Tôi run rẩy ngồi dậy, đủ loại cảm xúc phức tạp đè nặng lên tim khiến tôi không thở nổi.
Đã bốn ngày.
Tôi đã đến đây bốn ngày.
Tôi mãi mãi không quên được bộ dáng thê thảm của hắn lúc bị ba viên đạn xuyên qua.
Áo trắng bị nhuộm đỏ, ánh mắt tuyệt vọng, bi thương nhìn về Lam Yêu đang cười lạnh ở đằng xa.
Hiện trường rất nhiều người, khắp nơi ầm ĩ, phóng viên, cảnh sát, còn đám người vẫn luôn chú ý đến vụ mất tích cầm tù này.
Bọn họ phỉ nhổ hắn, dùng ánh mắt như tội nhân mắc trọng tội nhìn hắn giận dữ reo hò, mắng hắn không phải là người, mắng hắn không nên tồn tại trong cuộc đời này, mắng hắn đi chết đi.
Đúng vậy, Bạch Tứ chính là phạm phải trọng tội.
Yêu đến cùng cực, cũng là một tội lỗi.
Tôi đứng ở chân núi, tận mắt chứng kiến quá trình trái tim dần khô héo.
Đêm đó tôi liền mơ thấy thiếu niên áo trắng kia.
Cả người hắn dính đầy máu, tóc đã mất đi vẻ bóng mượt, đôi mắt ướt át yên lặng nhìn tôi.
Ai lại có thể hiểu, dưới vẻ ngoài bình tĩnh của hắn như thế nào lại ẩn giấu sóng lớn mãnh liệt.
Hắn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi, nửa đêm tỉnh dậy, lúc nào tôi cũng khóc.
Tôi không hiểu vì sao tôi lại trở nên như vậy, tôi sắp bị tra tấn đến điên rồi, tôi thậm chí còn đi gặp bác sỹ tâm lý.
Nhưng vẫn không có kết quả, hắn vẫn như cũ như ác mộng quấn lấy tôi.
Dần dần về sau, hắn trở thành một loại ám ảnh dưới đáy lòng tôi.
Tôi nhìn Bạch Tứ trước mặt, ngậm lấy nước mắt mỉm cười.
"Anh không bằng cởi trói cho tôi, như vậy Yêu Yêu mới có thể hầu hạ anh tốt hơn."
Bạch Tứ dập khói, nhấc mi nhìn về tôi.
"Em bây giờ không có tư cách nói điều kiện với tôi."