Ám Vũ đơn giản nghiền áp Hồng gia đám người, cao nhất chính là Hồng Ân Vũ Thánh tổ bước thứ bảy tại trong tay Ám Vũ cũng không có khả năng chống lại, đơn giản một quát liền để Hồng Ân Vũ trọng thương thổ huyết, sinh sinh bị đánh bay.
Hồng Ân Vũ đơn giản như vậy bị đánh bay đương nhiên cũng có đại khái sơ đoán Ám Vũ tu vi, nàng này chắc chắn không phải chỉ có Thần cảnh tam trọng thiên đỉnh phong mà thực tế phải cao hơn nhiều, cao hơn xa hắn, chí ít cũng đã đặt chân Hư vô cảnh Thánh hiền, chỉ là chính xác đến đâu thì hắn cũng không biết được.
Tuy rằng biết không phải đối thủ của Ám Vũ nhưng hắn vẫn không thể khoang tay đứng nhìn để nàng giết Hồng Vân Thanh được, cái sau là tam thiếu gia Hồng gia, địa vị tôn sùng, càng là thiên tài sẽ được đưa đến Hạo Thiên Thần địa tổng bộ đào tạo sâu, nếu bị Ám Vũ giết mất thì hắn cũng phải chịu đến liên lụy, người thân của hắn tại Hồng Hồ thành cũng khó tránh được.
Hắn trước tiên ổn định một chút thương thế cho Hồng Vân Thanh, khiến cho cái sau hôn mê đi thì mới vận dụng tất cả lực lượng dồn vào một chiêu cùng Ám Vũ liều mạng thế nhưng một đao này lại không được đến đích đã bị cái kia Thiếu gia Vũ Thiên Quân dùng hai ngón tay phải cản lại.
"Ngươi rất thú vị!". Vũ Thiên Quân cười nhạt nhìn Hồng Ân Vũ nói.
"Hư...". Hồng Ân Vũ con ngươi co rụt kinh hãi theo bản năng muốn rút đao lại thế nhưng gặp cảm thấy đại đao mình đang nắm như không phải bị hai ngón tay kẹp lại mà chính như hai khối thiết bản mang theo lực lượng trầm trọng, hắn bao nhiêu lực lượng cũng không có khả năng nhúc nhích mảy may.
"Lãng phong đao đạo!". Hồng Ân Vũ kinh sợ nhưng vẫn không chịu đầu hàng, lực lượng khẽ truyền vào đại đao, Đao thế tiểu thành lại tái hiện, ánh đao như điện không chịu đến kiếm chỉ của Thiên Quân khống chế bắn thẳng về phía hắn.
"Lớn mật!". Ám Vũ thấy vậy thì kinh quát một tiếng, một trảo vươn ra liền muốn cản lại đao mang, sau đó sẽ hướng Hồng Ân Vũ chém giết. Thế nhưng Thiên Quân tay trái khẽ nâng lên cản lại khiến nàng mtooj trảo này bị cố định lại giữa không trung, kinh ngạc không hiểu.
"Bồng...". Thiên Quân thân thể nhẹ chấn động, đao mang đánh về phía ngực hắn còn chưa đánh lên đã bị chấn động này đánh cho tan tác, hắn một chút cũng không tổn hao, vẫn cười cười nhìn Hồng Ân Vũ. "Ngươi biết không có khả năng chống lại chúng ta, làm sao còn muốn phản kháng ngu ngốc như thế? Quay đầu chạy đi may ra còn có chút cơ hội sống chứ?". Đây xem như là thường thức, chỉ có chút ít tu giả mới có thể như Hồng Ân Vũ lúc này, xem như đánh động Thiên Quân.
