Sóng gợn lăn tăn (2)
"Hôn ước là chuyện của cả hai bên, chẳng lẽ không ai định hỏi ta có đồng ý hay không sao?"
Một câu nói nhẹ nhàng bất chợt vang lên trong điện Chiêu Văn, âm cuối câu hơi cao như để bày tỏ nỗi muộn phiền của thiếu niên, làm người nghe không thể nhịn cười.
Sự có mặt của Yến Nguy Lâu đã chọc thủng không khí căng như dây đàn trong điện.
Vùng không gian vốn tràn ngập hơi thở của Trường Tín Hầu dường như bị một luồng gió nhẹ thổi qua, cảm giác bức bách lập tức bị cuốn sạch.
Áp lực tỏa ra từ một đại tông sư Nhập Đạo như ông ta vẫn tạo ra cảm giác tồn tại cực kỳ mãnh liệt và đặc biệt, khiến người xung quanh không thể bỏ qua.
Trường Tín Hầu vốn định đánh xuống một chưởng bây giờ đã thu lại, sắc mặt hòa hoãn hơn trước một chút.
"Nể mặt Thế tử, tạm thời tha cho đứa con không biết điều như ngươi."
Ông ta phất tay áo ngồi xuống, quát Phương Thanh Vi trên đất bằng giọng lạnh băng, khí thế trên người cũng tản bớt, dường như đã trở lại trạng thái người thường.
Nhóm người vốn bị khí thế uy nghiêm lan tràn của Trường Tín Hầu ép cho ngạt thở nay như nắng hạn gặp mưa rào, bỗng chốc thả lỏng hơn rất nhiều.
Ung đế ngồi trên ngai vàng thì lập tức bật cười, ngoắc tay với Yến Nguy Lâu khi hắn vừa bước vào điện, rồi nói bằng giọng thân thiết: "Tên nhóc nhà ngươi đã không vào cung một thời gian rồi.
Nghe nói dạo này ngươi còn trốn trong phủ bế quan tu luyện rất khắc khổ, có thật không?"
Ngoài mặt ông ta cố tỏ vẻ kinh ngạc, vờ như cái người sai Phi Vũ Vệ giám sát ngày đêm, nắm trong lòng bàn tay từng hành vi cử chỉ của Yến Nguy Lâu không phải là Ung đế vậy.
Yến Nguy Lâu cũng chỉ có thể cảm thán, quả nhiên Hoàng đế nào cũng là diễn viên có thực lực cả...!Chỉ có điều, nếu phải đánh giá kỹ thuật diễn xuất, Yến Nguy Lâu có thể đảm bảo những người có mặt ở đây đều không thể sánh bằng hắn, một mình hắn đã xử đẹp tất cả một cách dễ dàng.
Hắn chỉ nghĩ thoáng qua chưa đến một giây rồi lập tức nở nụ cười vô tư, ghé sát đến gần Ung đế như trước kia, vẻ mặt tươi rói: "Tất nhiên là thật rồi, lần này tu vi của con đã tiến bộ rất nhiều đó."
"Trẫm còn không biết tính ngươi thích lười biếng sao, chắc chắn là đang giả vờ!" Ung đế nói rất thân thiết.
Yến Nguy Lâu lắc đầu, vẫn tươi cười thoải mái.
"Hoàng bá phụ không biết đó thôi, trên đời này người khác với người.
Có người khổ luyện cả nửa đời cũng không thể phá được Xiềng Xích, có người hàng ngày không kiên trì tập luyện, nhưng một khi đã phá tan Xiềng Xích thì thành tựu phải bằng nửa đời của kẻ bất tài."
Hắn nói bằng giọng điệu trẻ con vòi quà, tuy đầy vẻ đắc ý và tinh ranh nhưng lại không gây phản cảm.
Ung đế suýt nữa thì giận quá hóa cười: "Ý ngươi nói mình là thiên tài hiếm có?"
"Chỉ có Hoàng bá phụ hiểu con." Yến Nguy Lâu gật đầu không biết xấu hổ, ánh mắt nhìn Ung đế đầy vẻ yên lòng, "Chẳng qua là bế quan vài ngày, nhưng con đã phá xong tất cả Xiềng Xích, một bước thẳng đến cổng trời, hình thành biển chân khí, sao lại không phải thiên tài chứ?"
Hắn càng nói vậy, Ung đế càng không tin nửa chữ nào.
Tính cho đến bây giờ, Yến Nguy Lâu chỉ mới thể hiện ra tu vi vừa qua tầng thứ 7 Xiềng Xích mà thôi.
Hơn nữa, hình tượng không chịu tiến thủ của hắn đã ăn sâu vào lòng người khác rồi.
Hai kẻ mê diễn xuất trao đổi qua lại một phen, bất kể trong lòng họ nghĩ ra sao, thì bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng hài hòa, nhìn qua còn thân thiết hơn cả cha con ruột.
Lúc này, Yến Nguy Lâu mới thản nhiên nói ra mục đích mà mình đến đây: "Vừa rồi nghe nói Phương đại tiểu thư không muốn tuân thủ hôn ước?"
