Giang Cẩn Huyên cuối cùng cũng lần mò được tới cạnh bàn đựng thuốc tiêm.
Nếu cô không nhầm, thì đây là thuốc gây mê cho bệnh nhân giường 104 mà khi nãy cô kiểm tra.
Sau khi khẽ khàng lấy thành công ống tiêm, thì gã cướp kia cũng dần lôi theo Kiều Nhan Ngọc ra ngoài tẩu thoát.
Lúc đi ngang qua bàn đựng thuốc, Giang Cẩn Huyên lập tức đứng dậy, rồi dùng ống tiêm đâm thẳng vào cổ hắn, rồi nhấn mạnh.
Tất cả động tác xử lí đều rất hoàn hảo, không một động tác thừa.
Gã đó ngấm thuốc dần, rồi ngã xuống.
Kiều Nhan Ngọc thoát ra khỏi hắn, rồi nhào tới ôm chặt Giang Cẩn Huyên : “Tiểu Huyên”.
Nghe có tiếng động ở phòng, một tên liền quay lại kiếm tra tình hình.
Vừa vào cửa Bắc, hắn đã bị Trịnh Tử Mặc đánh cho một đòn đo ván.
Gã ở ngoài kia bắt đầu cảm thấy sự bất ổn trong kia, hắn định lôi theo giám đốc bệnh viện rồi chạy trốn một mình, thì bị Aaron ở trên nóc cửa Nam bắn trúng chân, làm hắn khuỵu xuống.
Lúc này, Claire đang canh chừng ở tầng 2 cũng lập tức nhảy xuống, đánh cho hắn bất tỉnh nhân sự, rồi đỡ giám đốc bệnh viện dậy : “Ngài có sao không ?”
Trịnh Tử Mặc trói tay hai gã trong kia lại, rồi liên lạc : “Nhiệm vụ hoàn thành, con tin an toàn”.
Anh đứng dậy, nhìn xung quanh.
Mọi người có vẻ vẫn còn hoàng loạn sau chuyện vừa rồi.
Anh trấn an :
“Mọi người đừng lo.
Chúng tôi là cảnh sát thủ đô, nên mọi người có thể tin tưởng chúng tôi”.
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, chỉ riêng Giang Cẩn Huyên vẫn giữ một ánh mắt hoài nghi.
Cảnh sát sau đó đã tới, áp giải bọn cướp đi.
Trịnh Tử Mặc cũng đã thương lượng với các viên cảnh sát thủ đô, để họ giữ kín chuyện FBI tham gia vào phi vụ bắt cướp này.
Giang Cẩn Huyên băng bó tay cho Nhan Ngọc xong, thì thấy đám người Trịnh Tử Mặc chuẩn bị rời khỏi đây.
Cô lập tức tiến tới : “Anh gì ơi, tay anh bị thương rồi.
Tôi có thể băng bó cho anh”.
Claire lúc này mới nhận ra vết máu đang thấm qua tay áo màu đen của Trịnh Tử Mặc : “Ryder, anh bị thương từ khi nào....”
“Chỉ là vết thương nhỏ, không có gì đáng lo đâu.
Bác sĩ, phiền cô rồi, nhưng tôi không bị đau đến mức đó đâu” – Trịnh Tử Mặc lạnh lùng đáp, vì anh biết rằng cô bác sĩ trước mặt mình, không hề đơn giản.
Giang Cẩn Huyên vẫn nhất quyết ngăn lại.
Cô quay sang Claire và Aaron : “Viên cảnh sát này đã giúp bệnh viện chúng tôi.
Tôi chỉ muốn trả ơn thôi, khó vậy sao ?”
Aaron huých vai Tử Mặc : “Cậu làm gì mà khó khăn với người ta thế ? Chỉ là băng bó thôi mà.
Đừng có bướng nữa, nghe cô ấy đi.
Tôi và Claire ở ngoài chờ”.
Trong căn phòng bệnh 206...
Giang Cẩn Huyên đang bôi thuốc lên miếng bông băng.
Về phần Trịnh Tử Mặc, anh vẫn đang ngoan ngoãn ngồi yên tại đó, để xem xem cô gái này định giở trò gì ?”
“Cô là người Trung đúng không ?” – Anh chợt hỏi.
Giang Cẩn Huyên không trả lời.
“Nét mặt đó, cô đúng là người châu Á.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới