Quay trở về khách sạn, đã đến giờ cơm tối, Trần Mộc không có tâm tình nấu cơm, càng không có tâm tình ăn cơm. Cũng không quan tâm đến việc cả người toàn mùi mồ hôi, cởi giày xong, trực tiếp leo lên giường, trùm chăn đi ngủ. Nhưng ở trong loại tình huống này làm sao có thể đi ngủ được, chỉ có thể đem chính mình làm đà điểu mà vùi mình vào trong chăn thôi. Giả vờ như mình không nghe không thấy mọi chuyện vẫn như cũ.
Nhưng vẫn sẽ đau lòng khổ sở, bởi vì không chỉ bị lừa, cô cũng đã chết, chỉ còn lại loại ý thức hư vô mờ mịt này thôi.
Kỳ Uyên cùng với cô đi thẳng vào phòng, thấy cô quen thuộc mà đi vào phòng ngủ của anh, trốn vào trong chăn của anh, vừa đau lòng vừa đáng thương, đi tới ôm cả người và chăn vào lòng, nói: “Cả người đều toàn mùi mồ hôi, làm chăn mền làm bẩn hết rồi!”
Trần Mộc rũ mi mắt đã cụp xuống, không có tinh thần gì nói: “Anh dám ghét bỏ sao?!”
Kỳ Uyên cười khẽ, “Không dám, nhưng người vừa leo núi xong, tốt hơn là tắm nước nóng. Anh ôm em vào phòng tắm, có được không?”
Trần Mộc trầm mặc một hồi, lắc đầu, “Em không muốn cử động.”
Kỳ Uyên: …
Hai người một đang nằm một đang ngồi, không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Trần Mộc nhận thua, xoay người ngồi dậy, bất đắc dĩ nói: “Anh đi mua đồ ăn đi, em đi tắm.”
Mặc dù Kỳ Uyên không nói, nhưng cô có linh cảm, nếu cô không ngồi dậy đi tắm, anh có thể ngồi bên cạnh cô như vậy cho đến thiên hoang địa lão (*).
(*)天荒地老 – Thiên hoang địa lão, thành ngữ, có nghĩa là khoảng thời gian rất lâu, thường được dùng để hứa hẹn trong tình yêu. (Theo Baidu)
Thấy cô đã thỏa hiệp, lúc này Kỳ Uyên mới hài lòng cầm điện thoại lên gọi đồ ăn.
Chờ Trần Mộc cả người sảng khoái đi ra từ phòng tắm, phát hiện Kỳ Uyên đang xem đôi bàn tay của con búp bê sứ lớn nhỏ. Cái này mua được ở cửa miếu Bồ Tát, búp bê không được làm tinh xảo cho lắm, chỉ bán mười đồng một con, Kỳ Uyên mua hai con, một nam một nữ.
Đúng là anh thích con nít.
Trần Mộc đứng ngay sau lưng anh, nhìn sự chân thành ngây thơ như một đứa trẻ kia của anh, trong lòng cô cảm thấy khó chịu.
Dựa vào hình thức chung sống của hai người bọn họ, chỉ cần cô muốn ổn định, không muốn làm nhiệm vụ, hệ thống chủ sẽ phán định nhiệm vụ của cô thất bại. Sau đó thế giới này sụp đổ, cô vĩnh viễn không có cách nào có thể cùng với người đàn ông mình thích tương thân tương ái, cùng sống đến lúc bạc đầu.
Mong mà không được, đúng là thực sự tra tấn người khác.
Nếu đã như vậy, cô kiên trì vì cái gì? Kỳ Uyên là chồng danh chính ngôn thuận của cô, vì sao cô lại phải vì cái nhiệm vụ không thể hiểu được kia mà từ chối thân mật với người đàn ông này? Có cần phải vậy không?
Nghĩ tới đây, Trần Mộc quyết đoán ném đi cái khăn đang lau tóc, nhanh chóng bước đến bên người Kỳ Uyên, đem điện thoại trên tay anh ném lên mặt bàn, sau đó nhẹ nhàng linh hoạt ngồi lên đùi anh.
Kỳ Uyên bị những động tác liên tiếp của cô giật nảy mình, ngồi thẳng người lên nhìn cô, “Có chuyện gì vậy?”
