Đối diện với sự xa hoa của sự kiện, Giang Cẩn Huyên có chút không quen...Cô nhéo tay Kiều Nhan Ngọc :
“Này, ở đây ngột ngạt quá”.
“Nghe này, nó còn thú vị hơn cả không khí trong phòng mổ đấy, cậu phải tận hưởng đi chứ” – Kiều Nhan Ngọc chỉnh lại tay áo, rồi bĩu môi nói.
Từ nãy đến giờ, cánh truyền thông không ngừng săn ảnh của Nhan Ngọc, nên Cẩn Huyên ở bên cạnh có phần ngại ngùng.
Cô liền hỏi :
“Nhà vệ sinh có ở tầng dưới không ?”
“Tốt nhất là cậu nên đi trên tầng 2.
Tầng 1 là sảnh chính sự kiện, nên sẽ đông lắm.
Tớ sắp phát biểu cùng giám đốc nhân sự rồi, nên thứ lỗi nhé.
Chưa kịp đáp lời, thì họ đã nhìn thấy hai chị em Phó gia ở xa.
Phó Nghi Huyền và Phó Nghi An, hai chị em đều diện trên mình chiếc váy xẻ lưng rất bạo.
Dẫu vậy, sự ghen ghét, đố kị của họ vẫn luôn hiện hữu trên chính khuôn mặt mình.
Điều đó làm cho Kiều Nhan Ngọc cảm thấy rất hứng thú, vì cô vốn rất thích những kẻ đố kị với mình, cô cho rằng đó là một thước đo cho thấy cô đã cố gắng hoàn thiện bản thân, để có thể đứng ở vị trí cao hơn người đời.
Nhưng với Giang Cẩn Huyên, cô lại mong một cuộc sống yên bình hơn, mặc dù cái bản tính hay lo chuyện bao đồng đã ăn sâu vào trong máu, nhưng sau tất cả mọi chuyện cô đã trải qua, một cuộc sống tự do, vô lo vẫn sẽ tốt hơn nhỉ.
Vừa chạm mặt, Phó Nghi Huyền đã giở bộ mặt giả tạo : “Kiều tổng”.
“Phì.
Cũng đã lâu rồi mới được nhìn thấy cô, Phó tổng.
Cô sống ẩn dật trước truyền thông cả tháng trời như vậy, hẳn là hao tâm tổn trí để bàn chuyện làm ăn với giám đốc Johnson của Dior nhỉ ?”
Giang Cẩn Huyên nhéo tay cô, thì thầm : “Cậu có thể thôi châm chọc người ta được không hả ?”
Phó Nghi Huyền vén mái tóc ngắn của cô ta sang 1 bên, rồi nói : “Vậy à, chúc mừng cô nhé” – rồi quay đi.
Ngoài miệng thì nói lời lịch sự như vậy, nhưng chỉ có bản thân Phó Nghi Huyền hiểu rõ, lòng dạ của cô đang rất muốn nuốt chửng lấy Kiều Nhan Ngọc, một kẻ luôn cản đường cô.
Phó Nghi An cũng dùng ánh mắt sắc lẹm lườm Giang Cẩn Huyên một cái, rồi lạnh lùng bỏ đi.
Giang Cẩn Huyên chờ cho chị em hai người họ đi, rồi quay sang trách : “Cậu ngứa miệng à ? Giờ thì làm sao tớ có tâm trạng đi vệ sinh đây chứ ?”
“Hì hì, quên béng mất.
Cơ mà trông thấy ánh mắt của cô ta không, đó là ánh mắt của kẻ si tình nhỉ ?”
“Nhảm nhí ! Đi mà chuẩn bị cho buổi ra mắt đi.
Tớ sẽ tự đi tìm nhà vệ sinh” – Giang Cẩn Huyên bĩu môi.
Cô vội túm váy, rồi di chuyển nhanh về hướng cầu thang dài trước sảnh.
Ở phía tầng 2, Trịnh Tử Mặc và Claire vẫn đang trà trộn trong đám phóng viên.
Claire nhìn xung quanh : “Airi vẫn chưa thấy xuất hiện”.
“Cô ở đây, tôi sẽ qua hành lang phía Đông tòa nhà.
Bạn đang đọc bộ truyện Mặc Huyên tại truyen35.shop
Bạn đang đọc truyện trên truyen35.shop , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn có thể tìm kiếm truyện với các từ khóa sau: Mặc Huyên, truyện Mặc Huyên , đọc truyện Mặc Huyên full , Mặc Huyên full , Mặc Huyên chương mới