hậu, khóe miệng hếch lên một cách tự nhiên trông như đang cười. Nhìn thấy bộ dáng của bà ấy phảng phất có thể nhìn thấy được bản thân mình khi về già, hai mẹ con này thực sự là giống nhau.
Mẹ Trần nhìn thấy cô, vội vàng kéo tay cô nói: “Nha đầu này, mẹ còn tưởng con giận dỗi không chịu đến.”
Trần Mộc làm cho bản thân mình thoạt nhìn cà lơ phất phơ, cầm lấy trái cây trên bàn cắn hai miếng mới nói: “Sinh nhật của mommy, con phải đến chứ.”
Mẹ Trần vỗ vỗ tay cô, lôi kéo cô ngồi xuống, nói: “Mẹ hiểu tính tình của con, tới nhanh mà đi cũng nhanh, sẽ không so đo quá nhiều. Lúc trước mommy daddy ngăn cản không cho con kết hôn với Kỳ Uyên là có nguyên nhân, nhưng với cái tính tình quyết liệt của con, vẫn là không chịu nghe ai.”
Cái gì? Thật ra nhà họ Trần không đồng ý hôn sự của hai người? Vậy thì vì cái gì Kỳ Uyên dưới tình huống như vậy còn ngang ngạnh muốn cưới cô?
Trần Mộc nói theo bà: “Mommy, mẹ biết rõ con từ nhỏ đã thích anh ấy rồi.”
Mẹ Trần thở dài, “Gia đình của chúng ta như vậy, nói là thích thì quá ngây thơ rồi, với mối quan hệ hiện tại của ba con với Kỳ Uyên, con ở bên kia có thể có ngày lành sao? Mommy thực sự là lo lắng cho con.”
“Mommy, nhà chúng ta không phải vẫn luôn hợp tác với Kỳ Uyên sao?”
“Con đó, cả ngày chỉ lo chơi, không có chút quan tâm đến việc trong nhà. Trong khoảng thời gian này, tên Kỳ Uyên bạch nhãn lang (*) kia đã chuẩn bị trở mặt với nhà chúng ta.”
(*) Sói mắt trắng, chỉ những người vong ơn bội nghĩa.
Trần Mộc: ….
Mẹ Trần tiếp tục: “Cái này cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, ngay sau khi hạng mục hợp tác xuất hiện vấn đề, thái độ của Kỳ Uyên liền thay đổi. Lúc trước chúng ta còn tận tâm tận lực giúp nó như vậy, bây giờ nó trở mặt không nhận thân thích. Thật ra một tên bạch nhãn lang vô ơn.”
Trần Mộc nghẹn họng nhìn trân trối, “Những chuyện này con cũng không biết.”
Mẹ Trần giơ tay chỉ chỉ đầu cô nói: “Con đó, mẹ đã cản không cho con lấy Kỳ Uyên, còn liền muốn sống muốn chết mà náo loạn với mẹ. Bây giờ thì tốt rồi, chờ nó trở mặt hoàn toàn với nhà họ Trần sẽ bỏ con, con không phải trở thành trò cười hay sao?”
Trần Mộc: ….
Buổi tối Trần Mộc tự nhiên ở lại một đêm. Tuy rằng mối quan hệ phức tạp giữa hai nhà khiến cô rơi vào khó xử nhưng mẹ Trần lại đem lại cho cô một tin tức làm cho cô vô cùng mừng rỡ, ý của mẹ Trần là: Nếu Kỳ Uyên cùng nhà họ Trần trở mặt hoàn toàn, cô nhất định phải ly hôn với Kỳ Uyên. Không thể lưu lại nhà bên kia để người khác chế giễu.
Cái này có nghĩa gì, chính là việc cô ly hôn được nhà họ Trần ủng hộ!! Nói như vậy, nhiệm vụ ly hôn này không phải là không có khả năng hoàn thành!!
Cái kia hiện tại cô chỉ cần ngồi chờ Kỳ Uyên với nhà họ Trần trở mặt thôi là được.
Bởi vì lạ giường Trần Mộc lăn qua lộn lại không ngủ được, 12 giờ, ngoài ý muốn nhận được tin nhắn WeChat của Kỳ Uyên.
Kỳ Uyên: “Ngủ rồi sao?”
Trần Mộc: “Vẫn chưa, có chút khó ngủ.”
Kỳ Uyên: “Vì sao?”
Trần Mộc: ….
“Anh có phải là có năng lực biết trước mọi việc không???”
Kỳ Uyên: “Tôi có nhiều cách để có được tin tức.”
Trần Mộc: ….
Kỳ Uyên hỏi: “Em nghĩ như thế nào?”
Trần Mộc: “Anh có thể bình tĩnh cùng em thảo luận chuyện này sao?”
Kỳ Uyên nói tiếp: “Cái này vốn dĩ không phải vấn đề, trước mắt, anh sẽ không đồng ý ly hôn. Hoạt động cuối cùng của hẹn hò chúng ta còn chưa có làm xong.”
Trần Mộc khó tin mà nói: “Ý anh là: Chỉ cần em có thể cùng anh làm xong hoạt động cuối cùng đó là có thể ly hôn??”
Tác giả có lời muốn nói: Lão đại để cô về nhà mẹ đẻ là có mục đích!
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!