Nhìn ánh mắt nghiêm túc nói đến việc kiêng chuyện phòng the của lão đại, Trần Mộc quả thực là không hiểu mô tê gì. Trước kia rõ ràng là trải qua nhiều chuyện như vậy, anh lại làm như không có việc gì, chẳng lẽ tất cả những gì cô trải qua kia chỉ là một giấc mơ của cô thôi sao? Không thế nào!
“Anh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Hệ thống chủ đâu? Vì sao em lại trở về đây?”
Kỳ Uyên chậm rãi đi vào phòng ngồi xuống giường một cách táo bạo, vỗ vỗ vị trí bên cạnh, nói: “Lại đây.”
Trong lòng Trần Mộc lo lắng muốn chết, nghĩ thầm với loại tình huống này cô làm sao có thể ngồi vững được chứ, thế là bước qua nói: “Em không ngồi, anh mau nói đi.”
Kỳ Uyên hừ một tiếng, nói: “Không muốn ngồi trên giường, muốn ngồi trên đùi anh?”
Trần Mộc: ….
Hiện tại là lúc thảo luận cái vấn đề này sao??!!
“Anh!!!” Cô lo lắng sắp đau tim rồi nè! Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lại nghe anh nói: “Em không ngồi, anh liền không nói.”
Trần Mộc thật sự không muốn dây dưa với anh về vấn đề này, thế là quả quyết ngồi trên đùi anh, “Hiện tại có thể nói rồi đúng không?”
Kỳ Uyên cười khẽ, “Rõ ràng muốn ngồi trên đùi anh, còn mạnh miệng không thừa nhận.”
Trần Mộc: …
Cô đột nhiên có cái xúc động muốn giết chồng.
Mắt thấy cô đã bị chọc tới, lúc này Kỳ Uyên mới thu hồi vẻ mặt đùa giỡn, nghiêm mặt nói: “Mặc dù còn chưa có hoàn toàn hoàn thiện, nhưng chúc mừng em, em đã đi vào một thế giới hoàn toàn mới, không có hệ thống chủ, cũng không có hệ thống đi theo người, cũng không có thế giới nhiệm vụ.”
“Thật sao? Trần Mộc nửa tin nửa ngờ, không cần phải là cái nhiệm vụ ly hôn nữa sao?”
“Em có thể thử một chút.” Kỳ lão đại đắc ý nói.
“Thử bằng cách nào?”
“Trong thế giới nhiệm vụ, chỉ cần em động lòng, thế giới liền bị sụp đổ, hiện tại, em có thể tỏ tình với anh một chút.” Anh ân cần thân thiện dụ dỗ.
Biết là những gì anh nói đều đúng, nhưng cô luôn cảm thấy có chỗ nào đó kỳ quái.
Trước lúc mở miệng thổ lộ, Trần Mộc có chút lo lắng, sợ lần mở miệng thổ lộ này, thế giới lại bắt đầu sụp đổ, bóng ma tâm lý rất lớn!
“Em… em thích anh.” Cô lắp bắp nói, nói xong lập tức nhắm chặt hai mắt, đợi trời đất rung chuyển …. Nhưng không có gì phát sinh cả.
Kỳ Uyên vừa nghiêm túc vừa bình tĩnh nói, “Thử lại lần nữa.”
Trần Mộc nhìn xung quanh một chút, lại nhìn Kỳ Uyên, hít sâu, “Em thích anh, em yêu anh!”
Sau vài phút im lặng, quanh mình vẫn bình yên vô sự như cũ, Trần Mộc trừng lớn hai mắt, kích động ôm cổ Kỳ Uyên hưng phấn nói: “Thật là không có việc gì! Quá tốt rồi… Kỳ Uyên em yêu anh chết mất”
“Biết rồi, em đã nói nhiều lần rồi.” Kỳ Uyên nhịn cười nói.
“Vậy anh cũng không có gì để nói sao?” Cô ở chỗ này tỏ tình một hồi lâu, anh chỉ trưng ra bộ mặt hưởng thụ mà nghe!
Chỉ thấy cái biểu tình “Anh không thể làm gì khác”, cũng không nói gì, đem bàn tay đang vòng trên cổ của Trần Mộc xuống, sau đó bắt đầu mở nút áo, rất nhanh hàng loạt nút hoàn toàn mở ra, lộ ra cơ ngực rắn chắc cùng với cơ bụng hoàn mỹ.