Trường Tín Hầu đang ngồi nhắm mắt thư giãn lập tức mở mắt ra.
Ánh nhìn của ông ta tóe lửa, giọng lại lạnh như băng: "Thế tử yên tâm, con gái của Phương Thiên Tuần ta chắc chắn sẽ không thờ hai chồng, nếu giải trừ hôn ước, thì nó chỉ có thể chết."
"Phu quân!" Trưởng công chúa vội vàng thốt lên.
Phương Thiên Tuần mặc kệ bà ta: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy.
Chuyện này không đến lượt nàng nhúng tay vào."
Trưởng công chúa lập tức im lặng không dám nói thêm điều gì, chỉ có thể lặng lẽ rơi lệ, trông như cánh hoa đẫm nước mưa.
Phương Thanh Vi vẫn luôn ngồi gục trên đất nay lại ngẩng đầu lên, nhìn Trường Tín Hầu bằng ánh mắt không dám tin, rồi quay sang nhìn Yến Nguy Lâu.
Cảm xúc không cam tâm, oán hận, khao khát, châm chọc đan xen rối bời trong mắt cô ta.
Lúc này, một người đứng giữa điện với tinh thần phấn chấn, kẻ kia lại phải ngã rạp dưới đất vì một cái tát, thậm chí còn suýt nữa bị chính cha ruột của mình đánh chết.
Sự tương phản quá rõ rệt khiến cô ta càng có vẻ thảm hại hơn trước.
Thế nhưng, thiếu niên lại chậm rãi lên tiếng: "Không không không, Trường Tín Hầu hiểu lầm rồi.
Ý của ta là giải trừ hôn ước đi."
Phương Thanh Vi lập tức ngước lên nhìn.
Không khí trong điện Chiêu Văn đặc quánh lại, dường như không còn lưu chuyển nữa.
Trường Tín Hầu vẫn bất động, đôi mắt lạnh băng u ám, sắc bén như chim ưng nhìn chòng chọc vào Yến Nguy Lâu.
Cả gian điện tĩnh lặng đến đáng sợ.
Phương Thanh Vi nhạy bén nhận ra một dòng chảy ngầm nào đó đang lặng lẽ tồn tại giữa hai người kia.
Vị Thế tử Tề Vương mà cô ta bình thường vẫn khinh bỉ ra mặt lúc này lại như không hề có cảm giác gì.
Hắn đứng đó với dáng vẻ nhàn hạ bất cần, nụ cười vô tư rực rỡ vẫn được duy trì trên gương mặt tuấn tú hơn người, thật sự là ngông cuồng đến cực điểm.
Hắn nheo mắt nhìn lại Trường Tín Hầu.
"Được rồi."
Ung đế vẫn im lặng từ lúc nãy đột ngột mở miệng, cắt ngang không khí kỳ dị giữa hai bên.
Ông ta nhìn thoáng qua Phương Thanh Vi, rồi quay về hướng Yến Nguy Lâu, tỏ vẻ hiền từ.
"Dưa hái xanh không ngọt.
Nếu cả hai đứa trẻ đều không đồng ý, vậy thì hủy bỏ hôn ước này đi."
Ông ta nhìn về phía Trường Tín Hầu như để trưng cầu ý kiến.
Trường Tín Hầu lạnh lùng trừng Yến Nguy Lâu, nhưng sau cùng vẫn chọn cách im lặng.
Thế nhưng Yến Nguy Lâu lại nhạy bén nhận ra một luồng sát khí bị che giấu rất kỹ, nó như dấu hiệu cho hắn biết mọi chuyện vẫn chưa kết thúc đâu.
Bỗng dưng, sự hào hứng dâng lên trong lòng hắn.
"Chỉ bởi chuyện nhà của thần mà làm phiền đến Bệ hạ, đúng là không nên, thần không dám ở lại đây lâu thêm nữa."
Một đại tông sư cảnh giới Nhập Đạo vốn đã có rất nhiều đặc quyền.
Chuyện đã xong rồi, Trường Tín Hầu chỉ nhìn Yến Nguy Lâu bằng ánh mắt sâu xa trong thoáng chốc rồi không nương tình túm lấy Phương Thanh Vi, dẫn Trưởng công chúa ngông nghênh rời đi.
Yến Nguy Lâu cũng nhân cơ hội này xin về.
Thế nhưng trước khi rời đi, hắn bí mật liếc về phía gian điện bên cạnh, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.
Nơi đó có người.
Sau khi hai nhóm người đã đi khỏi, một bóng người xuất hiện ở cửa vào gian điện bên trong.
Bạn đang đọc bộ truyện Ma Vương Có Lắm Acc Clone tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Ma Vương Có Lắm Acc Clone, truyện Ma Vương Có Lắm Acc Clone , đọc truyện Ma Vương Có Lắm Acc Clone full , Ma Vương Có Lắm Acc Clone full , Ma Vương Có Lắm Acc Clone chương mới