Trần Mộc không trả lời, duỗi hai tay nâng mặt anh, sau đó hung tợn hôn lên môi anh.
Kỳ Uyên: …
Cảm giác bờ môi đụng bờ môi rất dịu dàng, lại cảm thấy chưa đã ghiền, vì thế cô vươn đầu lưỡi ra đẩy vào miệng anh, sau đó đi đến thăm dò. Không đợi cô kịp hưởng thụ đủ loại cảm giác chủ động đùa giỡn người khác, Kỳ Uyên đã ngồi không yên, cuốn lấy đầu lưỡi cô bắt đầu phản kích.
Một đi một về, hôn nhau nhưng lại giống như đang đánh trận, không ai chịu yếu thế.
Thật vất vả mới tách ra, hơi thở của hai người đều rối loạn, hai cái trán chạm vào nhau phì phò trầm thấp mà thở. Lúc này Kỳ Uyên còn chưa kịp hiểu rõ động cơ của cô, chỉ cảm thấy Trần Mộc bỗng nhiên mềm mại đi, mười phần đáng yêu, cũng thật sự ngọt ngào.
Anh mỉm cười không dứt, nói: “Nhiệt tình như vậy?”
Trần Mộc nhướng mày, “Cứ nhiệt tình như vậy? Vậy cái này thì sao?”
Nói xong cô thò tay vào vạt áo anh, theo cơ bụng anh, một đường hướng lên trên mà trêu chọc.
Yết hầu của Kỳ Uyên liên tục di chuyển lên xuống, đè thấp giọng, ngữ khí nguy hiểm như đang cảnh cáo nói: “Bây giờ em đang đùa với lửa đó.”
Kỳ Uyên hít một hơi sâu, không nói hai lời, khiêng cô lên vai, sau đó chậm rãi đi vào phòng, cong chân, cửa phòng ‘rầm’ một cái đóng lại, nhân tiện che đi một phòng cảnh xuân.
lúc này, nhân viên phục vụ là một cậu trai trẻ đang đẩy bàn thức ăn, đứng ngoài cửa hồi lâu, nhưng bên trong không có một chút động tĩnh. Cậu do dự không biết có nên gọi điện thoại lại cho tiếp tân để xác nhận lại không, thì đụng phải Quách Tử người vừa bước ra khỏi thang máy.
Quách Tử đã sớm cơm nước xong xuôi dưới lầu, đang muốn tìm Kỳ Uyên nói chút chuyện, nhìn thấy nhân viên phục vụ đứng trước cửa với vẻ mặt khó xử cũng có chút ngoài ý muốn, “Thì ra còn chưa ăn cơm sao?”
Lấy điện thoại gọi cho Kỳ Uyên nhưng bên kia không ai nhận điện, Quách Tử lại nhanh chóng có nghĩ ra ý định gọi điện thoại cho Trần Mộc, kết quả điện thoại vang lên hồi lâu mới có người nhận, cậu vội vàng chào hỏi, “Chào chị dâu.”
“Chị dâu em gái cậu ấy!” Đầu bên kia truyền đến giọng nói đầy ác thanh ác khí (*) của Kỳ Uyên.
(*)恶声恶气 – Ác thanh ác khí, thành ngữ; dùng để diễn tả giọng điệu nói chuyện rất dữ dằn với thái độ thô lỗ. (Theo Baidu)
Quách Tử giật mình, lấy điện thoại ra nhìn màn hình một chút, phát hiện đúng là số điện thoại của Trần Mộc không sai, chắc là Kỳ Uyên nhận điện thoại thay cho cô, “Lão đại, hai người không có ở trong phòng sao? Nhân viên đưa đồ ăn đang đứng trước cửa.”
“Bây giờ không rảnh để ăn, cậu mang đi ăn đi, đừng có quấy rầy tôi nữa. Thuận tiện xin đạo diễn cho tôi nghỉ một ngày, ngày mai anh đây muốn bỏ bê công việc.” Kỳ Đại ảnh đế vội vàng bàn giao mọi việc, sau đó quả quyết tắt điện thoại.
Nghe đến âm thanh báo bận trong điện thoại, nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của người phục vụ, Quách Tử có chút đứng hình, “Cứ để đồ ăn lại cho tôi, anh có thể đi trước.”