Trần Mộc nhìn thấy cơ thể tràn ngập hóc môn như vậy, nuốt một ngụm nước bọt, “Anh… Anh muốn làm gì?”
“Không phải là em muốn anh nói gì đó hay sao?” Kỳ lão đại cong khóe miệng xấu xa cười một cái.
Trần Mộc: ….
(Chỗ này giản lược 1000 chữ - Note của tác giả T.T)
Vừa xuyên qua, còn chưa hoàn toàn hiểu rõ tình huống, đã bị lão đại đ è xuống giường làm một lần lại một lần. Cho đến khi toàn thân bủn rủn, ngay cả trở người cũng tốn sức, cô mới mơ hồ nhớ lại câu nói của lão đại khi anh đứng tựa ở cửa, rõ ràng nói là trên người mình còn bị thương rõ ràng là muốn cấm dục. Mẹ kiếp, vậy mà một hơi mà mấy lần liền! Còn gọi là cấm dục sao? Rõ ràng là quá túng dục!!
Làm xong cô lại bắt đầu mệt mỏi rã rời, trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cô thấp giọng lầm bầm, “Rõ ràng là nói kiêng chuyện phòng the, nói không giữ lời!”
Kỳ Uyên cúi đầu hôn trán cô một cái, nói: “Anh đã nhịn thèm hai thế giới, nhưng vẫn chưa ăn đủ!”
Trần Mộc: ….
Giấc ngủ này cô trực tiếp ngủ đến chạng vạng tối, cuối cùng bị Kỳ Uyên cứng rắn kéo dậy đi ăn tối.
“Đi ngủ cũng được, nhưng trước tiên phải nhét đầy bao tử đã.” Anh nghiêm trang giáo huấn người.
Trong lòng Trần Mộc ấm ức, nghĩ thầm người làm cho em mệt mỏi thành như vậy cuối cùng là ai? Ngoài miệng nói: “Ngủ rồi cũng không thấy đói.”
Kỳ Uyên dĩ nhiên không đồng ý với lập luận của cô, liền ôm cả người cùng chăn lên, “Đừng nhõng nhẽo, ăn xong rồi ngủ tiếp.”
Ăn xong một bát cháo, ngược lại Trần Mộc lại có tinh thần, vén chăn lên ngồi thẳng dậy, nói: “Anh nói qua một chút chuyện đã xảy ra đi, trong lúc em đang ở trong không gian nhỏ, cũng gặp mặt hệ thống chủ, nó tới khuyên em tiếp tục nhiệm vụ.”
“Thật ra anh cũng ở đó, nhưng vị trí không gian của chúng ta khác biệt nên em không thấy được anh.”
“Vậy có phải là anh vẫn luôn cùng với hệ thống chủ chiến đấu?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Kỳ Uyên gật gật đầu, “Mặc dù nó đang cùng nói chuyện với em, nhưng cũng một mực phá hoại không gian của anh, không hề có ý ngừng lại.”
“Nếu như lần này anh thất bại, hậu quả sẽ như thế nào?” Trần Mộc hỏi.
Kỳ Uyên cười cười, nói: “Cũng giống như lần trước, bị tiêu diệt, nhưng mà lần này bọn họ chắc chắn sẽ không tùy tiện tha cho anh.”
Mặc dù anh nói như nước chảy mây trôi, nhưng Trần Mộc đoán, quá trình này khẳng định rất nguy hiểm, chỉ là anh không muốn nói thôi.
Kỳ Uyên nhìn thấy thần sắc lo lắng của cô, không khỏi cười nói: “Đã qua rồi, quan trọng nhất là cảm ơn em đã tin tưởng anh.”
“Em chính là chọn anh nha, mặc dù kết quả như thế nào, em chỉ muốn cùng anh ở cùng một chỗ.”
Kỳ Uyên nhìn cô một cách thâm sâu, sau đó trêu chọc nói: “Vừa rồi chỉ ăn cháo, không hề bỏ đường, làm sao lại có thể ngọt như vậy?”
“Ngọt quá cũng không tốt!” Trần Mộc phản bác, “Nhưng vì sao chúng ta lại quay trở lại đây?”
Kỳ Uyên: “Không phải em luôn tâm tâm niệm niệm (*) anh của thế giới này sao? Lúc anh dựng nên thế giới mới, cứ dựa theo cốt truyện này mà làm.”