"...". Hông Ân Vũ có thể tu thành Thánh tổ cảnh bước thứ bảy đương nhiên không phải kẻ ngu, hắn nhìn ra được Thiên Quân cũng không có ý định giết mình, Ám Vũ càng sẽ không làm như thế. Hắn đường đường một cái Thánh tổ cảnh bước thứ bảy nhưng đến một chút bản năng phản kháng cũng không dậy nổi, cảm thấy một trận vô lực. Ám Vũ là Hư vô cảnh Thánh hiền đại năng lại chỉ là tỳ nữ cho thanh niên trước mắt thì chỉ có hai khả năng, một là thanh niên này tu vi chân thực vô cùng cao, hai đó là hắn trưởng bối là một vị đại năng càng thêm mạnh mẽ, có thể phái Hư vô cảnh thánh hiền làm thiếp thân nha hoàn cho hậu bối đương nhiên phải mạnh mẽ làm người sợ hãi, khả năng chính là một vị Bán bộ Hỗn độn cảnh, thậm chí là Hỗn độn cảnh đại năng khủng bố.
"Kịch!". Thiên Quân nhìn thấy Hồng Ân Vũ cúi đầu như suy nghĩ gì đó thì nhẹ búng một cái đẩy lui đại đao, hai tay thu lại chắp sau lưng lạnh nhạt Hồng Ân Vũ như đang đợi gì đó.
"Ân Vũ đa tạ Vũ công tử không giết!". Hồng Ân Vũ lập tức tỉnh lại cúi đầu chắp tay nói. Mặc dù biết được Thiên Quân cùng Ám Vũ nên có tu vi thực lực bất phàm nhưng hắn cảm thấy Thiên Quân tuổi vẫn còn rất nhỏ, tuyệt đối sẽ không lớn như những kẻ dựa vào trú nhan mới có thể giữ lại khuôn mặt trẻ tuồi, Thiên Quân có khả năng rất cao là tuổi thật còn trẻ. Còn trẻ lại có thực lực cản được một đao toàn lực của hắn như không có gì thì thật đủ khiến cho hắn đáy lòng bội phục không thôi.
"Tại hạ chịu đến đại ân của Hồng gia, đời này muốn trả cũng không hết! Huống chi ta gia thân còn ở Hồng Hồ thành, nếu tam thiếu gia bị giết tại đây thì cho dù ta có thể quay lại Hồng Hồ thành báo tin thì cũng có lòng tránh được trách phạt, thậm chí gia thân cũng sẽ bị liên lụy!". Hắn cúi đầu đứng trước mặt Thiên Quân nói.
"Ha ha, hay cho một cái ân huệ cùng gia thân!". Thiên Quân nghe vậy thì cười nói. "Ngươi cho dù nguyện ý bán mạng nhưng bọn hắn cũng chưa chắc có thể đã tha cho gia thân của ngươi đâu này?". Hắn lại nhìn Hồng Ân Vũ nói.
"Ta cái mạng này được Hồng gia đại năng cứu trở lại, đời này sẽ tận trung với Hồng gia, sẽ không oán không hối, ta biết trước mặt Vũ công tử ta cũng không tính là gì nhưng mong ngài có thể đại nhân đại lượng tha cho Tam thiếu gia một mạng! Hắn dù sao cũng còn chưa có xông pha bao nhiêu, vẫn đang còn rất nhiều xốc nổi". Hồng Ân hơi chút thở dài nói, sau đó càng là cúi thấp đầu cầu xin Thiên Quân than mạng cho Hồng Vân Thanh.
"Ha! Hắn đã nói ngươi như thế mà vẫn muốn bảo toàn cho hắn?". Thiên Quân không sao cả cười cười. "Như hắn một cái Thần cảnh nhị trọng mà thôi, hành vi đã như thế điên cuồng vặn vẹo, để hắn lớn lên chỉ e sẽ càng điên cuồng, Hỗng gia nếu có những kẻ như hắn sớm muộn cũng bị diệt!".