Cho đến khi người phục vụ đi rồi, Quách Tử mới chậm rãi đẩy xe đồ ăn đi vào thang máy, trong lòng phát sầu, cậu đã ăn cơm rồi, chẳng lẽ giờ anh thêm một lần nữa?
Không đúng, sai trọng điểm rồi, điều làm cậu ngoài ý muốn chính là Kỳ ảnh đế thế mà muốn tỏ ra kênh kiệu!! Còn nói mấy chữ bỏ bê công việc một cách hùng hồn như vậy?!
Rốt cuộc là bận rộn việc gì cơ chứ, còn không cho phép người khác quấy rầy? Không lẽ buổi chiều Tống Tử Quan Âm cho Kỳ ảnh đế gợi ý gì hay sao, cho nên khi bọn họ vừa về đến, liền ngựa không dừng vó đóng cửa làm xe (*)??
(*)马不停蹄 – Ngựa không dừng vó, thành ngữ; thường dùng để chỉ việc không hề dừng lại mà tiếp tục vươn lên. (Theo Baidu)
闭门造车 – Đóng cửa làm xe, thành ngữ; thường dùng để chỉ sự tự túc, không giao tiếp với thế giới bên ngoài. (Theo Baidu)
Cái suy đoán này của Quách Tử có thể nói là cực kỳ chuẩn xác.
Sáng sớm ngày hôm sau, Trần Mộc tỉnh dậy trong tình trạng vừa mệt vừa đói. Khi tỉnh lại, phát hiện người đàn ông vẫn ôm chặt cô không buông tay dường như sợ rằng khi buông tay cô sẽ chạy đi mất. Hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp có quy luật kia của anh, nhàn nhạt phả vào bờ vai cô làm cho cô có chút ngứa ngáy, cô cũng tự nhiên mà nhớ đến những hình ảnh khiến cho người ta đỏ mặt tía tai đêm qua.
Trên tủ đầu giường, một hộp áo mưa đã bị mở ra, từ tối hôm qua đến rạng sáng nay, đã dùng được nửa hộp, đúng là chẳng khác nào ăn trúng xuân dược, hoàn toàn không dừng được.
Nhưng mà di chứng của việc làm quá kịch liệt chính là giờ phút này cả người cô đều đau ê ẩm lưng đau như bị chuột rút, căn bản không dám xoay người.
Nhưng mà có hậu quả như vậy cũng chỉ có thể trách cô, nếu không phải cô chủ động đi trêu chọc Kỳ Uyên, anh cũng không hóa thành thú mà ăn cô sạch sẽ.
Sở dĩ cô đi trêu chọc anh, cũng là muốn đi tìm cảm giác chân thực cùng với cảm nhận sự đồng cảm, minh chứng tốt nhất cho việc cô còn chưa chết, mà cực kỳ nghiêm túc sống sót trong cái thế giới giả thuyết này.
Chính như Kỳ Uyên đã nói, chỉ cần ý thức không bị tiêu diệt, mặc kệ là ở đâu, lấy loại hình thức nào để tồn tại, thì cũng giống như đang còn sống.
Chờ sau khi suy nghĩ của cô trở nên linh hoạt, Trần Mộc mới phát hiện, mình thật sự rất đói, đói đến mức bụng đã kêu rột rột rồi.
Cô cẩn thận từng li từng tí rời khỏi vòng ôm của Kỳ Uyên, chuẩn bị đi vào bếp làm chút gì để lót dạ.
Nhưng không đợi cô kịp tránh thoát, Kỳ Uyên bỗng nhiên đưa tay kéo cô trở về, sau đó đem giấu lại vào trong ngực.
Hai người đều đang khỏa thân lại náo loạn như thế, làn da bóng loáng lại một lần nữa dính cùng một chỗ, lập tức trong lòng hai người lưu lại một sự rung động.
Trần Mộc cho rằng anh lại muốn một lần nữa, cô bị dọa đến mức mặt mũi đều xanh mét, vội vàng lớn tiếng dọa người, “Em cảnh cáo anh nha, không thể thêm lần nữa đâu, bằng không cái mạng nhỏ này của em coi như xong.”
Kỳ Uyên cảm thấy buồn cười, nghĩ thầm cho dù cô có muốn, anh cũng không còn sức!