(*)心心念念 – Tâm tâm niệm niệm; thành ngữ, có nghĩa là trong lòng luôn muốn làm một việc gì hoặc sở hữu một cái gì đó. (Theo Baidu)
“Vậy về sau chúng ta sẽ sống ở chỗ này hay sao?”
“Nếu em thích chúng ta sẽ ở lại đây, em chán rồi thì anh sẽ tạo ra một cái mới, cổ đại, hay tương lai, miễn là em thích, anh có thể tạo ra cho em.”
Trần Mộc: …
Cô bị cảm động đến mức nói không nên lời.
Sau đó Kỳ Uyên mới nói với cô, quá trình đấu pháp với hệ thống chủ, Kỳ Uyên không ngờ hệ thống chủ có thể xâm lấn hệ thống của anh một cách nhanh chóng như vậy. Trong mọi trường hợp, chỉ có thể đẩy kế hoạch lên sớm hơn, mặc dù không có một trăm phần trăm nắm chắc nhưng vẫn có thể chống lại. Điều làm anh lo lắng nhất chính là thái độ của Trần Mộc. Mặc dù anh biết Trần Mộc yêu anh, nhưng trong thời khắc mấu chốt vẫn lo lắng cô sẽ bị hệ thống chủ thuyết phục, như vậy tất cả cố gắng cũng anh sẽ thất bại trong gang tấc.
May mắn là cuối cùng Trần Mộc vẫn chọn anh, cũng tin tưởng anh.
Bởi vì biết tình cảm nhiều nhất với Kỳ lão đại, cũng thích thế giới đó nhất, cho nên sau khi thành công tách ra khỏi thế giới giả thuyết, Kỳ Uyên lựa chọn tạo lại thế giới này. Đây có thể xem như chuyện lãng mạn nhất anh có thể làm, vì cô sáng tạo ra thế giới mà cô thích.
Trần Mộc lo lắng cho những đồng hương trước đó đã tiến vào thế giới giả tưởng, cũng không hiểu rõ chân tướng, cũng được Kỳ Uyên mang tới.
“Nhưng có những người chút tư tưởng bảo thủ, không nguyện ý tin tưởng anh, anh không có cách nào mang tới.” Kỳ Uyên có chút tiếc nuối nói.
“Đây không phải là lỗi của anh.” Mỗi người đều có ý nghĩ cũng lựa chọn của họ, bọn họ không thể ép buộc được.
Kỳ Uyên nhớ tới việc gì đó nói: “Khi anh sàng lọc những người xuyên qua thế giới giả tưởng, anh đoán xem anh phát hiện được cái gì?”
“Cái gì?”
“Trưởng lão của mọi người, ông ta cũng đi vào thế giới giả thuyết, nhưng ông ta vẫn khăng khăng tin tưởng mình có thể đi vào thế giới song song, cho nên anh không có cách nào mang ông ta đi.”
Trần Mộc giật mình, không ngờ trưởng lão không tranh quyền thế cũng không chống lại được dụ dỗ, “Những người lưu lại thế giới giả thuyết, kết cục sẽ như thế nào?”
Kỳ Uyên không có giấu giếm nói: “Bởi vì phần lớn người làm nhiệm vụ đã rời đi, bên cạnh đó kẽ hở không gian chỗ bọn em anh cũng đã chặt đứt, không có năng lượng mới xuất hiện chống đỡ, thế giới giả thuyết cũng không thể duy trì quá lâu, cuối cùng liền sẽ sụp đổ. Đương nhiên trừ khi bọn họ tìm được biện pháp mới.”
Trần Mộc khe khẽ thở dài, trong lòng ngũ vị tạp trần, lúc mới bắt đầu cõi lòng hy vọng rời khỏi quê hương đi vào thế giới giả thuyết, về sau khi biết được chân tướng, lại thoát khỏi thế giới giả thuyết, tựa như một giấc mộng. Nhưng nhớ tới đoạn thời gian xuyên qua thế giới làm nhiệm vụ, cô vô cùng chờ đợi tương lai có thể có được cuộc sống an ổn.
Mà bây giờ, đã có thể chạm tay tới cái nguyện vọng này.
Ít nhất hiện tại cô có thể nói với người mình nói lời yêu, mà không cần lo lắng thế giới bị sụp đổ.