"Lần này nếu có thể trở về ta sẽ báo cho Gia chủ một chuyến, để hắn đam Tam thiếu gia dạy dỗ lại, mong Vũ công tử có thể tha cho hắn, ta sẽ nhớ ân tình này, ngày sau nếu có cơ hội sẽ lấy mạng tương báo!". Hồng Ân Vũ vội nói. So với tính mệnh của Hồng Vân Thanh, hắn đúng là quan tâm tính mệnh của gia thân hơn nhiều, thế nhưng nếu cái trước bổ mạng thì như Thiên Quân nói, gia thân của hắn cũng khó giữ.
"Ha ha! Ngươi có thể báo đáp được cho ta cái gì?". Thiên Quân xùy cười. Đứng nói Hồng Ân Vũ mới có Thánh tổ bước thứ bảy, cho dù là Hư vô cảnh đỉnh phong Thánh hiền đại năng cũng chưa hẳn có thể giúp được Thiên Quân hắn.
"Hồng Vân Thanh kia trước đó nói ngươi chỉ là hạ nhân của Hồng gia mà không phải người của Hạo Thiên Thần địa, lúc này ta cho ngươi cơ hội, nếu ngươi rời khỏi Hồng gia, ta đây liền để người trở thành thành viên chính thức của Hạo Thiên Thần địa, địa vị lập tức tăng lên, cho dù là Hồng gia cũng không dám làm sao ngươi!". Thiên Quân nhìn Hồng Ân Vũ nói.
"Cái gì?". Hồng Ân Vũ kinh hãi, đây chính là điều không thể nào. Hạo Thiên Thần địa nói là chiêu thu môn đồ rộng khắp nhưng cũng có hạn chế, nếu không rất dễ để cho nội gián từ thế lực khác thẩm thấu vào cao tầng của Hạo Thiên Thần địa, khi đó sẽ rất khó kiểm soát. Điều này cũng dẫn đến việc tuyển chọn vô cùng khắt khe, thân phận kiểm tra vô cùng dầy dà phức tạp, một cái Thánh tổ cảnh bước thứ bảy nhưu hắn là không có khả năng đi vào Hạo Thiên Thần địa trở thành Thần địa một thành viên, một là lai lịch rất phức tạp, hai đó là thiên phú không đủ, nếu thiên phú đủ mạnh đã từ lâu là Thần địa thành viên rồi, sẽ không phải Hồng gia hộ pháp.
Thiên Quân lại có thể khẳng định như thế khiến cho hắn cảm thấy hoang đường vô cùng, theo như hắn được biết thì cho dù là Hạo Thiên Thần địa Thần tử cũng không có khả năng này, chỉ e cũng chỉ có số ít đếm trên đầu ngón tay mấy cái lão bất tử mới có khả năng này, nhất thời hắn nhìn về Thiên Quân đầy kinh sợ. Không lẽ Thiên Quân là một cái lão quái vật? Đi ra ngoài tiêu khiển bọn hắn?
"Làm sao? Không tin tưởng?". Thiên Quân nhìn thấy hắn khuôn mặt biến hóa có chút không đúng liền đầy thú vị hỏi. "Chỉ cần ngươi rời đi Hồng gia, ta sẽ để ngươi thành Thần địa một thành viên, Hồng gia sẽ không dám làm gì ngươi, cho dù là gia thân của ngươi bọn hắn cũng không có chuyện!".
"Ngài.... Ngài là vị tiền bối nào?". Nghĩ Thiên Quân là một cái Lão quái vật, Hồng Ân Vũ hơi chút run rẩy nói. Trán chạy xuôi mồ hôi lạnh, hắn nhưng không nhận ra vị lão quái này, mà lại theo như hắn biết thì Hạo Thiên Thần địa cũng không có đại năng khủng khiếp nào gọi là Vũ Thiên Quân.
"Ta là Vũ Thiên Quân! Điều này có gì quan trọng sao?". Thiên Quân hơi chút nhíu mày nói. Tên này lại nổi cái gì điên rồi? Không phải đã nói rồi hay sao?