Tối hôm qua thực sự quá sốt ruột, ăn một lần có thể chống đỡ được. Nhưng hạnh phúc đến quá mức bất ngờ, trong lúc nhất thời anh không có cách nào khống chế được bản thân mình, chỉ có thể một lần lại một lần mà muốn cô, cho đến khi bản thân mình cũng tinh bì lực tẫn (*) mới ngừng lại.
(*)精疲力尽 – Tinh bì lực tẫn, thành ngữ; dùng dể mô tả sự mệt mỏi cả về tinh thần lẫn thể chất. (Theo Baidu)
“Được, không động vào em nữa.” Anh cam đoan, lại quan tâm nói: “Em cũng đừng có đi nấu cơm, để anh gọi đồ ăn khách sạn.”
Nhìn đến những cử chỉ đầy quan tâm của người đàn ông, Trần Mộc chỉ cảm thấy trong lòng mình tràn đầy ấm áp.
Việc đã đến nước này, cô không thể quay về quê hương mình, cũng không thể đi vào thế giới song song, vậy thì cứ an tâm ở lại đây đi, chờ người đàn ông này vì cô mà sáng tạo ra một thế giới mới.
Nửa tháng sau, đoàn làm phim rốt cuộc cũng đóng máy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ mỗi mình Trần Mộc cảm thấy tâm tình rầu rĩ, ngay cả động tác thu dọn đồ đạc cũng chậm lại.
Lúc vừa đến đoàn làm phim, cô mang theo tâm tình cực kỳ buồn bực đến, lúc ấy cô vẫn sống trong sự dối trá, một lòng muốn ly hôn, sau đó bị Kỳ Uyên hố nên theo đến đoàn làm phim giúp anh nấu cơm.
Mà bây giờ sắp về nhà, nhưng cô không vui nổi, bởi vì phim đóng máy, thoả thuận ly hôn của hai người cũng đã đến hạn.
Cuối cùng bọn họ cũng ly hôn.
Nhưng trong lòng hai người họ đều vô cùng rõ ràng, lần ly hôn này, đầy rẫy biến số.
Về đến nhà, hai người không vội vàng đem thư thỏa thuận ra mà từ khi đi vào phòng khách hai người vẫn nhiệt tình như lửa mà ôm lấy nhau ở một chỗ. Sau đó lại dây dưa với nhau đi vào phòng ngủ, quần áo trên người cũng ném ở khắp nơi.
Đây là một trận cuồng hoan tận thế, làm xong, bọn họ phải tiến vào thế giới sau.
“Để em hoàn thành nhiệm vụ được không?”
Sau đó, cô không đầu không đuôi nói một câu, nhưng Kỳ Uyên lại hiểu được ý của cô.
Ly hôn thành công hay không cũng không thay đổi được việc thế giới bị sụp đổ. Cô muốn hoàn thành nhiệm vụ này giống như một cái nghi thức, cô không hy vọng ở trong bất kỳ thế giới nào cô cũng muốn như không làm được.
Kỳ Uyên hôn cô một cái, đứng dậy đi vào thư phòng lấy ra thỏa thuận ly hôn, nói: “Ký tên đi.”
Rất nhanh, hai người lần lượt ký tên mình trên thỏa thuận ly hôn.
“Anh yêu em.” Anh nói.
“Em cũng yêu anh.” Cô trả lời.
Câu nói này giống như một câu thần chú vô cùng linh nghiệm. Sau khi nói xong, toàn bộ không gian kịch liệt lay động, như đang bị động đất.
Trần Mộc đã có kinh nghiệm, cho nên không có chút hoảng sợ, bàn tay cảm nhận được nhiệt độ trong lòng bàn tay anh, cô mỉm cười nhìn anh.
“Chờ anh.” Anh mỉm cười đáp lại.
“Nhiệm vụ thất bại, sắp tiến vào thế giới sau.” Giọng nói lạnh lẽo như băng tuyết của hệ thống lại vang lên lần nữa, mặc dù là lần thứ hai nghe được nhưng cô vẫn như bị lạnh cóng mà run lên.
Nhưng mà lần này, Trần Mộc không còn cảm thấy bối rối, bởi vì cô biết, mặc kệ thế giới có thay đổi thế nào, kịch bản có biến hóa làm sao thì người đàn ông trước mặt sẽ một mực ở bên cạnh cô, vì cô mà chống đỡ toàn bộ thế giới.
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!