Ăn xong cháo, Kỳ Uyên cũng không để Trần Mộc tiếp tục ngủ, “Quách Tử đã đem xe tới, em có muốn xuống nhìn qua không?”
“Xe gì cơ?” Trong đầu có quá nhiều ký ức hỗn loạn, cho nên trong nhất thời cô không hiểu anh nói cái gì.
Kỳ Uyên chỉ có thể nhắc nhở: “Lần đó anh xem tạp chí xe hơi, em nói với anh muốn chiếc xe kia, cuối cùng đã đưa tới.”
Trần Mộc: …
Trời ạ, có cần phải khoa trương như vậy không, cái này rõ ràng là một thế giới giả tưởng hoàn toàn mới, nhưng cốt truyện vẫn rất ăn khớp với cái thế giới trước kia!
Kỳ lão đại này quả thực chính là thiên tài!
Nhưng mà nói đến chiếc xe kia chỗ nào là hai người cùng muốn? Lúc ấy rõ ràng cô chỉ là đưa chén trà cho anh, anh liền tự động suy diễn thành cô muốn lấy lòng anh vì muốn có xe, chiếc xe kia có thể nói là anh cố gắng nhét cho cô nha!
Vậy xem một chút đi. Trần Mộc xuống giường mặc quần áo, nghĩ thầm chiếc xe này chính là quà tặng tân hôn của Kỳ Uyên cho cô, cô phải thưởng thức kỹ càng một chút mới được.
Dưới lầu, Quách Tử đang ăn đồ vặt chơi điện thoại ngay trong đại sảnh, thấy hai người đi xuống, cười nói: “Trời tối rồi, làm sao mà nhìn xe được?!”
Kỳ Uyên liếc cậu một chút, “Mở toàn bộ đèn trong viện ra.”
Quách Tử nhận được mệnh lệnh, nhanh chóng chạy tới bật đèn, trong lúc này trong viện sáng như ban ngày.
Chiếc xe màu hồng coupe đang đỗ trước bãi đất trống trước cửa, dưới ánh đèn 360 độ không có góc chết, cả chiếc xe tỏa ra hào quang chói sáng. Trần Mộc rốt cuộc cũng có may mắn trải nghiệm cái cảm giác lóe mù mắt chó.
“Đi thử xem?” Kỳ Uyên hỏi cô.
Mặc dù Trần Mộc không phải là người cuồng nhiệt yêu thích xe ô tô, nhưng cô nhìn thấy chiếc xe xinh đẹp không khác gì xe đồ chơi, cô vẫn có chút kích động, “Em sẽ khởi động!” Trong trí nhớ của cô biết lái xe nhưng dường như vẫn chưa bắt đầu qua.
Cửa xe mở ra, đồ nội thất bên trong toàn màu hồng một lần sáng lên làm mù mắt chó của cô. Với màu hồng Trần Mộc cũng không đặc biệt yêu thích, đến cùng là vì sao Kỳ Uyên nhất định phải mua cho cô một chiếc xe từ trong ra ngoài đều hồng phấn như vậy! Vẫn còn may là màu hồng này không quá tục khí, hơi giống như màu hồng pha lê, nhìn ra rất cao cấp không gian cũng cao cấp.
Mặc dù không đặc biệt thích màu hồng, nhưng biết nó là chiếc xe đặc biệt chế tạo cho cô, Trần Mộc có chút yêu thích không buông tay, ngồi vào, trước sau sờ s0ạng mấy lần, hưng phấn nhìn Kỳ Uyên đang đứng bên cạnh xe nói, “Em rất thích, đêm nay em qua đêm với nó!”
Kỳ Uyên nhíu mày: “Qua đêm với nó?”
Trần Mộc ngây ra một lúc, chợt nhớ đến năng lực suy diễn ưu tú của Kỳ lão đại, vội vàng nói: “Dừng ngay cái suy diễn của anh đi, cũng không giống như anh nghĩ đâu!!”
Kỳ Uyên ồ một tiếng, cúi người xích lại gần cô hỏi: “Em biết anh đang suy nghĩ gì sao?”
“Khẳng định không phải là chuyện gì tốt!”
“Chẳng qua anh cảm thấy đề nghị của em không tệ, chúng ta còn chưa thử qua xe chấn, đêm nay qua đêm trong xe đi.”
Trần Mộc: ….
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!