"Ngài nói là thật? Việc gia nhập Hạo Thiên Thần địa?". Hồng Ân Vũ trên trán mồ hôi vẫn như cũ chảy ra lắp bắp nói. Điều đừng nói là hắn, cho dù là Hồng gia lão tổ cũng không dám tin tưởng. Tại vì dám trực tiếp đưa một người vào Thần địa không phải ai cũng làm được, Thần địa cao tầng tuyệt đối không cho phép.
"Ha ha, ta nói được làm được!". Thiên Quân cười cười nói. Như trước đó Y Thần mang hắn vào Thần địa phải qua Đặc cách con đường còn làm khó gần như trăm phần trăm tu giả, hắn bản thân lại khác hắn, đừng nói hắn muốn mang một cái nhập Thần địa, lại thêm ba năm cái cũng dễ dàng, cùng lắm thì hắn để Hồng Ân Vũ lại xông "Đặc cách" con đường.
"...". Được Thiên Quân đáp ứng gật đầu khẳng định, Hồng Ân Vũ đáy lòng loạn chuyển, hắn không dám tin tưởng chuyện mà Thiên Quân nói, thế nhưng hắn lại không hiểu Thiên Quân có thể đơn giản giết đi hắn lại nói cho hắn chuyện này làm gì? Không nên có lý do gì đi?
"Aiiii... Đa tạ Vũ công tử ưu ái! Tại hạ nhưng không dám tiếp nhận!". Sau cùng hắn thở dài nói. Chưa nói Thiên Quân nói có thể tin tưởng hay không thì việc này cũng không phù hợp với đạo tâm của hắn, tu đao đạo chính là sát phạt thẳng thắn, sẽ không có chuyện có việc đánh vỡ nguyên tắc, đi ngược với đạo tâm.
"Huh! Ha ha... Ha ha ha...". Thiên Quân nghe vậy thì hơi cười cười, sau đó lại là cười lớn. Hắn nhìn ra được Hồng Ân Vũ nghi ngờ, cũng nhìn ra được kẻ này dãy dụa, xem ra cũng là một cái hảo hán, nhất thời Thiên Quân lòng nổi lên ý niệm ái tài, chỉ là đối phương xem ra vẫn muốn dính lấy cái kia Hồng gia.
"Hắc! Vậy thì bỏ đi. Mang theo các ngươi Hồng gia người tránh đi khỏi mắt ta!". Thiên Quân cười một chút rồi thôi, hắn lạnh nhạt nói, sau đó lại ngồi xuống chỗ cũ ăn thịt. Ám Vũ thấy như vậy thì cũng đoán được hết trò vui liền ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh Thiên Quân, xem Hồng Ân Vũ cùng Hồng gia đám người thành không khí. Kỳ thực Hồng gia cũng chỉ còn có Hồng Ần Vũ một người đang đứng mà thôi, những kẻ khác đều bị khí kình trước đó của Ám Vũ khiến cho trọng thương nằm xuống rồi, cho dù là tám con Kỳ lân thú cũng đều kinh hãi năm sấp run rẩy.
"...". Thiên Quân hành động khiến Hồng Ân Vũ ngẩn ra không biết làm sao, bất quá hắn cứ đứng như vậy mười mấy hơi thở vẫn không thấy Thiên Quân có hành động nào khác ngoài ăn thịt thì hắn nhẹ thở ra một hơi cúi đầu.
"Cảm tạ Vũ công tử, Ám Vũ cô nương ân không giết, ta đời này không dám quên!". Nói đoạn lập tức quay đầu muốn mang lên Hồng gia đám người cưỡi Kỳ lân thú rời khỏi thì phía sau lại vang lên giọng nói nhàn nhạt chầm chậm nhưng hữu lực vô cùng truyền vào tai hắn.
"Bản tọa Vũ Thiên Quân trước nay nói được làm được, sau năm ngày ngươi nếu đổi ý thì có thể quay lại hiệu lực làm việc cho ta, ngươi cũng có thể trở thành Hạo Thiên Thần địa cao tầng!".
"...". Hồng Ân Vũ thân thể nhẹ chấn một cái kinh sợ quay đầu nhìn Thiên Quân thì thấy cái sau vẫn đang chầm chậm ăn thịt nướng thì mới cúi đầu một cái rồi lập tức mang lên đám người Hồng gia đem lên Kỳ lân thú chạy đi khỏi chỗ này, đương nhiên là hướng về phía Hồng Hồ thành.
"Rầm...". "Rập...". Rất nhanh tiếng chạy nhanh vang lên, chưa đến trăm hơi thở thì tiếng bước chân đã biến mất, chỗ này chỉ còn lại Thiên Quân, Ám Vũ hai ngươi đang chầm chậm ăn thịt nướng. Bóng tối xung quanh như là dã thú muốn nuốt lấy bọn hắn nhưng bị ánh lửa xua đi...
"Thiêu gia vì sao tha cho bọn hắn? Mấy cái tôm tép nhãi nhép mà thôi, ta một đập có thể giết sạch bọn hắn!". Đang ăn chốc lát Ám Vũ rút cục không nhịn được hỏi. Bọn này dám đặt chủ ý xấu lên đầu nàng, quả thực là không muốn sống nữa. Nàng thật không hiểu được Thiên Quân làm sao có thể đơn giản tha cho bọn hắn như thế.
"Không cần gây phiền phức!". Thiên Quân nhàn nhạt cười nói. "Hồng Hồ thành này là một trong thập đại thành của Hạo Thiên Thần địa, Hồng gia cùng Hồ gia cùng nhau cai quản, bọn hắn gia tộc lão tổ đều là Bán bộ Hỗn độn cảnh, ta tạm thời không muốn cùng cấp độ cường giả này va chạm, cũng không được gì!". Dĩ nhiên hắn có thể triệu hoán Hạo Thiên tháp nhưng hắn cũng không muốn làm việc này, chém giết cũng không có ích lợi gì, Y Thần cùng Lăng Càn Thiên chắc chắn sẽ ra tay điều đình, sẽ không có gì hay ho.
"Ngài cũng biết kiêng kị một cái Bán bộ Hỗn độn cảnh?". Ám Vũ mắt đẹp trợn trừng sau đó bĩu môi khinh thường nói.
"Ha ha, đó đương nhiên không phải nguyên nhân chủ yếu!". Thiên Quân thấy vậy thì cười cười nói. "Cái kia Hồng Ân Vũ cũng xem như một cái trung kiên người, ta thấy để hắn vì một cái chủ tử như thế mà chết đi thật đáng tiếc, bọn hắn có thể giữ được mạng tất cả là vì người này!".
"Há? Thì ra là như vậy!". Ám Vũ kinh ngạc một cái rồi nói. "Vậy sao ngài không thu nhận hắn? Ta xem cũng không sai, tuy răng tu vi có chút nhược!". Nàng nhàn nhạt đánh giá. Nếu có kẻ nghe thấy đương nhiên sẽ muốn khóc rồi, Thánh tổ bước thứ bảy trong mắt nàng lại... có chút nhược?!?
"Hắn mới vừa từ chối ta đâu?". Thiên Quân nhìn nàng đầy ý cười nói. Vừa mới đây thôi nàng không lẽ đã quên rồi.
"Hắn đúng là ngu hơn heo!". Ám Vũ nhíu mũi xinh nói. Sau đó nhưng là lắc đầu ngao ngán đầy tiếc hận.
"Ha ha....". Thiên Quân nghe vậy thì bật cười, sau đó bọn hắn lại tiếp tục im lặng ăn thịt nướng. Những chuyện kia liền ném ra sau đầu không nữa nhắc lại.
Tác giả: Đế Thanh Nguồn: truyen35.com
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!